“Thiếu chủ. Ta, ta…” Phong Cực mở miệng muốn nói, lại nói không ra lời.
“Vong mạng quả ánh sáng màu vàng sậm, không thể hạ ở đồ ăn hằng ngày và trong nước trà, chỉ có thuốc dưỡng thai hàng ngày của ta là có thể che dấu màu sắc của Vong mạng quả. Dược của ta luôn luôn là ngươi phụ trách, đừng nói với ta ngoài Phong hộ pháp là ngươi ra thì còn người người khác trong Tứ đại hộ pháp ở Vạn Hoa Cốc tới kê đơn cho ta.” Vân Dạ tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lại sâu trầm như nước, thanh âm bình thản hảo tựa như nói chuyên của người khác
“Hai tháng trước ngươi từng khuyên ta xóa sạch thai nhi, ta phạt ngươi ở ngoài điện quỳ năm canh giờ, đã cảnh cáo ngươi bỏ đi ý niệm này trong đầu, ngươi lại không biết hối cải… Hừ! Bổn tọa không còn chuyện gì phiền người tới trông nom nữa.”
Cảm giác Dạ Nhi trong lòng ta run rẩy, biết hắn hiện tại đang giận dữ. Ta vội vàng nhẹ nhàng trấn an hắn. Hắn thở hổn hển hai cái, rất nhanh kềm chế chính mình, bình tĩnh trở lại.
Ta cầm tay Dạ Nhi, quay lại phía Phong Cực, trầm thanh nói, “Ngươi ở bên cạnh ao nghe được trẫm cùng Chiêu Dương hầu nói chuyện, biết đại thần quan của Thủy thần điện đưa tới Thiên cực quả. Lại nghe được trẫm đem nó giao cho ngự dược đường bảo quản, ngươi dám tự tiện lấy ra kê đơn cho Chiêu Dương hầu. Phong Cực, ngươi thật to gan.”
Phong Cực quỳ từ nãy giờ không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp. Nghe được lời của ta lặng yên sau một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu hướng ta, trừng mắt nói: “Không tồi, là ta nghe lén các ngươi nói chuyện, cũng là ta đi ngự dược đường lấy Thiên cực quả, là ta hạ Vong mạng quả. Những điều này đều là do ta làm.” Thanh âm của hắn bởi vì kích động mà có chút bén nhọn, “Bởi vì ta không thể để thiếu chủ mạo hiểm tánh mạng mang thai đứa bé này, ta không thể nhẫn nhịn nhìn Thiếu chủ mỗi ngày sở khổ như thế. Dược tính của đản tử đan một tháng trước cũng đã hiện ra, nhưng Thiếu chủ vì sợ ngươi lo lắng, vẫn đau khổ áp lực. Hiện tại vừa được mấy tháng, ta không muốn thiếu chủ thêm khổ sở nữa, cho nên ta…” Hắn đột nhiên dừng lại, cuối cùng lại khẽ cắn môi, giọng căm hận nói: “Cho nên mặc dù đứa bé này là long loại, ta muốn giúp Thiếu chủ xóa sạch nó. Ta biết việc này tuyệt đối không thể gạt được Thiếu chủ, từ lâu ta đã có chuẩn bị tinh thần chịu phạt. Nhưng ta không nghĩ tới, không nghĩ tới…”
“Nhưng ngươi không nghĩ tới Dạ Nhi tình nguyện dùng cửu chuyển kim thâu thuật, cũng không nguyện mất đi đứa bé này, có phải hay không?” Ta lạnh lùng nói. Lời nói vừa rồi của phong Cực làm ta thấp thỏm lo âu, ta không biết Dạ Nhi đem dược tính của đản tử đan áp chế xuống, mà ta không hề phát giác. Tuy rằng tâm tình sầu lo, hiện tại cũng không thể biểu lộ ra, ta phải bình tĩnh xử lý tốt chuyện trước mắt.
Phong Cực nghĩ đến việc Vân Dạ thi châm, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vân Dạ, đột nhiên nói, “Tại sao? Tại sao? Phong Cực không hiểu. Thiếu chủ, ngài nói cho ta. Tại sao ngài tình nguyện chịu đau đớn của cửu chuyển kim thâu thuật cũng không muốn mất đi đứa bé này?”
Vân Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói ra một câu lại đủ để đưa hắn nhốt vào ngục, “Bởi vì hắn là đứa nhỏ của Vân Kha.”
Phong Cực thân mình nhoáng lên một cái, sắc mặt đại biến, lẩm bẩm, “Vân Kha, Vân Kha, lại là vì hắn. Chẳng lẽ vì hắn, ngài thật sự có thể ngay cả tính mạng cũng không cần sao? Ngài làm như thế đáng giá sao? Đáng giá sao?”
Phúc Khí ở bên cạnh tiến lên từng bước dùng phất trần ngăn lại, che trước ta cùng Dạ Nhi, lớn tiếng quát, “Lớn mật! Dám gọi thẳng tục danh của Hoàng Thượng.”
Phong Cực dường như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác, chăm chú nhìn Vân Dạ.
“Phong Cực, kể từ giờ ngươi đã không còn là tứ đại hộ vệ của Vạn Hoa Cốc nữa, chữ Phong trong tên ngươi cũng nên tự xóa đi. Vạn Hoa Cốc từ nay về sau không còn người nào tên Phong Cực, ngươi cũng không cần tái xưng hô ta là ‘Thiếu chủ’.” Vân Dạ dừng một lúc, lại nói, “Võ công của ngươi không phải ta truyền, ta không có quyền xử trí, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Hắn lạnh lùng nói xong mấy câu đó, cũng là đem hết khí lực toàn thân. Lúc này, thần sắc hắn vô cùng mệt mỏi.
Ta biết hắn muốn lấy quy củ của Vạn Hoa Cốc xử trí Phong Cực, giờ thì tới quy củ của trẫm.
Ta trầm thanh nói, “Người đâu.”
Phúc Khí sớm lệnh cho thị vệ ở bên ngoài, nghe thấy mệnh lệnh của ta đều đi vào
“Đem Phong Cực vào thiên lao, chờ trẫm xử lí.”
Phong Cực thần sắc đờ đẫn bị thị vệ mang đi. Với Phong Cực mà nói, lời vừa rồi của Vân Dạ mới là hình phạt tối nghiêm khắc, đủ để khiến cho hắn mất hết can đảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT