- Tên vô lại này!

Hà Tiểu Hà nhìn La Bạch Ái, hậm hực nói:

- Hắn mà chạy chậm một bước, xem ta có đánh chết hắn hay không. Đồ xỏ lá!

- Nam nhân thật phiền phức.

Ôn Nhu cũng buồn bực nói:

- Người này, người kia, mỗi người đều không giống nhau.

Lúc nàng bực bội như vậy, lại không nghĩ đến nữ nhân chẳng phải cũng như thế, nào có chuyện người này và người kia giống nhau như đúc; tướng mạo giống nhau hoàn toàn đã là có một không hai, huống hồ là tính tình, tâm tình?

Hà Tiểu Hà lại cười:

- Người này, người kia? Rốt cuộc là người nào?

Ôn Nhu phiền muộn nói:

- Giống như Tiểu Thạch Đầu cũng rất khác biệt. Có lần Lương Tẩu Lộ và tên ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ) kia ở cách vách thấp giọng nói chuyện, ta cảm thấy kỳ quái, hai tên nói hươu nói vượn này từ khi nào lại trở nên thân thiết như thế? Vì vậy muốn đi đến nghe thử. Ai ngờ tên đầu đá muôn đời không đổi kia lại nói “đừng nghe lén, như vậy không tốt”. Ta không phục, liền nói “nghe một chút thì đã sao, nói không chừng có thể nghe được bí mật gì”. Tỷ biết hắn nói thế nào không? Hắn lại sầm mặt xuống, nói với ta “muốn nghe thì quang minh chính đại đi qua nghe cho rõ, nghe lén không tốt. Lỡ may thật sự có bí mật, cô nghe rồi thì sẽ có lỗi với bằng hữu; còn nếu như không có, cần gì phải nghe lén”. Hừ! Lý do thật đầy đủ, không ngờ hắn ngày thường chất phác thật thà, vừa sầm mặt thì còn tối hơn cả khuôn mặt của cha ta.

Hà Tiểu Hà cười nói:

- Nam nhân giống như Tiểu Thạch Đầu đã xem là quân tử. Có loại nam nhân rất khó coi.

Ôn Nhu lại có dị nghị:

- Quân tử? Hòn đá kia lại thường nói với ta “ta không muốn làm quân tử, ta không thích quân tử. Nhiều nhất làm một hán tử là đủ rồi, nếu không thì xem như hòn đá cũng được”. Thực ra, quân tử, hán tử, nam tử, hao tử (con chuột), ta đều không rõ khác biệt ở đâu.

Hà Tiểu Hà nhịn cười nói:

- Quân tử, hán tử đều là nam nhân có trách nhiệm, dám gánh vác, có phong độ, có khí khái, nhưng quân tử âm trầm hơn một chút, hán tử vui vẻ hơn một chút.

Ôn Nhu ngơ ngác hỏi:

- Như vậy, những nam nhân khó coi mà tỷ nói? Bọn họ như thế nào?

Hà Tiểu Hà thản nhiên cười:

- Cũng khó nói. Nói ra sợ làm bẩn tai của muội.

Ôn Nhu cảm thấy hứng thú:

- Nói nghe một chút đi, tỷ tỷ. Sợ cái gì, công phu bát quái của họ La kia cũng bị đuổi chạy rồi.

Hà Tiểu Hà suy nghĩ một chút, nói:

- Được rồi, muội có biết vì sao tỷ tỷ ta lại trầm luân đến mức phải tiếp khách trong thanh lâu hồng trần kia không?

Ôn Nhu thành thật đáp:

- Không phải vì cuộc sống sao?

Hà Tiểu Hà thở dài nói:

- Tỷ tỷ vốn cũng là hậu duệ của danh môn, vốn là con gái nhà lành, nhưng bị lục tặc (sáu loại người ác làm hại thiên hạ) trong triều do Thái Kinh cầm đầu hãm hại, nhà tan cửa nát, bị bán vào kỹ viện, trải qua những năm tháng sống không bằng chết.

Ôn Nhu không nhịn được nói chen vào:

- Nhưng mà…

Hà Tiểu Hà thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi:

- Nhưng mà cái gì?

