Nói đến cũng lạ, đứa nhỏ này giống như cảm giác người trấn an hắn là ai. Vân Kha ôn nhu vuốt ve, đứa nhỏ dần dần im lặng, so với ngày xưa thành thật hơn.

Vân Dạ nằm trong lòng Vân Kha cảm thấy vô cùng an tâm cùng thỏa mãn.

Vân Kha cứ lẳng lặng ôm hắn, hai người cùng nhau nằm trên khoảng đất trống trong vườn hoa sơn trà, giống như đều có thiên ngôn vạn ngữ phải nói với đối phương, chính là lại cảm thấy giờ phút này tất cả đều không cần phải nói, chỉ cần cảm nhận hô hấp cùng ấm áp của nhau là đủ rồi.

Qua thật lâu sau, Vân Dạ đột nhiên mở miệng: “Tại sao rơi lệ?”

Tay Vân Kha vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng Dạ Nhi, nghe được lời của hắn, hơi hơi có chút ngượng ngùng cười nói, “Bởi vì rất cao hứng. Nhìn thấy ngươi cùng đứa nhỏ đều bình an vô sự, thật sự là quá tốt. Ta vô cùng cảm tạ Thủy thần vĩ đại!”

Vân Dạ ngẩng đầu lên, tinh tế nhìn Vân Kha, vươn tay xoa xoa nhẹ khuôn mặt Vân Kha, mày nhíu lại nói khẽ: “Sao gầy nhiều như thế? Sắc mặt cũng không hảo.”

“Đây mới là lời ta muốn nói!” Vân Kha thở dài. Hắn vừa rồi ôm Dạ Nhi, liền rõ ràng cảm giác được hắn gầy yếu, nguyên bản thân thể khỏe mạnh kiên cường dẻo dai trước kia đã không thấy, chỉ có bụng lớn là tương phản.

“Ngươi yên tâm, ta hảo thật sự.” Đột nhiên nhớ tới ngày ấy nghe được chuyện hắn trọng thương hôn mê, vội vàng hỏi: “Ngươi thì sao? Gặp chuyện có phải thật hay không? Có bị thương không? Thương thế ra sao?”

“Ta không sao, cũng không có bị thương, này chính là ta tung tin thôi.”

“Ta không tin!” Vân Dạ biểu tình đột nhiên trở nên ngưng trọng. “Ngươi để ta bắt mạch!”

Vân Kha biết Dạ Nhi tinh thông y đạo, nếu để hắn bắt mạch, tất nhiên sẽ phát hiện mình cũ tật tái phát, vô luận như thế nào cũng không chịu. Nhân tiện nói: “Nếu thật là có sự, ta như thế nào có thể ngàn dặm xa xôi tìm được Vạn Hoa Cốc? Ngươi không cần lo lắng! Nhìn dáng vẻ của ngươi gầy đi không ít, sao không hảo hảo chiếu cố chính mình!” Nói, tâm lại sầu lo, “Vừa rồi Thẩm Băng Phong nói ngươi hơn nửa tháng trước thiếu chút nữa thai nhi trong bụng khó giữ được, thân mình cũng hao tổn lợi hại, có phải thật vậy hay không?”

Vân Dạ ngầm bực cậu lắm miệng. Nhưng không biết Thẩm Băng Phong nguyên bản nói còn quá phận hơn, còn có ý định không muốn cho bọn họ gặp mặt.

“Đừng nghe cậu nói bậy, không có nghiêm trọng như vậy. Đứa nhỏ không có việc gì, ta cũng không có việc gì! Nghịch thiên thụ thai, nguyên bản vốn là phải hao tổn thân mình, thân thể của ta hảo, ngày sau chậm rãi điều dưỡng tự nhiên sẽ khôi phục giống trước kia.”

Vân Kha trong lòng vẫn lo lắng, cũng không nói gì nữa. Sợ Dạ Nhi nhắc lại muốn bắt mạch cho hắn, ngẩng đầu nhìn cũng đã giữa trưa, chuyển hướng đề tài: “Sao ngươi một mình nằm ở trong này? Đã ăn trưa chưa?”

Vân Dạ cũng không muốn làm cho Vân Kha tái hỏi mình chuyện phát sinh trong miếu, nhân tiện nói: “Không có! Ta nghĩ muốn phơi nắng, liền đi ra ngoài phơi nắng. Có lẽ cũng cần phải trở về.”

Vân Kha đem Vân Dạ chậm rãi nâng dậy. Hắn lúc này hành động kỳ thật đã có chút không tiện, nhưng từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, với đám người Lâm, Kỳ lòng mang khúc mắc, dư hận chưa tiêu, vô luận như thế nào cũng không chịu để cho bọn họ hầu hạ.

Vân Kha cũng không biết đường đi, liền giúp Vân Dạ tựa vào hắn mà đi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đem tình cảm của nhau đơn giản kể rõ một chút. Vân Dạ giấu diếm chuyện miếu đổ nát ngày đó động thai khí cơ hồ tính khó giữ được tính mạng, Vân Kha giấu diếm vết việc thương cũ tái phát nôn ra máu hôn mê.

Bất tri bất giác, hai người tới bên cạnh chân núi, cứ thế mà đi tới một thanh trúc trang viên (trang viên trồng trúc xanh)

Vân Dạ mang Vân Kha đi vào sân phía nam, trên cửa viện đề tên: Say trà cư.

Vân Dạ cười nói: “Nơi này nguyên là nơi của cậu. Mười năm trước ta trở về, cứng rắn cùng hắn thay đổi lại tên. Hiện tại cậu ở phía đông là ‘Trần Hiên Phủ’. Những người khác ở tại phía tây ‘Thần Tinh Các’ cùng phương Bắc là ‘Phù Dung Uyển’.”

Vân Kha mỉm cười, nhìn sân viện cùng trên sườn núi giống nhau có rất nhiều bạch trà hoa, tự nhiên ngầm hiểu được hắn vì sao phải cùng Thẩm Băng Phong đổi tên nơi này.

Đi vào nội đường, thấy Phúc Khí cùng Đồng Khu đã đứng chờ từ lâu.

Bởi vì Bách, Lâm, Phong ba người đều phạm vào Vân Dạ tối kỵ. Phong Cực bị Vân Dạ trục xuất khỏi Vạn Hoa Cốc, Thẩm Băng Phong cũng không tái nhận hắn, chính là niệm tình hắn một lòng bảo hộ Vân Dạ, để hắn tạm thời ở nơi khác. Cốc lý chỉ còn Đồng Khu, Vân Dạ còn có thể miễn cưỡng nhận hắn hầu hạ.

Phúc Khí gặp hai người bọn họ cùng nhau tiến vào, tâm tình cuối cùng nhẹ nhàng, vội vàng đi tới đối hai người hành lễ.

Vân Kha ý bảo hắn đứng lên, giúp Vân Dạ chậm rãi ngồi xuống.

Đồng Khu tiến lên đối Vân Dạ nói: “Cốc chủ nói, Hoàng Thượng nếu là nguyện ý, có thể ở tại ‘Say trà cư’ của Thiếu cốc chủ. Mấy tên thị vệ thuộc hạ cũng đã an bài thỏa đáng.”

Vân Dạ gật gật đầu, “Ngươi lui ra đi.”

Đồng Khu âm thầm thở nhẹ. Trước kia Thiếu cốc chủ tính tình mặc dù không tốt, nhưng bởi vì quá mức lạnh lùng, cả ngày trừ bỏ học bài tập võ, chuyện khác chỉ cần không dính đến hắn liền vô phương tiếp cận. Nhưng lần này bị cốc chủ tự thân xuất mã tới Thanh Châu mang về, không biết là có phải vì mang thai hay không, tính tình trở nên hỉ nộ vô thường, thường thường vì một ít việc nhỏ giận dữ. Cốc chủ lại đặc biệt giao đãi nói không thể làm cho hắn động khí thương thân. Một mình hầu hạ hắn thực vất vả. Hiện tại Thiếu cốc chủ tâm tâm niệm niệm người đến, sau này ngày ngày có thể sống khá giả một chút.

Sau đó Thẩm Băng Phong cũng không tái xuất hiện. Vân Kha vẫn ôm Dạ Nhi, hai người gặp lại sau xa cách, đều còn nhiều lời để nói với nhau.

Từ rày về mấy ngày sau, Vân Kha liền cùng Dạ Nhi ở Vạn Hoa Cốc. Hắn biết lấy hiện tại thân thể Dạ Nhi không thích hợp đi xa, kinh thành vô luận như thế nào trước khi hắn sinh đứa nhỏ cũng trở về không được. Huống chi có Thẩm Băng Phong ở đây, Dạ Nhi ở trong này so với thái y trong kinh thành chiếu cố tốt hơn nhiều.

Vân Dạ hỏi hắn khi nào hồi kinh, hắn chỉ nói trong triều có nhị vị tể tướng cùng Khánh vương xử lý, chính mình chỉ ở trong này cùng hắn.

Vân Dạ tuy biết như vậy không ổn, nhưng là hắn hiện tại đi xa quả thật không tiện, nhược làm cho Vân Kha đi về trước, mình vô luận như thế nào cũng luyến tiếc. Chuyện thiên hạ vốn cũng không ở trong mắt hắn, hắn không quan tâm đại sự trong triều, chỉ cần Vân Kha tại bên người liền cảm thấy thập phần mỹ mãn. Lập tức cũng không hỏi lại.

Ngày hôm đó chạng vạng, Thẩm Băng Phong theo thường lệ đến giúp Dạ Nhi xem mạch, nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, cho Vân Dạ uống dược rồi lững thững đi ra.

Vân Kha nhìn Dạ Nhi mơ màng trầm trầm ngủ, liền đi phía sau Thẩm Băng Phong, theo hắn đi vào vườn hoa sơn trà trong ‘Say trà cư’

“Hoàng Thượng còn muốn ở lại trong này bao lâu?”

“Lời ấy của Cốc chủ không phải là muốn đuổi trẫm đi chứ?”

“Thẩm mỗ không dám! Chỉ là chiến sự phía nam đã bắt đầu, hẳn là Hoàng Thượng đã sớm có tính toán.”

Vân Kha cảm thấy bội phục. Xem ra Thẩm Băng Phong tuy rằng ẩn cư trong Vạn Hoa Cốc, với chuyện thiên hạ cũng không mảy may bỏ sót.

“Trẫm quả thật đều có tính toán! Nhưng Cốc chủ chỉ sợ không phải vì quan tâm việc này đi! Trẫm hy vọng cốc chủ có thể nói thật cho trẫm, Dạ Nhi bình an sinh sản tỷ lệ rốt cuộc có mấy thành?”

Đã nhiều ngày đến, Vân Kha tuy rằng không thông y thuật, nhưng cũng nhìn ra được Dạ Nhi tình hình thật sự không tốt.

Thẩm Băng Phong trầm ngâm một lát, “Đại khái tam thành “

Tuy rằng sớm biết rằng nghịch thiên dựng tử phần trăm bình an là tam thành, nhưng từ miệng thiên hạ đệ nhất y thuật Thẩm Băng Phong nói ra, trái tim Vân Kha một chút nhảy lên, nhịn không được rất nhanh nắm tay.

“Cốc chủ có nắm chắc?”

“Nam tử hình thể gầy yếu, xương cốt chật hẹp. Cho dù trong cơ thể có thể dựng dục thai nhi, nhưng khi sinh sản, thai nhi không có chỗ xuất nhập. Thời cổ từng có thầy thuốc bất đắc dĩ, áp dụng phẩu phúc sản tử, nhưng hơn phân nửa là vì giữ thai nhi, tổn hại cơ thể mẹ.”

“Việc này trăm triệu lần không được.” Vân Kha kinh hãi.

“Thẩm mỗ tự nhiên cũng biết không được.” Nghĩ đến tương lai lúc Vân Dạ sinh sản, Thẩm Băng Phong cũng nhíu mi. Biểu tình hắn nhíu mày trầm tư rất giống Vân Dạ, cảm giác so với Vân Dạ hơn một phần động lòng người. Nói đến hắn cũng là người gần năm mươi tuổi, khả thoạt nhìn lại nhiều nhất chỉ có hơn – ba mươi tuổi.

“Hiện tại chỉ có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Đản tử đan dược tính tuy rằng đang chậm rãi thay đổi thể chất của hắn, nhưng chỉ là vì để thân thể hắn thích hợp cho thai nhi sinh trưởng. Đến khi lâm bồn, nhất định phải thay đổi kết cấu hạ thể. Ta mỗi ngày bảo Dạ Nhi ra ngoài đi lại là vì thế, nhưng chỉ vậy không đủ.”

Vân Kha cũng hơi hơi hiểu được ý tứ Thẩm Băng Phong.

“Thật sự bất đắc dĩ, chỉ có một biện pháp, chính là xao toái (làm vỡ) xương chậu trợ sinh sản. Nhưng kể từ đó, Vân Dạ tránh không được phải chung thân tàn phế, nằm trên giường cả đời.”

“Cái gì?” Vân Kha chưa bao giờ nghe qua phương pháp sinh sản tàn nhẫn như thế, chỉ cảm thấy toàn thân máu đảo lưu không bình thường

“Không được! Không thể! Trẫm không được! Tuyệt đối không được!” Vân Kha nhịn không được thất thố kêu to.

“Hoàng Thượng! Ngài không cho phép cũng không tác dụng! Mặc dù ngài quý vi vua một nước, có thể hiệu lệnh thiên hạ, có thể nắm giữ quyền sinh sát, nhưng ngài làm sao khiến Dạ Nhi bình an sinh sản?” Thẩm Băng Phong cũng giận đầy bụng, hung hăng trừng Vân Kha, “Đừng nói Vân Dạ hai lần xuất huyết, thiếu chút nữa thai nhi khó giữ được, đại thương thân mình! Cho dù hắn vẫn khỏe mạnh vô sự, phải bình an sản tử cũng cơ hồ là không có khả năng. Điểm này chính hắn cũng hiểu được. Bằng không ngài nói, còn có phương pháp nào đều làm cho bọn họ mẫu tử bình an!”

Vân Kha toàn thân run rẩy.

Dạ Nhi một thân áo trắng, tay cầm Lưu Vân kiếm trên giang hồ.

Dạ Nhi một thân nhung trang, tư thế oai hùng hiên ngang khải hoàn quay về từ chiến trường.

Dạ Nhi quần áo vân phục, đứng bên hồ nước đón gió.

Cái người thủy chung ngạo nghễ đứng thẳng làm Vân Kha không thể tưởng tượng bộ dáng hắn xao toái xương cốt, ngày sau chung thân nằm trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play