“Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?”
“Không có gì đáng ngại. Tiếp tục chạy đi.”
“Vâng! …. Bất quá sắc trời thay đổi, chỉ sợ sẽ có mưa to. Chủ tử! Chúng ta tìm chỗ nghỉ một chút đi.”
Ngẩng đầu nhìn mây đen biến sắc trong không trung, biết mưa to đầu hạ Vân quốc không chỉ mãnh liệt mà còn liên tục trong thời gian dài.
“… Được rồi.” thanh âm nhu hoà thản nhiên đáp.
…
Chạng vạng hôm nay ngoài một ngôi miếu đổ nát, một chiếc xe ngựa đứng ở trong mưa to. Mưa sớm đã đem vết tích xe ngựa trên đường cọ rửa sạch sẽ.
Trong góc miếu đổ nát có một đống lửa bập bùng cháy.
Một bóng người cao gầy đổ lên góc tường, sắc mặt tái nhợt, cả người ướt đẫm, nước mưa từng giọt trên người rơi xuống.
Vân Dạ hai tay đặt trên bụng, toàn thân mệt mỏi, cũng vô lực thay y phục ẩm ướt. Mới vừa rồi miễn cưỡng nhóm lửa cũng đã dùng hết toàn bộ khí lực.
Buổi chiều dưới mưa to bay nhanh một trăm dặm, tạm thời thoát khỏi Bách, Lâm hai người kèm hai bên. Nhưng thai nhi càng ngày càng kịch liệt xao động cuối cùng khiến hắn duy trì không được, không thể không dừng lại, nghỉ tạm tại ngôi miếu đổ nát hoang vắng này.
Ngọn lửa nhỏ mỏng manh căn bản không thể xua đi cái lạnh toàn thân. Cho dù đã khôi phục năm thành công lực lại không thể vận công, hơn nữa trong bụng từng trận quặn đau làm cho Vân Dạ cáu giận nhăn mặt.
Trên người đủ loại vất vả cùng đau đớn, lại so ra kém cái đau khi nghĩ đến Vân Kha.
Nhớ tới năm đó Vân Kha bước ra khỏi Vĩnh Dạ cung, bị trọng thương trở về. Một kiếm đâm vào ngực hắn. Máu tươi theo mép giường, chảy đầy cả người lẫn giường, có hơn mười ngự y lại không một ai dám lên trước rút ra thanh kiếm kia. Hắn biết nếu còn chần chờ Vân Kha sẽ chết là không thể nghi ngờ, thế là không chút nghĩ ngợi, tiến lên từng bước, dùng tay nhanh chóng rút ra thanh kiếm. Máu tươi theo kiếm rút ra bắn lên người hắn, mặt hắn, hắn lại giống như không có cảm giác sợ hãi, chính là nhìn chăm chú Vân Kha không có chút huyết sắc. Các ngự y bị hành động của hắn dọa sợ choáng váng, các cung nữ kêu sợ hãi tỉnh làm thần trí tỉnh lại. Không ai trách cứ hắn lỗ mãng, mọi người luống cuống tay chân vì thái tử cầm máu trị thương. Hắn như mất tất cả tri giác, lạnh lùng đứng ở đầu giường, nhìn Vân Kha giống như rối gỗ bình thường bị ngự y đùa nghịch. Vô thức sờ sờ mặt của Vân Kha, lạnh như hàn băng ngàn năm, không mang theo một tia ấm áp. Nhớ không rõ chính mình lúc ấy suy nghĩ cái gì, cái gì cũng không nghĩ muốn, đáy lòng lại tựa hồ có một tia mừng thầm, bởi vì kể từ đó, Vân Kha sẽ không bao giờ… có thể lấy lý do nam nam không thể sinh con cùng nhau để mà không thể lập gia đình được nữa.
Hắn biết nguyên lai khi đó chính mình đã có dục vọng độc chiếm mãnh liệt như vậy!
Không nhớ rõ Vân Kha bị nhóm lang băm giằng co bao lâu, trên người bị thi châm, uống rất nhiều dược. Chỉ nhớ rõ làm hết thảy đều bình tĩnh trở lại sau khi ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào phòng ngủ, chiếu trên mặt Vân Kha, ánh sáng như bao quanh người hắn, giống như phiêu phiêu bềnh bồng, như là hắn sẽ bay đi rồi biến mất trong không trung.
Trong nháy mắt đó, chính mình đột nhiên khôi phục tất cả tri giác, một loại sợ hãi không hiểu như cơn sóng dâng lên, liều lĩnh xông lên gắt gao nắm lấy tay Vân Kha.
