“Ân? Tễ, ngươi đang tức giận sao? Ngươi đang oán giận ta sao?” ánh mắt Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ có chút kinh ngạc, vui vẻ quay sang hỏi Thiên Chiêu Tễ có đúng hay không vì hắn mà có phản ứng này? Thiên Chiêu Tễ thực sự là rất hiếm khi biểu hiện ra tình cảm của mình a.

“Ta không biết, ta đói bụng.” Thiên Chiêu Tễ đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Huyền Trọng Thiên, hắn có chút ngượng ngùng làm cho ngữ khí lại càng giống như đang làm nũng với Huyền Trọng Thiên, điều này làm cho Huyền Trọng Thiên trong lòng càng thêm thoả mãn.

“Hảo, chúng ta đi ăn, hôm nay ta cố ý sai ngự trù phòng làm rất nhiều đồ ăn ngươi thích. Hai chúng ta cùng ăn được không?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đang cúi đầu, trong lòng cảm thấy yêu thương người này vô hạn, chỉ là, sâu trong lòng hắn cũng đồng thời tồn tại sự sợ hãi. Hai người bọn họ đều không muốn đụng tới điều đó, vẫn có một ranh giới không gì có thể vượt qua giữa hai người a.

“Ân, đi thôi.” Hai người cùng đi vào bóng đêm, cùng nhau trải qua giao thừa, khó có được ấm áp như vậy, thế nhưng phía sau sự ấm áp lại luôn luôn cất giấu niềm lo âu. Nếu như hai người bọn họ đều có thể vì chính mình một chút thì sẽ tốt hơn. Nếu như Huyền Trọng Thiên đủ vô tình, hoặc là đủ kiên quyết, hắn chỉ cần thỏa mãn dục vọng của mình không cần phải quan tâm tới cảm thụ của người khác thì đã tốt, thế nhưng hắn muốn không phải là một người để tiết dục mà là một người hắn yêu, có thể cùng hắn làm bạn.

Mà Thiên Chiêu Tễ nếu như trong mắt chỉ có thể có một mình Huyền Trọng Thiên thì mọi chuyện sẽ khác, nếu hắn không cần quan tâm tới những người khác trong thiên hạ, không cần nghĩ tới tiểu Diệu Ngữ đáng thương và hậu cung với những oán phụ này thì mọi việc sẽ tốt hơn, nếu hắn có thể không quan tâm người trong thiên hạ bình phẩm khuyết điểm của hắn thế nào, nam sủng hay nam kỹ gì cũng đều không quan hệ tới hắn, hắn cần chỉ một người yêu hắn, mà điều này Huyền Trọng Thiên thực sự có thể làm được.

Thế nhưng hai người bọn họ đều vì đối phương mà suy nghĩ, mà Thiên Chiêu Tễ lại càng vì Huyền Trọng Thiên mà lo lắng, suy nghĩ.

Từ khi Huyền Diệu Ngữ chuyển tới Đông Cung cùng ở với Huyền Tỉnh Nhiên, Thiên Chiêu Tễ cho Huyền Diệu Ngữ uống huyết của mình càng thêm dễ dàng, nhưng người biết chuyện này cũng tăng thêm một người nữa. Huyền Tỉnh Nhiên nhìn sư phụ giày vò thân thể như vậy trong lòng cảm thấy thống khổ không nói nên lời, mà Huyền Diệu Ngữ lại là muội muội của mình, hắn luôn băn khoăn về hai vấn đề nghiêm trọng này nhưng lại không thể nói cùng phụ hoàng.

“Tỉnh Nhiên, sao lại cau mày giống như lão nhân gia vậy.” Thiên Chiêu Tễ từ nội điện của Đông Cung đi ra, thấy Huyền Tỉnh Nhiên vẻ mặt u ám, phiền muộn ngồi trên ghế. Hài tử mới bảy tuổi sao lại có biểu tình đó. Thiên Chiêu Tễ vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Tỉnh Nhiên vừa bôi dược lên vết thương của mình, hắn biết lượng huyết của mình đang ngày càng giảm xuống mà hắn dù có bồi bổ thế nào cũng không bù lại được với tốc độ xói mòn kia.