Ôn Nhu hỏi:

- Tỷ tỷ có võ công giỏi như vậy, có thể làm rất nhiều chuyện, cần gì phải ở đó chịu khổ?

Hà Tiểu Hà nói:

- Ta vốn là một cô gái yếu đuối không biết võ công, cho nên mới bị ức hiếp. Ta ở trong lầu Khổng Tước ba năm, bởi vì Lôi Thuần của Lục Phân Bán đường muốn khoách triển thế lực của nàng trên giang hồ, cùng với âm thầm sắp xếp nhân thủ nằm vùng trong võ lâm, thấy ta lanh lợi, hơn nữa sống ở nơi thanh lâu khói hoa, càng thuận tiện thăm dò bí mật, cho nên mới mua ta, sai người dạy ta võ công. Ta liền nắm lấy cơ hội ngàn năm có một, nhanh chóng biến mất này, học công phu của ta thật tốt, cũng làm công việc của mình thật tốt. Thế là tại nơi bẩn thỉu xấu xa như lầu Khổng Tước, danh hiệu “Lão Thiên Gia” đã được sinh ra.

Ôn Nhu hâm mộ nói:

- Tỷ tỷ thật lợi hại.

Hà Tiểu Hà mỉm cười:

- Vậy cũng xem là lợi hại sao? Đây chỉ xem như ta mệnh khổ.

Ôn nhu nói:

- Nam nhân đến loại địa phương như lầu Khổng Tước, đủ các hạng người, đều không phải là thứ tốt lành gì, tỷ tỷ đều lần lượt ứng phó được, còn không lợi hại sao.

Hà Tiểu Hà nói:

- Như vậy mà gọi là lợi hại? Đây là bi ai. Muội có biết nam nhân lên lầu vì cái gì không?

Ôn Nhu suy nghĩ một lát:

- Không phải bởi vì chuyện đó?

Hà Tiểu Hà nói:

- Chính là chuyện đó. Nhưng mỗi nam nhân đều không giống nhau, có tốt, có xấu, có giống như cầm thú, có không bằng cầm thú, thứ gì nên có đều có, thứ không nên có cũng có.

Ôn Nhu nói:

- Sau khi tỷ tỷ biết võ nghệ, có lần lượt giết sạch bọn họ để trả thù không?

Hà Tiểu Hà nói:

- Không đến mức như vậy. Thực ra, bọn họ tới đưa bạc, ngươi để bọn họ hưởng thụ thân thể, mỗi người lấy thứ mình cần, không ai nợ ai. Có cô nương nào trời sinh muốn bị coi thường, làm chuyện kiếm tiền này? Nếu đã dính vào ăn mặn, cũng không nên truy cứu, chỉ cần không phải hung hăng ức hiếp người khác, vậy cũng không cần giết người thương người, trả thù báo thù.

Ôn Nhu nói:

- Những nam nhân xấu xa, tồi tệ, đáng ghét, chết tiệt kia, nhìn thấy nữ nhân lại có thể… như vậy sao? Đúng là không biết xấu hổ.

Hà Tiểu Hà nói:

- Chuyện này cũng không nên trách bọn họ. Nam nhân và nữ nhân vốn sinh ra đã không giống nhau. Bọn họ chỉ cần thú tính nổi lên, đến với ai cũng được. Nữ nhân chúng ta lại khác, không thích thì sẽ không hứng thú. Có điều, muội đừng thấy bọn họ giống như uy phong tám mặt, bụng đói vơ quàng, có những kẻ kỳ dị hiếm thấy, đầy chuyện khôi hài, không biết xấu hổ, đáng cười đáng thương.

Ôn Nhu hứng thú dạt dào hỏi Hà Tiểu Hà.

Hà Tiểu Hà cũng theo ý nàng:

- Có một loại nam nhân, nhìn giống như là nam nhân, thực ra lại không phải.

Ôn Nhu không hiểu, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn.

Hà Tiểu Hà nói:

- Bọn họ căn bản không làm được nam nhân.

Ôn Nhu lấy làm kỳ quái:

- Bọn họ là nữ giả nam?

Hà Tiểu Hà cười lên:

- Nào có ý nghĩ ngu ngốc như vậy. Nam nhân vẫn là nam nhân, chỉ có điều không phải là nam nhân chân chính.

