Trạm Lam bình tĩnh nhìn Thịnh Khải, trả lời : « Không biết, hỏi đường thôi. »
Thịnh Khải nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Dì Tô đi lên chiếc xe họ dùng để tới siêu thị, còn Trạm Lam thì ngồi vào xe của Phong Thiên Tuyển. Trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá, là từ trên người hắn tỏa ra, rất nhạt lại có chút tươi mát. Thật kì lạ, có lúc hắn hút thuốc rất nhiều nhưng không hề có mùi hôi khó chịu, mọi người đều nói người hay hút thuốc đầu ngón tay sẽ bị vàng, nhưng mười ngón của Phong Thiên Tuyển vô cùng sạch sẽ, móng tay đẹp như ngọc trắng, ngoại trừ ngón cái và ngón trỏ bị chai chứng tỏ hắn thường dùng súng, còn lại đôi tay đều đẹp như phụ nữ.
Trạm Lam ngồi trong xe có hơi lo lắng, Phong Thiên Tuyển cũng cúi đầu cầm tài liệu, chân mày hơi nhíu lại.
Lúc này, Thịnh Khải ngồi ở ghế kế bên tài xế đột nhiên hỏi : « Anh ba, sinh nhật lần này anh định thế nào ? Các anh em khác chắc sẽ đến chúc mừng anh đấy, hay là chúng ta làm lớn một chút ? »
Trạm Lam không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà quay về phía Phong Thiên Tuyển, kinh ngạc hỏi : « Sắp đến sinh nhật anh sao ? »
Phong Thiên Tuyển day mi tâm, liếc cô một cái, cong môi hỏi : « Thế nào, muốn tặng gì cho tôi ? »
Trạm Lam mím môi : « Tôi không có tiền, thứ tôi có thể tặng cho anh chắc anh cũng chẳng hiếm lạ gì. »
« Cũng chưa chắc, còn phải xem em muốn tặng cái gì đã. » Phong Thiên Tuyển lạnh nhạt nói, ánh mắt lại quan sát cô.
Trạm Lam bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt kia của hắn, không cần đoán cô cũng biết hắn đang nghĩ gì. Mặt Trạm Lam đỏ lên.
Lúc này Phong Thiên Tuyển ghé đến tai cô, hơi nóng thở ra sượt qua dái tai, nhỏ giọng hỏi : « Bà con của em đã đi chưa ? »
« Bà con ? » Cô ngạc nhiên hỏi.
Thấy trong mắt hắn càng đầy ý cười, ánh sáng dịu dàng di động, Trạm Lam bừng tỉnh đại ngộ, mặt càng hồng hơn, lấy cùi chỏ chọc vào ngực hắn, nhỏ giọng trách mắng : « Sắc lang ! »
Rõ ràng là hành động này của cô đã lấy lòng hắn, Phong Thiên Tuyển cười khẽ, ngay cả Thịnh Khải ngồi bên cạnh tài xế cũng hiếu kỳ nhìn qua kính chiếu hậu.
« Sinh nhật anh là lúc nào ? » Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
« Đại khái là mười ngày nữa. » Hắn nói xong, hỏi cô : « Thực sự định chuẩn bị lễ vật cho tôi sao ? »
Trạm Lam nhìn hắn một cái, không nói chuyện, Phong Thiên Tuyển cười, lắc đầu một cái rồi lại tập trung vào tập tài liệu.
. . .
Sau khi vết thương của Phong Thiên Tuyển ổn định, người bà con của cô cũng đi được vài ngày. Buổi tối hắn liền giữ cô lại phòng ngủ của hắn.
Khi tâm trạng của hắn tốt, ở phương diện này sẽ kiên trì đến đáng sợ, bước dạo đầu làm rất nghiêm túc, mỗi lần hắn còn chưa tiến vào, Trạm Lam đã bị lăn qua lăn lại đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân không còn sức lực, giống như người chết. Khi hắn thỏa mãn rồi, cô sẽ lại phải trở về phòng ngủ một mình, cũng không qua đêm cạnh hắn. Dùng nước ấm tắm rửa, những chỗ bị hắn hôn đều trở nên đau nhói, cô mới cảm giác được mình còn sống.
Giống như cô nói với hắn, cô thực sự rất nghèo, tiền lương của Tín Uy ngoại trừ dùng cho các khoản chi tiêu thông thường, còn phải tiết kiệm để chuẩn bị học phí cho kì sau của Giang Tử Hành, cô không muốn dùng tiền của Phong Thiên Tuyển, cũng không phải là muốn khác mọi người, chẳng qua một khi đã quen dựa dẫm người khác thì không bao giờ có thể độc lập được nữa.
Không có tiền mua quà tặng quý giá cho hắn, nghĩ mãi, Trạm Lam quyết định tự mình làm bánh sinh nhật cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT