Khi Vân Kha ra đi, Vân Dạ không nhìn hắn, mà lấy cớ mệt mỏi, đem mặt quay một bên, giả ý nhắm mắt ngủ. Nghe được tiếng bước chân Vân Kha dần dần đi ra khỏi cửa phòng Vân Dạ mới quay đầu, nhìn phương hướng Vân Kha rời đi.

Không biết nằm bao lâu, Vân Dạ người đầy mỏi mệt, thân mình trầm trầm. Tự bắt mạch cho mình, cười khổ một tiếng, không biết thân mình như vậy có thể hay không đợi được tới lúc Vân Kha trở về.

Buổi sáng nghe nói Vân Kha muốn đi tiền tuyến đốc chiến, chính mình một phen sầu lo nôn nóng, đi tìm hắn lại nghe tin tức làm người ta khiếp sợ, tâm tình phức tạp. Tuy rằng lúc ấy mặt không chút thay đổi, trên thực tế lúc đó hắn cảm giác giống như bị phản bội làm cho hắn giận dữ, nếu không phải đột nhiên động thai khí, thực không biết mình nên đối Vân Kha nói ra điều gì, hay có khi làm ra việc gì có mà có lẽ chính mình không thể tưởng tượng.

Nhớ tới những khi Vân Kha đối với mình hết mực cưng chiều, nguyên lai đều là có nguyên nhân, cảm giác đúng là rất thương tâm.

Vuốt ve bụng đã cao cao hở ra, nhớ tới Vân Kha mới vừa đặt cái tên rất hay cho đứa nhỏ.

Vân Lạc!

Hoàng tộc chính thống huyết mạch, trong tên định có một chữ ‘vương’. Lấy ‘Lạc’ làm tên, tuy rằng thủ ý ngọc Anh Lạc, mỹ ngọc ôn nhuận ý. Nhưng chữ ‘lạc’ này lại có ý nghĩa khác, đối với người tương lai phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nghe tựa hồ có chút không ổn. Nhưng hắn biết Vân Kha thủ tên này là hy vọng đứa nhỏ có thể bình an rơi xuống đất. (Lạc: là Anh Lạc, lấy những viên ngọc đẹp xâu thành chuỗi đeo trên cổ gọi là anh lạc. Ý là ôn nhuận như ngọc, nhưng nghĩa ở đây là rơi xuống)

Thật có thể bình an sao?

Kỳ thật chính mình cũng không nắm chắc. Nhưng là vô luận như thế nào, cho dù chỉ có ba phần cơ hội, hắn đều phải bình an sinh hạ đứa nhỏ bất kể giá nào. Bởi vì hắn tuyệt không đem Vân Kha một mình lưu lại, cũng tuyệt sẽ không đem Vân Kha tặng cho bất luận kẻ nào!

Một bóng người đến gần, không chút thanh âm.

“Hắn đã đi rồi.” Thẩm Băng Phong thản nhiên nói, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Cậu cố ý!” Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

“Đúng vậy thì sao! Ngươi sớm muộn gì cũng phải biết.” Thẩm Băng Phong biết ý hắn nói gì, thản nhiên thừa nhận. Kỳ thật vừa rồi, đừng nói Vân Dạ công lực mất hết hành động bất tiện, dù cho võ công Vân Dạ có ở trạng thái tốt nhất cũng không thể gạt được Thẩm Băng Phong, cho nên hắn đã sớm phát hiện thân ảnh Vân Dạ, lại cố ý hướng Vân Kha hỏi mấy vấn đề kia.

“Biết lại như thế nào? Chẳng lẽ phụ thân mẫu thân liền có thể sống lại? Chẳng lẽ ta có thể không yêu Vân Kha?” Vân Dạ cười nhạo nói.

Thẩm Băng Phong nhún nhún vai, giọng điệu lơ đễnh đùa cợt. “Cũng không như thế nào, chính là giải đáp cho ta một cái khúc mắc mà thôi! Cả ngươi nữa, ta chỉ là cho rằng ngươi cũng có quyền được biết.”

Vân Dạ im lặng không lên tiếng.

“… Ta còn có thể chống đỡ bao lâu?” Qua một lúc lâu sau, Vân Dạ đột nhiên hỏi.

“Từ bây giờ bắt đầu nằm trên giường nghỉ ngơi, hảo hảo an thai, miễn cưỡng có thể chống đỡ đủ tháng sinh sản.” Thẩm Băng Phong nhìn qua sắc mặt Vân Dạ một cái, “Bất quá ngươi hai lần thiếu chút nữa thai nhi khó giữ được, đại thương thân thể, lại thi quá cửu chuyển kim thâu, đản tử đan dược tính mãnh liệt, thai nhi lại phát triển rất nhanh, chống đỡ tới nửa tháng nữa là cực hạn.”

Vân Dạ khẽ cắn môi, biết ý Thẩm Băng Phong nói đứa nhỏ ở trong bụng mình chỉ còn khoảng nửa tháng nữa. “Sẽ phải sinh non?”

“Không sai!” Thẩm Băng Phong thản nhiên trả lời, “Kỳ thật cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, khi đó thai nhi đã gần được 9 tháng, cũng không có gì trở ngại, ngươi cũng có thể có khí lực.”

“Không được! Ta muốn chờ Vân Kha trở về. Ít nhất phải đợi được tới Trung thu!” Vân Dạ quả quyết nói.

Thẩm Băng Phong nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Cũng tốt, thân thể của ngươi còn cần điều dưỡng, ngươi sinh non tất có thể lực sung túc… Chính là ngươi từ hôm nay trở đi không được tái tùy hứng, hết thảy nghe ta an bài, hảo hảo tĩnh dưỡng.” Đứng dậy, nhìn thoáng qua bên trong mặt đất chưa quét tước, “Kể từ hôm nay ta sẽ bảo Lâm Kỳ ở ngoại thất ‘Say trà cư’ chiếu cố ngươi. Chuyện lần trước không cần tái cùng hắn bực bội, hắn cùng Bách Tùng cũng là nghe ta phân phó làm việc thôi. Hiện tại chiếu cố hảo thân thể ngươi mới là tối trọng yếu.”

Vân Dạ gật gật đầu. Trong Vạn Hoa Cốc, nếu là về y thuật, chỉ có Lâm Kỳ có thể nói là chân truyền của cậu.

Buổi tối gió mùa hạ oi bức, trong phòng cửa sổ tất cả đều mở rộng ra vẫn ngăn không được khí nóng xâm nhập.

Vân Dạ đang có mang, vốn nhiệt độ cơ thể cao, lại chịu không được loại này nắng nóng, hiện tại sớm mồ hôi đầm đìa, phiền toái bất an. Nghĩ đến hơn mười ngày trước Vân Kha còn cùng mình ngồi trong lương đình, sờ bụng hắn đối đứa nhỏ nói chuyện, với mình lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, chính là hiện tại lại không biết Vân Kha ở ngàn dặm trên chiến trường làm cái gì?

Nói cũng kỳ quái, chỉ cần Vân Kha ở bên mình, liền tự nhiên tâm tình an bình, người cũng không giống như hiện tại như vậy khô nóng bất an. Vân Dạ hiện tại tính ngày Vân Kha rời đi càng thêm sầu, chỉ mong Vân Kha mau chóng trở lại.

Ở trên ghế nằm dưới hàng tre trúc, Vân Dạ ngẩn người nắm bản đồ Hàm Quan Viêm quốc trong tay. Hắn chỉ mặc một bộ Vân phục đơn giản. Bởi vì xuất mồ hôi, quần áo đều dán trên người, buộc vòng quanh bụng cao cao. Xuyên thấu qua vải dệt màu trắng, thậm chí có thể thấy bụng có khi hơi hơi rung động.

Lâm Kỳ mang dược tiến vào, thấy Thiếu chủ lại ở ngẩn người, nhịn không được thở dài.

“Thiếu chủ, nên uống dược.” Nhớ rõ Thiếu chủ từ nhỏ thân thể cường tráng, chưa bao giờ bị bệnh quá bệnh cảm, lại luôn luôn ghét nhất phải uống dược. Chính là hiện tại Thiếu chủ uống dược như ăn cơm, gần như không rời bát thuốc.

Gặp Thiếu chủ phục hồi tinh thần lại, đem dược uống sạch sẽ.

“Tiền tuyến có tin tức mới nào không?” Uống thuốc, Vân Dạ hỏi.

Lâm Kỳ lắc đầu, “Trước mắt không có!”

Vân Dạ cảm thấy hơi thất vọng. Đã qua nửa tháng, Vân Kha đã sớm đến Viêm cảnh. Hàm Quan sớm một ngày có thể đánh hạ, Vân Kha cũng sớm một ngày trở về.

Nghĩ đến thay thế hắn ở biên quan nắm giữ ấn soái chính là Võ Lương Từ, trong lòng Vân Dạ liền không thoải mái. Thật không phải bởi vì Huyền Vũ đại quân bị người khác thống lĩnh, mà là vì mình vài lần nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn Vân Kha. Tuy có thần tử đối đế vương tôn kính cùng sùng yêu, nhưng hắn còn phát hiện có một tia tình cảm không đổi, một tình cảm không nên tồn tại. Hắn che dấu rất sâu, người khác tất nhiên là nhìn không ra, nhưng như thế nào có thể giấu diếm được ánh mắt Vân Dạ mẫn tuệ sâu sắc. Từ lần đầu tiên trong lúc vô tình phát hiện ánh mắt cuồng nhiệt kia, Vân Dạ liền nhịn không được cảm thấy bất an, ghen tuông lan tràn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play