Ôn Nhu mê mang nói:

- Sao lại nam nhân không phải là nam nhân? Đó là nam nhân như thế nào?

Hà Tiểu Hà đành phải nói rõ:

- Đó là nam nhân không thể làm chuyện đó.

Ôn Nhu càng ngơ ngác.

Hà Tiểu Hà đành phải nói rõ thêm một bước:

- Chính là loại nam nhân lúc làm chuyện đó, không thể sung sức, hoặc là mới sung sức chưa kịp làm gì thì lại mềm thành một đống.

Ôn Nhu liền đỏ mặt, một lúc sau mới ngập ngừng nói:

- Vậy tại sao bọn họ lại muốn đi lên?

Hà Tiểu Hà nói:

- Sao lại không lên? Nam nhân càng như vậy thì càng phải đi lên, càng phải đi lên nhiều lần. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng thực bọn họ vẫn có khả năng. Hắn muốn những nam nhân khác biết hắn làm được, cho nên đành phải ở trước mặt nữ nhân cố gắng một lần lại một lần. Có lúc thấy bọn họ mặt đỏ tới mang tai, thở hổn hển, vẫn muốn cố gắng không ngừng, nhưng lại không có kết quả, nhìn cũng cảm thấy khó chịu cho bọn họ.

Ôn Nhu nghe được trợn mắt há mồm.

Hà Tiểu Hà nói:

- Đó cũng là chuyện chẳng có cách nào. Đối với loại người này, tuyệt đối đừng chế nhạo bọn họ, bọn họ vốn cũng là những kẻ đáng thương. Tốt nhất nên khuyên giải bọn họ, nói mấy câu như “ai, nhất định là ngươi uống rượu quá nhiều, cho nên mới như vậy”, “đại gia vừa rồi nhất định đã quá cố gắng trên tỷ muội khác, cũng không chừa lại cho ta, ta không chịu đâu, “quan nhân bận rộn vì chuyện của bách tính, hóa ra mấy ngày không ngủ ngon, lần sau không cho nô gia vui vẻ, nô gia sẽ giận đấy”… Bọn họ nhất định nghe thấy thoải mái, cho dù không phải thật, nhưng bạc vẫn đưa, còn đưa nhiều hơn. Cho dù ở trước mặt ngươi mất uy, nhưng lần sau vẫn sẽ đến, loại người này rất dễ kiếm bạc. Nhưng nhất định không được nói với bọn họ những câu như “ơ, sao ngươi lại không được”, “thật là, làm sao mới sung sức đã mềm như con rắn bị rút gân, lột da rồi”, “ta thấy ngươi đã hao hết rồi, hay là đừng cố nữa, thừa nhận đi”… Những lời như vậy chỉ chọc giận kết oán, tổn thương người tổn thương mình, tuyệt đối không được nói.

Ôn Nhu nghe đến há hốc mồm.

Thực ra Hà Tiểu Hà cố ý nói những chuyện này, cũng chỉ là một loại dâm ô thiện ý.

Nàng hi vọng Ôn Nhu có thể hiểu rõ hơn một số chuyện. Con người không thể vĩnh viễn không trưởng thành, lúc chưa trưởng thành vô tri là ngây thơ, lúc nên trưởng thành vô tri lại là ấu trĩ.

Nàng trong miệng không nói, nhưng trong mắt có thể nhìn ra được, Vương Tiểu Thạch, Phương Hận Thiếu, La Bạch Ái… còn có một người không xác định, đối với Ôn Nhu đều có một chút cảm tình “đặc biệt”.

Nhưng vị đại cô nương này giống như hiểu được, lại giống như chẳng hiểu gì, chuyện này đúng là hao tâm tổn trí.

Gần đây lại không biết nàng đang phiền não chuyện gì?

Chuyện này không thể được.

Vì vậy người làm tỷ tỷ như Hà Tiểu Hà đành phải nói với Ôn Nhu chuyện của nam nhân, hơn nữa bất kể là chuyện tốt, chuyện xấu, hay là chuyện có phần dâm ô, dù sao đều là những chuyện mà nữ nhân phải biết.

Nàng cũng không phải xen vào chuyện của người khác, mà là làm một chút chuyện tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play