Thực ra, hán tử đầu lĩnh gầy ốm tay không kia chính là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.

Hán tử che mặt vừa lùn, vừa mập, vừa vui vẻ kia chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.

Với thân hình của hai người này, có che mặt cũng rất dễ dàng nhận ra được.

Nhưng bọn họ vẫn cứ che mặt.

Lý do che mặt rất đơn giản, bọn họ còn muốn lộ diện đi lại trong kinh sư. Nhất là sau chiến dịch này, các huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp giữ được một người là thêm một người, đây cũng là kết quả hội nghị cả đêm của bọn họ.

Cho nên lúc hành động, bọn họ cần phải che mặt mũi đi. Với thân thế bối cảnh của bọn họ (ví dụ như Đường Thất Muội xuất thân từ Thục Trung Đường môn ở Tứ Xuyên, còn Ôn Bảo là hảo thủ của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia), chắc chắn không dễ đụng vào. Nếu không có bằng chứng cụ thể, xác nhận ngay tại chỗ, sau này muốn dùng danh nghĩa quan nha Hình bộ lùng bắt quy án, dĩ nhiên sẽ khiến cho gia tộc của bọn họ bất phẫn bất cam, kết thành thù sâu. Thẳng thắn mà nói, cho dù là người đang nắm quyền đắc thế trong triều đình, cũng không muốn kết thù với người hạ một giọt độc là có thể độc chết võ lâm (“Lão Tự Hiệu” Ôn gia), một mũi kim khẽ chích vào trên mu bàn tay, hai mươi bốn ngày sau hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước bỗng nhiên bỗng đi đời nhà ma (Thục Trung Đường môn), nếu như ngươi đắc tội với hắn, cho dù một ngày chạy trốn ba ngàn dặm, trốn vào đáy biển ba mươi dặm, cũng sẽ bị hắn bắt được (“Thái Bình môn” Lương gia), đắc tội với bọn họ có thể sẽ bị con rận và con gián sống sờ sờ cắn chết (“Hạ Tam Lạm” Hà gia), chọc giận đệ tử của bọn họ thậm chí có ngày sẽ vô duyên vô cớ rơi vào trong hố xí, bị phân và nước tiểu làm ngạt chết (“Nam Dương Chỉnh Cổ môn” La gia), chọc giận một người trong bọn họ sẽ bị trả thù, ám sát, thậm chí ăn một miếng cơm cũng cắn phải bảy cây đinh, bốn miếng móng chân, một cục phân chuột (hệ thống Thiên cơ tổ và Phạn Vương)… có mấy ai đủ sức làm kẻ địch của loại người này.

Có mấy ai dám!

Cho nên chuyện của võ lâm vẫn xảy ra trong võ lâm, vẫn do người võ lâm giải quyết, làm việc theo quy củ của võ lâm.

Bọn họ đã bao vây ngược lại người của tập đoàn Hữu Kiều, lại bắt đầu xông về phía phạm nhân đang đợi chém.

Bọn họ cũng không giết về phía Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán, bởi vì mục tiêu của bọn họ không ở đó.

Bọn họ vừa bắt đầu xông lên, lập tức gặp phải chống trả mãnh liệt.

Các cao thủ võ lâm do tập đoàn Hữu Kiều và Thái Kinh triệu tập, lập tức trong ứng ngoài hợp chặn giết đệ tử của Tượng Tị tháp và Kim Phong Tế Vũ lâu đang xông vào phía trong.

Lúc này, cục diện biến thành như sau:

Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán đứng dưới miếu thờ “Quốc Thái Dân An” tại pháp trường, giám sát tử tù Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đang đợi xử quyết, nhưng không có bất cứ hành động gì.

Nhậm Lao, Nhậm Oán lại đứng bên cạnh tù phạm, nhìn chăm chú, phòng ngừa có bất kỳ hành động khác thường nào.

Đường Thất Muội và Ôn Bảo dẫn theo một đám hảo hán (bao gồm Mộng đảng Ôn trạch, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, cùng với những nhân vật võ lâm, hảo hán giang hồ khác), xông về phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu để cứu người.

Lúc này, đám cao thủ hắc đạo võ lâm và một bộ phận quan binh thuộc phe Thái Kinh đang bao vây bên ngoài “phe cướp tù”, lại từ sau lưng “phe cướp tù” đánh tới.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài một tầng, các cao thủ Thiên cơ tổ và Liên Vân trại mai phục ở các đường, các ngõ nhìn thấy nguy hiểm của “phe cướp tù”, lập tức chặn giết thủ hạ của Thái Kinh phía trong.

Đây là một trận quyết đấu lớn giữa các thế lực võ lâm kinh sư.

Pháp trường bắt đầu đổ máu.

Máu nhuộm pháp trường.

Mọi người vùi thân chiến đấu trong sương mù dày đặc, tiến hành chém giết máu tanh dưới “Quốc Thái Dân An”.

Nhưng Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán vẫn không có hành động gì.

Hai người cầm đầu giết về phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, chính là Ôn Bảo và Đường Thất Muội.

Ôn Bảo cầm đại đao.

Một thanh quỷ đầu đao thật lớn hai mũi, ba đầu, tám góc, chín vòng, bảy điểm, năm lưỡi, sáu cạnh.

