Đồ Tô Lưu kéo lỗ tai Đoạn Lục Khí, vừa nhéo vừa quát “Anh của anh là Quy Thất Biến? Là tên cặn bã kia?”
Trước cơn thịnh nộ của Đồ Tô Lưu, Đoạn Lục Khí không dám lỗ mãng, khúm núm nói “Anh tưởng là em cũng biết… Em với anh của anh từng có quan hệ gì sao tức giận như vậy làm cái gì?”
Đồ Tô Lưu lộ ra là fan não tàn ngầm của Thư Vân Vong Xuyên, mỗi ngày sống dưới sự hun đúc bất lương của Khang Ninh Mông Diệp Linh Vận, tự nhiên là hiểu được chút chuyện Thư Vân Vong Xuyên gặp lúc ở Tiềm Long bang.
Mặc dù, là hai người Khang Ninh Mông Diệp Linh Vận e sợ thiên hạ không loạn thêm mắm dặm muối, nhưng người khác nghe ra, thì so với chân tướng còn muốn chân tướng hơn.
“Sáng hôm nay anh gọi anh Tiêu chính là… Không phải là!” Đồ Tô Lưu hồi tưởng đến khí chất bên ngoài của Thanh Tiêu, lại nghe Đoạn Lục Khí nói Thanh Tiêu và Đoạn Đồng là bạn tốt nhiều năm, bạn học thời đại học, thầm nghĩ quả thật là người không thể xem bề ngoài, vẻ ngoài yếu ớt, nhất định dễ dàng mê hoặc người đến chết mê chết mệt “Kiếm Thượng Hoa Quang?!”
“Hả?” Đoạn Lục Khí sững sờ, lỗ tai lập tức bị Đồ Tô Lưu hung hăng nhéo, liền kêu đau đớn nói “Đau quá, em đừng kéo, muốn rớt xuống rồi!”
Chờ Đồ Tô Lưu bớt tức giận, thả lỗ tai chịu đủ giày xéo của Đoạn Lục Khí ra, Đoạn Lục Khí liều mạng vò vò lên, vừa vò vừa nói “Tài khoản của Thanh Tiêu trong Quần Thanh Oline gọi Thư Vân Vong Xuyên, cũng rất nổi danh, trước đây không phải em đã nói anh ấy đã giúp em sao?”
Hả? Thư Vân Vong Xuyên? Thanh Tiêu? Là mỹ nam dịu dàng?
Đầu Đồ Tô Lưu lập tức chập mạch.
Từ trong tự thuật của Khang Ninh Mông, Diệp Linh Vận, hắn vẫn cho Thư Vân Vong Xuyên là loại tính tình tốt tướng mạo hiền lành.
Hóa ra….. Thụ vừa dịu dàng vừa đẹp ở trong hiện thực thật sự tồn tại!
Đồ Tô Lưu còn đang dập dờn bên trong ý dâm của chính mình, một khúc nhạc dạo là tiếng cười biển cả vang lên, cùng với tiếng sóng lớn chập chùng.
Là điện thoại của Đoạn Lục Khí có cuộc gọi tới.
“Anh nên thay đổi tiếng nhắc nhở gọi tới điện thoại di động của anh đi!” Đồ Tô Lưu lần thứ 356 phàn nàn nói “Thật không có thưởng thức!”
Đoạn Lục Khí “Này” Một tiếng, nhưng không nghe thấy có người trả lời.
“Điện thoại di động hỏng rồi?” Đoạn Lục Khí nhỏ giọng lầm bầm, rồi loay hoay một chút, Samsung mình vừa mua được một tháng.
Yên lặng hồi lâu, đầu kia bên điện thoại mới có người nói chuyện.
“Em đã để thứ đồ gì vào hành lý của anh?!” Đoạn Đồng xen lẫn tức giận và khốn quẫn rít gào đầu bên kia của điện thoại di động, Đoạn Lục Khí bị hù đến rúc cổ.
“Cái túi?” Đoạn Lục Khí nhớ lại “Không có bỏ cái gì hết, đồ đạc không phải chính anh tự sếp vào sao? Em chỉ giúp anh mang đến cửa nhà anh Thanh Tiêu thôi.” Thật không biết đêm hôm khuya khoắt, Đoạn Đồng từ đâu tới lại nóng giận như vậy.
“Em nghĩ kỹ, vật kia có phải là của em hay không!” Lúc Đoạn Đồng nói đến vật kia, lời nói dừng lại, giống như là có chút ngượng ngùng, rồi sau đó cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc.
Cách điện thoại di động, Đoạn Lục Khí cũng có thể cảm nhận được sự giận dữ của anh hắn vào lúc này.
Tại sao cảm thấy anh hắn là thẹn quá thành giận?
“Món đồ gì?” Đoạn Lục Khí không rõ, cố hỏi. Hắn cũng không có để đồ của mình và Đoạn Đồng ở chung một chỗ.
“Chính là….. Chính là…..” Đoạn Đồng dường như không mở miệng được.
Đoạn Lục Khí nghe được giọng của Thanh Tiêu, hẳn là đang nói với Đoạn Đồng “Đàn anh chụp tấm hình đồ rồi gửi qua đi.”
Sau đó trong điện thoại di động của Đoạn Lục Khí liền nghe được một chuỗi âm thanh bận, là Đoạn Đồng cúp điện thoại.
Không tới một phút sau, Đoạn Lục Khí nhận được tin nhắn của Đoạn Đồng.
Đoạn Lục Khí bình tĩnh nhìn, chuyển di động về phía Đồ Tô Lưu, cũng hỏi “Đồ Tô, hình này là đồ vật gì? Em biết không?”
Đồ Tô Lưu liếc mắt sang hình ảnh trên điện thoại di động của Đoạn Lục Khí, sau đó yên lặng lau mồ hôi, hỏi “Anh của anh muốn làm cái gì? Ăn tươi Thư Vân Vong Xuyên?”
Đoạn Đồng gửi cho Đoạn Lục Khí một tấm hình, chính là y vẫn không hiểu sao nhiều thêm một cái hành lý: Một cái chưa dùng qua, mới tinh… KY*
*KY: Gel bôi trơn