Sợ hãi đôi mắt như sao kia sẽ không tái chăm chú nhìn mình nữa, sợ hãi đôi tay mềm mại kia sẽ không chạm vào mình nữa, sợ hãi đôi môi ôn nhu sẽ không gọi mình nữa…
Năm đó tại vườn hoa sơn trà kia, gặp gỡ người thiếu niên như Thủy thần lâm thế ngoái đầu cười với mình, nỗi cô độc trong lòng đột nhiên được lấp đầy, sự ấm áp xâm nhập vào xương tuỷ. Từ giây phú đó hắn biết hắn phải có được người kia. Nghĩ nếu mất đi người kia… hắn sợ hãi, hiện giờ nhớ lại làm hắn sợ đến mức không thể hô hấp.
Trong bụng thai nhi dường như cảm nhận được nỗi bất an càng thêm kịch liệt xao động. Vân Dạ lấy lại tinh thần, nhịn không được thở gấp gáp mấy hơi thở, hai tay gắt gao che bụng. Mấy ngày nay thai nhi ngày càng lớn, dược tính đản tử đan phản ứng cũng ngày càng lợi hại. Thể lực toàn thân tựa hồ cũng đã mang hết đi chăm sóc thai nhi, thân mình càng ngày càng vô lực. Nếu không phải Bách, Lâm hai người cho hắn ăn cửu lộ sự ngưng đan cùng bổ thai hoàn, lại dụ khiến bọn hắn vì mình vận công khôi phục nội lực, nếu không sợ sớm chống đỡ không được.
Vân Dạ biết còn như vậy thai nhi sẽ không an ổn. Sờ tay vào ngực lấy ra cửu lộ sự ngưng đan. Này mặc dù không phải dược vật an thai nhưng cũng là đại bổ an thân. Ngay sau khi ăn cửu lộ ngưng đan cơ thể ấm dần lên, tứ chi hơi có khí lực, hai tay nhẹ nhàng mà xoa xoa bụng. Thai nhi được trấn an, cuối cùng không động đậy như vừa rồi, chậm rãi yên ắng.
Vân Dạ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không phải vì Vân Kha, mình cần gì phải lấy thân nam tử nghịch thiên thụ thai
Lời nói của Vân Kha ngày hôm đó cũng đã mười một năm.
Nam nam không thể sinh con, cho nên không thể cùng hắn lập gia đình.
Thật sự là buồn cười. Vậy ra đây là lý do mình không thể ở một chỗ với hắn. Chính là đối với Vân Kha, đối với thái tử Minh Nguyệt vương triều, đối với hoàng đế Vân quốc mà nói, không có con nối dòng là bức tường cao không thể vượt qua. Vậy thì…
Hảo! Nếu năm đó Vân Kha lấy lý do như vậy, chính mình liền nghĩ tất cả biện pháp, nghịch thiên thụ thai, vì hắn có con nối dòng, làm cho hắn không bao giờ… có thể lấy lý do này cự tuyệt chính mình. Nhiều năm trước hắn liền quyết định, quyết sẽ không đem Vân Kha làm cho bất kì ai khác. Đản tử đan chuyện cũng là dự mưu đã lâu, cho dù không có việc Thương Nghi thúc đẩy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm như thế.
Đối với Vân Dạ, đứa bé trong bụng này chỉ là vì Vân Kha mà có. Hắn đã không còn là đứa nhỏ năm đó tỉnh tỉnh mê mê, hắn không còn là đứa nhỏ khi nghe Vân Kha nói xong chỉ biết bất lực phản đối. Hắn hiểu được tầm quan trọng của long tự đối hoàng thất và triều đình, cũng hiểu được thân là vua của một nước, Vân Kha phải khiến cho huyết mạch kéo dài. Chỉ cần có đứa bé này, Vân Kha cùng hắn cùng một chỗ, trong triều sẽ không có người phản đối nữa, tối trọng yếu là, cũng không có người dâng tấu ép Vân Kha dâng phi lập hậu, cho dù là lão đầu tử Khánh vương Vân Tuyên kia chết cũng không được.
Trong bụng xao động thật vất vả hoãn xuống, bên ngoài sắc trời đã đen, bão dần dần tiêu tan. Vân Dạ nghĩ đến chính mình hơn nửa tháng trước bị Bách, Lâm hai người mang đi hơn một ngàn dặm. Lấy hiện tại tình hình thân thể thế này, làm thế nào trở lại kinh thành?
Vân Dạ vốn là người tuỳ hứng, làm việc luôn luôn theo ý mình, trừ bỏ Vân Kha, trong lòng không màng người khác. Lúc này vì Vân Kha gặp chuyện trọng thương, sớm trong lòng nóng như lửa đốt. Thai nhi trong bụng coi như đối nghịch với hắn, hắn phải nhanh hành động, trong lòng không khỏi vừa vội vừa hận.
Đang cân nhắc đứng lên, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần
Vân Dạ trong lòng rùng mình, rất nhanh bắt lấy Lưu Vân kiếm.