Thế nhưng Huyền Diệu Ngữ trúng hàn độc từ trong bụng mẹ cũng không dễ dàng mà trừ tận gốc như vậy a. Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa, thật không biết hắn có đủ huyết tới lúc đó không. Gần đây, Thiên Chiêu Tễ thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, luôn ngủ trong tẩm cung, Huyền Trọng Thiên cũng không để ý nhiều, bởi như thế còn tốt hơn trước đây suốt ngày đờ ra, Huyền Trọng Thiên chính là thích Thiên Chiêu Tễ có thể ngủ nhiều một chút.

“Sư phụ, người mau nghỉ ngơi một chút đi. Người xem sắc mặt người cũng đã trắng như tờ giấy a.” Huyền Tỉnh Nhiên khi thấy sắc mặt Thiên Chiêu Tễ lại càng nhăn mặt hơn. Thực sự là không trân trọng thân thể của mình gì hết, lẽ nào sư phụ làm như thế là chống lại phụ thân sao? Dù sao cũng không thể đùa giỡn với sinh mạng như thế a.

“Ha hả, không sao. Nhiên nhi, phụ hoàng ngươi sắp bãi triều, một lát sẽ tới tìm ta, cho nên ta phải quay về tẩm cung đây. Có điều ngươi bảo Hiên nhi hôm nay không nên tới tìm ta, sư phụ có chút không khỏe.” Thiên Chiêu Tễ cũng cảm giác được tình huống của mình thực sự không thích hợp để dạy dỗ hai hoàng tử.

Nhiên nhi biết hiện trạng của hắn cũng tốt, không biết khi Hiên nhi biết sẽ có bộ dáng gì nữa đây? Tiểu tử Huyền Tỉnh Hiên hay nghịch ngợm kia một ngày không nhìn thấy sư phụ hắn, không biết có đem hoàng cung này làm loạn lên không nữa. Huyền Tỉnh Nhiên lại là một đứa trẻ không để tới mọi thứ, hắn có thể mặc kệ tất cả.

“Thị, sư phụ, ta sẽ cảnh cáo Hiên nhi không đi quấy rối người nghỉ ngơi. Người không cần lo lắng, phụ hoàng có hỏi, ta cũng sẽ nói người tới kiểm tra ta học tập. Chỉ là — người không nói cho, Diệu Ngữ, người —-” Huyền Tỉnh Nhiên muốn tìm một từ ngữ phù hợp để biểu đạt ý nghĩ của mình nhưng hắn thực sự không biết nên nói gì cho đúng.

“Ân, không sao. Ta không biết nói như thế nào, cứ như vậy đi.” Thiên Chiêu Tễ sợ mình tổn thương tới tiểu hài tử, hắn trong lòng Huyền Diệu Ngữ ưu tú như vậy, nếu như để nàng biết hắn chình là thúc thúc xấu xa mà nàng vẫn hay nói không biết nàng có thể chịu được đả kích này không. Chính là không nói vẫn hơn, hắn nhất định phải cứu công chúa Thiên Triệu này, chỉ là không biết hắn có còn mệnh cho tới lúc đó hay không, nếu như có thể an toàn mà kết thúc hắn nhất định phải cùng Huyền Trọng Thiên hảo hảo nói về chuyện giữa hai người bọn họ.

“Thế nhưng, sư phụ, Diệu Ngữ nếu biết, nàng nhất định sẽ không —” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn sư phụ đã xoay người rời đi từ lâu, lẽ nào sư phụ đang sợ Diệu Ngữ sẽ sợ hắn sao? Xem ra hắn cần phải cùng Diệu Ngữ nói chuyện rồi, hỏi nàng một chút nếu như thúc thúc xấu xa mà nàng vẫn nói biến thành Thiên Chiêu Tễ thì sao. Ân, hắn nhất định phải giải quyết vấn đề này thật tốt.

“Nghe nói, ngươi ngày hôm nay không dạy Nhiên nhi và Hiên nhi, ngươi không khoẻ sao? Có cần ta truyền ngự y tới xem không.” Huyền Trọng Thiên bãi triều trở về chợt nghe nói Thiên Chiêu Tễ khó chịu, ngay cả lên lớp cũng không thể lại một mình nằm trên giường, khiến cho hắn nhanh chóng chạy về, rất sợ người kia không khoẻ.

“Không có việc gì, ngươi quên rồi sao, bản thân ta cũng là một thần y, sao có thể có chuyện gì a.” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Trọng Thiên ngồi ở cạnh giường, ngay cả long bào cũng chưa thay, thật không biết nam nhân này rốt cuộc thích hắn nhất ở điểm nào? Hắn cho tới bây giờ cũng chưa thực sự đối diện, đáp lại cảm tình của người này.

“Nhưng mà sắc mặt của ngươi càng ngày càng tái nhợt, ta cũng không biết nên làm như thế nào cho phải. Chẳng lẽ là ta yêu cầu vô độ sao?” Huyền Trọng Thiên hối hận nói ra lo lắng của bản thân, là hắn không khống chế được chính mình a. Hắn quá thích Thiên Chiêu Tễ, hơn nữa bởi Thiên Chiêu Tễ đối với hắn lãnh đạm, cho nên hắn lại càng muốn xác định người kia là thuộc về mình.

Cho nên hắn đôi khi không khống chế được tình dục dâng trào, thế nhưng Thiên Chiêu Tễ nhanh chóng gầy đi như vậy cũng không bình thường a. Nhất định là có chuyện gì, Thiên Chiêu Tễ khẳng định đang gạt mình chuyện gì.

“Ngày hôm nay Hiên nhi náo loạn với trẫm một hồi, nói là trẫm giam ngươi, cho nên ngươi mới không dạy hắn, nhưng mà trẫm cũng rất oan uổng a.” Huyền Trọng Thiên nhớ tới nhị nhi tử khóc lóc om sòm tại ngự thư phòng lại muốn cười, Hiên nhi này thực sự là càng lớn càng không biết đúng mực, nhưng mà hài tử như vậy mới là hài tử bình thường. Nếu như đều sớm già dặn như Nhiên nhi vậy thì cơ nghiệp Thiên Triệu vương triều khẳng định là thiên thu muôn đời, nhưng hắn sẽ không có niềm vui làm phụ thân.

“Vậy sao, ta cũng đoán hài tử kia sẽ làm ầm ĩ, chỉ là không nghĩ hắn lại đi tìm ngươi a.” Thiên Chiêu Tễ cũng rất cảm thán tiểu đồ đệ, nếu như để cho Huyền Trọng Thiên biết được việc mình đang làm. Không biết, sẽ phát sinh chuyện gì. Nghìn vạn lần đừng nổi lên sóng gió gì nữa, để cho tất cả đều bình yên trôi qua, sau đó thời gian sẽ làm mờ nhạt đi tất cả.

“Ta mệt, muốn ngủ một lát, ngươi có chuyện gì sao? Cũng sắp tới mười lăm rồi, không biết đêm nguyên tiêu năm nay sẽ như thế nào, đã lâu không xem hoa đăng nha.” Thiên Chiêu Tễ thanh âm mơ hồ biểu hiện hắn đang buồn ngủ, thực sự hắn không biết, thân thể hắn hiện tại đã quá hư nhược rồi, chỉ mới nói một hồi đã cảm thấy rất mệt mỏi.

“Hảo, ngươi ngủ đi, trẫm ở chỗ này cùng ngươi.” Huyền Trọng Thiên ôn nhu nhìn Thiên Chiêu Tễ đang ngủ, vấn đề của hai người bọn họ lúc này không biết phải giải quyết như thế nào đây. Nhìn Thiên Chiêu Tễ đơn độc, Huyền Trọng Thiên không biết phải như thế nào để xoá đi buồn đau trên khuôn mặt “vợ”, hắn phải biểu đạt tình yêu thế nào để người kia không rời đi đây.

“Tiểu Đinh tử, tớ ngự thư phòng đem tấu chương tới đây cho trẫm, trẫm muốn phê duyệt tấu chương tại tẩm cung.” Huyền Trọng Thiên muốn trông nom “vợ” hắn, hắn đơn giản là xử lý chính vụ tại tẩm cung, dù sao thì một mình ở ngự thư phòng hắn cũng sẽ nhớ Thiên Chiêu Tễ, không bằng chuyển tới đây luôn.

“Hoàng thượng, vừa rồi ngự y đi qua Đông Cung, nói thân thể Diệu Ngữ công chúa đang chuyển biến một cách thần kỳ.” Tiểu Đinh tử nói cho Huyền Trọng Thiên, hiện tại tiểu công chúa Diệu Ngữ mỗi ngày đều bị các lão thái y của ngự y viện kiểm tra một vài lần. Thế nhưng, các thái y nghi ngờ sự chuyển biến tốt lên nhanh chóng của công chúa.

“Đây là chuyện tốt. Diệu Ngữ nếu như có thể khoẻ lên cũng giải quyết được một nỗi lo trong lòng trẫm a.” Huyền Trọng Thiên chỉ có một nữ nhi cho nên hắn rất yêu tiểu nữ nhi này, nghe được Diệu Ngữ không có việc gì, hắn đương nhiên vui vẻ a.

Năm đó, Diệu Ngữ vừa mới sinh ra, thái y còn nói tiểu công chúa không thể sống qua mười sáu tuổi, hiện tại lại có chuyển biến tốt đẹp, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nhìn tiểu Đinh tử sắc mặt kỳ quái hắn biết còn có ẩn tình gì đó.

” Sáng sớm hôm nay, Trương thái y phát hiện trên giường của tiểu công chúa có vài giọt máu, nhưng máu cũng không phải của tiểu công chúa, cho nên Trương thái y có chút lo lắng.” Tiểu Đinh tử không biết nói như thế nào, lẽ nào là trong cung có người muốn ăn thịt công chúa sao, nhưng mà tiểu công chúa Diệu Ngữ mới năm tuổi a. Sao có thể phát sinh chuyện này.

“Cái gì? Huyết. Có hỏi qua có phải thái giám hay cung nữ nào khi hầu hạ tiểu công chúa không cẩn thận lưu lại hay không.” Huyền Trọng Thiên nhìn tiểu Đinh tử đang cúi đầu, không biết Diệu Ngữ lại có chuyện gì. Nhưng mà có vết máu, cần phải để ý tới.

“Cái này đã hỏi qua, cung nữ và thái giám hầu hạ đều rất cẩn thận, hơn nữa hầu hạ Diệu Ngữ công chúa, căn bản cũng không phải việc gì khó khăn, không có khả năng thấy vết máu.” Tiểu Đinh tử cúi đầu, không biết khi hắn nói cho hoàng thượng tin tức này có làm cho cả vương triều Thiên Triệu kinh sợ không nữa.

“Nga, cái này cũng kỳ quái, nhưng nếu công chúa không có việc gì, các ngươi cũng không cần quá lo lắng.” Huyền Trọng Thiên hiện tại đang lo hai vấn đề lớn, không biết nữ nhi đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nếu không có việc gì cũng không cần lo lắng quá a. Lẽ nào là có quan hệ với người kia sao?

Huyền Trọng Thiên quay đầu nhìn Thiên Chiêu Tễ đang ngủ say trên giường, không nên a. Nếu như hắn nói, vậy Diệu Ngữ sao có thể có nguyện vọng như vậy tại lễ mừng năm mới.

“Thế nhưng trưa hôm nay Trương thái y kiểm tra phát hiện trong phân và nước tiểu của Diệu Ngữ công chúa có vết máu a.” Tiểu Đinh tử vừa nói vừa lạnh run, không biết tiểu công chúa của bọn họ sao lại có vết máu. Nếu có một người ép công chúa uống huyết thực sự là rất kinh khủng a.

“Cái gì? !” Huyền Trọng Thiên đột nhiên nhìn về phía tiểu Đinh tử, lông mày nhăn lại, nhanh chóng đi tới, “Huyết?” Huyền Trọng Thiên không thể tin vào lỗ tai. Sao có thể, Diệu Ngữ nhỏ như vậy nhất định sẽ không tự mình uống huyết, trừ phi là có người uy nàng. Thế nhưng bệnh của nàng lại đang chuyển biến thần kỳ. Vậy nhất định là có liên quan tới huyết này.

“Đúng vậy, Trương thái y phát hiện công chúa đại tiện có màu tím đen, cho nên mới báo cho hoàng thượng.” Tiểu Đinh tử có chút lo lắng nói, trong hoàng cung này chuyện gì cũng có thể phát sinh, mà hắn thân là nội vụ tổng quản gần đây không nghe nói trong cung thiếu người nào a. Không biết tiểu công chúa từ đâu mà có huyết này a? Hơn nữa, kẻ hầu hạ công chúa đối với huyết đó lại hoàn toàn không biết gì. Lẽ nào trong vương cung Thiên Triệu có chuyện ma quái sao?

“Trẫm đã biết, tiểu Đinh tử dặn Trương thái y không nên lộ ra, nói cho hắn trẫm tự có định đoạt.” Huyền Trọng Thiên phân phó tiểu Đinh tử đi truyền ý chỉ của mình, xem ra hắn phải đi gặp tiểu nữ nhi. Nghĩ đến cũng đã mấy tháng không gặp a.

“Phụ hoàng! Diệu Ngữ rất nhớ phụ hoàng a!” Huyền Diệu Ngữ thấy phụ hoàng đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nàng đã rất lâu không được gặp phụ thân a. Hiện tại phụ thân lại đến xem nàng, nàng đương nhiên là hạnh phúc.

“Diệu Ngữ nhớ phụ hoàng sao? Phụ hoàng cũng rất nhớ Diệu Ngữ. Nhưng phụ hoàng nghe nói thân thể Diệu Ngữ hiện tại khá lên rất nhiều, không biết Diệu Ngữ sao lại chuyển biến tốt a?” Huyền Trọng Thiên thấy tiểu nữ nhi sắc mặt dần dần hồng nhuận, thực sự là so với trước đây tốt lên rất nhiều.

“Ân, cái này —- là y thuật của các thái y cao minh.” Huyền Diệu Ngữ vừa nói vừa nhìn về phía đại hoàng huynh cũng đang đứng trước phụ hoàng. Không biết nói như vậy đã hợp với yêu cầu của hoàng huynh hay chưa?

“Nhiên nhi, phụ hoàng đã lâu không nói chuyện với Diệu Ngữ, ngươi có thể lui.” Huyền Trọng Thiên nhìn bộ dạng của nữ nhi, biết trong đó tất có ẩn tình. Tiểu tử Huyền Tỉnh Nhiên này tốt nhất không làm gì đó kỳ lạ sau lưng hắn, bằng không hắn nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn nhi tử này.

“Phụ hoàng, nhi thần cũng đã nhiều ngày không được gặp phụ hoàng, cho nên cũng muốn nói chuyện phiếm với muội muội và phụ hoàng. Hay là phụ hoàng không thích nhi thần, muốn nói cái gì với muội muội mà không cho nhi thần nghe sao?” Huyền Tỉnh Nhiên không cho phụ thân cơ hội, cúi đầu cũng không nhìn sắc mặt Huyền Trọng Thiên, ngữ khí kính cẩn làm người khác cho rằng đó chỉ là nhi tử muốn nói chuyện cùng phụ thân mà thôi.

“Nhiên nhi cũng muốn nói chuyện với phụ hoàng? Đó thật đúng là chuyện khó gặp được a? Tốt lắm, phụ hoàng hỏi ngươi, cấp Diệu Ngữ uống huyết là người kia có đúng hay không.” Huyền Trọng Thiên nhìn nhi tử, sự tức giận của hắn dường như có thể đốt cháy Huyền Tỉnh Nhiên, nhất là thấy Huyền Tỉnh Nhiên bộ dạng như đã biết tất cả hắn lại càng thêm tức giận.

Vì sao mọi người đều biết, mà hoàng đế hắn lại không biết một chút nào. Khẩu khí của Huyền Trọng Thiên kỳ thực căn bản là khẳng định, chỉ là hắn không thể tin được người kia lại tự tàn phá cơ thể mình mà thôi.

“Hồi phụ hoàng, việc này chỉ có hai người là nhi thần và sư phụ biết.” Huyền Tỉnh Nhiên kịp thời giải đáp nghi vấn của phụ hoàng nhưng lại làm Huyền Trọng Thiên càng thêm tức giận, cái gì gọi là chỉ có hai người bọn họ biết, đó không phải thừa nhận Thiên Chiêu Tễ đang đùa giỡn với chính sinh mệnh mình sao? !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play