Buổi chiều chính sự xong xuôi, nhớ tới ngày hôm qua Phúc Khí mang về quyển ám chiết, Ta vốn định truyền Phúc Khí hỏi, nhớ lại sáng sớm hôm nay hắn đã đi tới Bách Trạch nội hải. Mười một năm trước, trẫm mất đi rất nhiều người trọng yếu. Lần này sẽ không để điều đó phát sinh nữa…

Chạng vạng ta tìm đến Vĩnh Dạ cung nghĩ muốn cùng Dạ Nhi dùng bữa tối, vẫn thấy Phong Cực còn quỳ bên ngoài điện. Từ buổi sáng đến hiện giờ, cũng đã bốn canh giờ.

Vào nội thất, thấy Vân Dạ ngồi trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, ta tiến đến hỏi, “Nghĩ cái gì vậy? Cũng không hảo hảo nghỉ ngơi.”

Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, “Nghỉ ngơi một ngày, xương cốt đều rã ra rồi.”

Ta ngồi vào bên giường, để hắn tựa vào ***g ngực. Nhớ tới chuyện Phong Cực, hỏi: “Buổi sáng đã xảy ra việc gì? Phong hộ vệ bây giờ còn quỳ ở bên ngoài.”

Vân Dạ sắc mặt trầm xuống, “Không có việc gì, việc này ngươi đừng quản.”

Ta biết không đơn giản như thế. Phong Cực luôn luôn trung thành và tận tâm, nói gì nghe nấy, cũng không dám ngỗ nghịch, hiện nay không biết chuyện gì lại làm hắn động thai khí. Dạ Nhi cũng không phải người đối xử với cấp dưới mãnh liệt khắc nghiệt, trừ ta, làm chuyện gì đều có chừng mực. Hiện tại Phong Cực hôm nay ở ngoại điện quỳ bốn canh giờ, có thể thấy được sự việc không đơn giản. Nhưng nếu Dạ Nhi không muốn nói, ta cũng không truy vấn.

“Nếu không có gì, để hắn đứng lên đi. Có hắn ở trong này hầu hạ ta và ngươi cũng yên tâm.”

Kỳ thật ta đến đây không phải muốn nói chuyện Phong Cực. Nhưng Phong Cực hầu hạ Dạ Nhi cũng mười năm, việc ăn, mặc, ở, đi lại, hắn so với người khác đều biết rõ hơn. Để hắn chiếu cố Dạ Nhi khiến ta yên tâm nhất.

Dạ Nhi nghe xong hừ nhẹ một câu, “Ta giáo huấn cấp dưới của mình, không đến lượt ngươi nói.” Lời tuy nói như thế, lại vẫn kêu tiểu thái giám đi bảo Phong Cực đứng lên. Đại khái là hắn còn đang buồn bực, đêm đó cũng không cho Phong Cực tiến tới hầu hạ.

Ta ở Vĩnh Dạ cung cùng Dạ Nhi dùng bữa tối. Buổi tối hắn không nôn khủng bố như ban ngày. Ta liền nhân cơ hội bắt hắn ăn nhiều một chút, gắp rất nhiều thức ăn dinh dưỡng vào trong bát. Hắn cố gắng ăn hết.

Buổi tối ở bên hắn trong chốc lát, để hắn uống thuốc rồi ngủ, ta mới trở về Tử Tâm điện nghỉ ngơi.

Thái y nói, thai nhi không xong, khó tránh khỏi lại động đến thai khí. Nhưng chu huyết huyết mạch sinh mệnh lực tràn đầy, thai nhi không giống với người bình thường, cũng không lo ngại. Quả nhiên, không tới hai ngày, nhìn Dạ Nhi tốt lên rất nhiều.

Như thế thời gian đã gần một tháng trôi qua. Ta mỗi ngày đều đi Vĩnh Dạ cung gặp Dạ Nhi, dặn dò hắn nghỉ ngơi, nhìn hắn ăn, buổi tối đợi hắn ngủ xong ta quay về Tử Tâm điện. Có ta ở đây, tâm tình hắn cũng trở nên tốt hơn. Có khi ta liều mạng bắt hắn đĩa rau, hắn cho dù không muốn ăn, chỉ cần không buồn nôn, đều nuốt xuống.

Việc lập Hậu, ta không đề cập tới, hắn cũng không hỏi. Ta nghĩ hắn đã sáng tỏ tâm ý của ta, nhưng áp lực với quần thần trong triều, hắn lại thờ ơ lạnh nhạt. Ta biết hắn đang khảo nghiệm ta, ta đã nói với hắn về việc lập Hậu. Nhưng việc với quần thần ta còn giải quyết không được, lại sao vậy có thể khiến Vân Dạ cam tâm tình nguyện làm hoàng hậu của ta? Ta biết hắn không cần công danh lợi lộc, thân phận hư danh, hắn có thể buông tha tất cả ngoại trừ ta. Đối với tâm ý của ta, hắn hẳn đã xác định rõ ràng.

Sau khi lâm triều, đang muốn tới ngự thư phòng, một cái tiểu thái giám báo lại nói Phúc công công đã trở lại, ta vội truyền đến. Ta tính ngày, lần này đi Bách Trạch nội hải, hắn thật chịu không ít vất vả.

Bách Trạch nội hải, nằm ở phía bắc nước ta, từ thời thượng cổ, hơn trăm cái đầm lầy dần dần hợp thành hồ nước ngọt cực lớn. Diện tích to lớn, nếu như ở trên biển bình thường, ở trên bờ bên kia phải đi liền ba canh giờ mới có thể nhìn tháy bờ bên này.

Phía bên trong, có năm hòn đảo nhỏ vờn quanh hình thành một mảnh đất, giống như ràng buộc lẫn nhau. Trung ương nhất là hòn đảo tên Quỳnh Hoa, từ thời thượng cổ đã có tục lệ bái tế Thủy thần trong thần điện. Đến năm trăm năm trước, Minh Nguyệt vương triều lập quốc, lại một lần nữa trùng kiến thần điện. Chung quanh bốn đảo nhỏ, phân biệt làm thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ là các thần thú bảo vệ đảo.

Đi tới Bách Trạch nội hải, lộ trình nhanh thì cần hai mươi ngày, chậm thì là một tháng. Xem hành trình của Phúc Khí, hẳn là trở về sớm hơn một chút.

Phúc Khí tiến vào thỉnh an, đã muốn thay ngay y phục Đại tổng quản. Ta thấy hắn tinh thần khí sảng, không có chút mệt mỏi

“Chuyện trẫm bảo ngươi lo liệu thế nào rồi?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, không phụ kì vọng Hoàng Thượng, chuyện Hoàng Thượng yêu cầu, nô tài lo liệu mọi chuyện thỏa đáng.” Hắn cung kính đáp.

“Vậy thứ đó đâu?” Không hổ là Phúc Khí, làm việc luôn khiến ta yên tâm, lòng ta thầm khen.

“Hoàng Thượng, nô tài cả gan, thỉnh Hoàng Thượng dời giá tới Duệ Kỳ cung.”

“Nga?” Ta có chút khó hiểu, đã thấy hắn thần sắc nghiêm cẩn, không biết trong hồ lô là thuốc gì. Liền đứng dậy bước đi thong thả ra ngự thư phòng

Hướng Duệ Kỳ cung đi đến. Dọc theo đường đi, Phúc Khí đi theo phía sau, không nói gì, hắn cúi đầu xuống, nhìn không thấy biểu tình.

Đi tới bên ngoài Duệ Kỳ, chung quanh cư nhiên không có thị vệ gác, chỉ có một nửa ở gần cửa cung

Phúc Khí đi đến phía trước một bước, để ta đi vào. Tới ngoài điện, Phúc Khí thấp giọng nói, “Thỉnh Hoàng Thượng một mình đi vào.”

Muốn làm cái quỉ gì vậy? Mặt ta không chút thay đổi liếc mắt nhìn Phúc Khí một cái, lại không chút do dự vẫy lui cung nhân phía sau, nhấc chân rảo bước tiến vào trong điện.

Trong nội điện khói nhẹ vờn quanh, hương mỏng bốn phía, không giống với trầm sa, nhưng hươnng thơm thanh nhã khiến cho lòng người tư trầm tĩnh.

Ta thấy nội điện không có ai, liền đi vào phòng bên trong. Chỉ thấy bên cửa sổ có một người đang đứng. Người này chưa kết tóc dài, chỉ buộc đơn giản, y phục màu xanh như màu biển hai tay khẽ vuốt bệ cửa sổ.

Bóng lưng của hắn ta chưa quen thuộc, nhưng lại làm cho ta cả người chấn động.

Nghe được tiếng bước chân ta vào, hắn chậm rãi quay đầu. Chỉ thấy hắn bộ mặt nhu hòa, phong thái tú lệ, khí chất tao nhã. Dung mạo cùng ta có chín phần giống nhau.

Ta khẽ gọi, “Vân Ly…”

Hắn ảm đạm cười, tiến lại gần, cung kính thi lễ, nói nhỏ, “Hoàng Thượng.”



Tứ tượng hay tứ thần thú là bốn thần thú trong các chòm sao Trung Hoa cổ đại.

Phía Đông có Thanh Long, phía Bắc có Huyền vũ, phía tây có Bạch hổ, phía Nam có Chu Tước. Mỗi thần thú cai quản một phương và tượng trưng cho một mùa. Thanh Long tượng trưng cho mùa Đông, Huyền Vũ tượng trưng cho mùa Xuân, Chu tước tượng trưng cho mùa Hạ, Bạch Hổ tượng trưng cho mùa Thu.

Trong thiên văn học Tứ tương là bốn cung Đông –Tây-Nam-Bắc của nhị thập bát tú (28 vì sao tinh tú).

Cụ thể: Thanh Long gồm: Giác tú, Cang tú, Dê tú, Phòng tú, Tâm tú, Vĩ Tứ, Cơ tú

Huyền Vũ gồm: Đẩu tú, Ngưu tú, nữ tú, hư tú, Nguy tú, Thất tú, Bích tú

Bạch Hổ gồm:Khuê tú, Lâu tú, Vị tú, Mão tú, Tất tú, Chủy tú, Sâm tú

Chu tước:gồm Tỉnh tú, Quỉ tú, Liễu tú, Tinh tú, Trương tú, Dực tú, Chẩn tú

Phong thủy nơi nào mà có tứ tượng là nơi có phong thủy đẹp.

Có lẽ do trùng hợp mà tứ tượng tương ứng với Tứ đại nguyên tố của truyền thuyết châu Âu thì Thanh Long tượng trưng cho nước, Huyền Vũ tượng trưng cho đất, Chu tước tượng trưng cho lửa, Bạch hổ tượng trưng cho gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play