Hắn chém người khác một đao, bất kể có chém trúng hay không, cho dù đối phương tránh qua, hoặc dùng binh khí trên tay chống đỡ, nhưng đối phương đều giống như trúng phải đao gió, hoặc binh khí bị dính phải thứ gì từ thanh đao kia, sau đó từ binh khí nhanh chóng truyền vào trong tay, từ lòng bàn tay thấm vào tâm tạng, cuối cùng giống như trúng một đao thật sự, khó tránh khỏi cái chết.

Giao đấu với Đường Thất Muội, càng không thể suy đoán.

Cũng không thấy hắn xuất thủ ra sao, có lúc giống như căn bản không hề xuất thủ, chỉ phất phất tay, nhướng nhướng mày, hoặc nhún nhún vai, những người xông về phía hắn, bao vây hắn hoặc tấn công hắn, tất cả đều vô duyên vô cớ ngã xuống.

Bọn họ đều trúng phải ám khí, nhưng không ai biết đó là ám khí thế nào? Đối thủ làm sao phát ra ám khí?

Chuyện này chắc chắn còn đáng sợ hơn so với động thủ xuất chiêu.

Hai người bọn họ nhanh chóng tiến đến gần tử tù đợi chém.

Tử tù đợi chém dĩ nhiên cũng không nhắm mắt chờ chết, bọn họ cũng đang giãy giụa thoát ra, nhưng Nhậm Lao, Nhậm Oán lại khống chế hai người.

Xem tình hình của bọn hắn, nếu như cần thiết, bọn hắn sẽ lập tức hạ sát thủ. Dù sao chỉ cần khâm phạm chết là được, cần gì biết có phải bị chặt đầu hay không.

Ngay lúc này, tấm biển trên miếu thờ kia đột nhiên rơi xuống.

Nhậm Lao giật mình, nhưng Nhậm Oán đã bắn nhanh ra, năm ngón tay nhúm lại như mỏ chim hạc, thân như lá trúc trong gió, phần lớn thời gian đều chỉ dùng đầu ngón chân chạm đất, nhanh như rắn độc lè lưỡi, liên tiếp tấn công “tấm biển” kia mười bảy mười tám chiêu.

Lúc này Nhậm Lao này mới nhìn rõ, “tấm biển” vẫn còn nằm trên miếu thờ, thứ “rơi xuống” là một người cao lớn giống như “tấm biển”.

Trên mặt người này đương nhiên cũng che khăn xanh, vừa rơi xuống đã trúng phải mấy chiêu của Nhậm Oán, xem ra không chết cũng bị thương.

Lại nghe một tiếng hét lớn, bộ pháp của người cao lớn kia vừa nhanh vừa quái, hơn nữa mỗi lần ra chân đều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người khác, thậm chí cũng không phù hợp với tình lý. Bởi vì với loại cước pháp này, trừ khi hai chân vốn không có gân cốt mới có thể thi triển được, nhưng cho dù hai chân có thể luyện đến mức xương hoàn toàn mềm nhũn, cũng không thể nào chịu lực một “người cao lớn” như vậy.

Nhưng nó lại xảy ra.

“Người cao lớn” này hiển nhiên đã bị thương mấy chỗ trên người, máu tươi chảy ra. Nhậm Oán ra tay vừa tàn, vừa ác, vừa độc, nhưng có vẻ đã bị khí thế của người cao lớn này chấn nhiếp, không dám tùy tiện tấn công nữa.

Người cao lớn này đột nhiên rút đao ra.

Đao như thớt gỗ, đao cứng chắc.

Lại rút kiếm bên hông ra.

Nhuyễn kiếm, kiếm mềm mại.

Đao như lá cọ, kiếm tựa ván quan.

Kiếm pháp mở nhanh khép nhanh, đao pháp lên nhanh xuống nhanh.

Mỗi đao đều không lưu đầu địch, mỗi kiếm đều dùng lực vạn cân.

Người này phối hợp với bộ pháp, thi triển như mê như say.

Nhậm Oán đã bắt đầu lui bước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, kêu lên:

- Điên bộ! Phong thoái! Đại Bài kiếm pháp! Đại tỳ đao pháp!

Sau đó lại kêu một tiếng:

- Cẩn thận…

Tiếng này là nói với Nhậm Lao.

Nhậm Lao ngẩn ra.

Nhậm Oán đột nhiên dùng phương pháp nghiêng người giảm lực, như bông rơi xuống, tránh khỏi một đao chém đầu, lại hét lên với Nhậm Lao:

- Dưới đất!

Dưới đất?

Nhậm Lao kịp thời phát hiện, có một đường đất gồ nhanh chóng chuyển động, đã đến gần dưới chân tử tù.

Hắn hét lớn một tiếng, mày râu đều dựng lên, năm ngón tay co lại, dùng cổ tay đấm xuống đất sâu ba thước, đồng thời quát lên:

- Chết đi!

Một tiếng “ầm” vang lên, một người từ trong đất xoay mình nhảy ra, trong nháy mắt búng lên như một con tôm, dùng đầu, vai, mông, khuỷu tay cộng thêm hai tay hai chân giao đấu với Nhậm Lao một trăm hai mươi ba chiêu.

Người này mỗi bộ vị đều giống như binh khí, vũ khí, lợi khí, thậm chí ngay cả lỗ tai, lỗ mũi cũng có sức sát thương cực lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play