Máy bay xuất phát từ Bắc Kinh, dừng lại tiếp nhiên liệu ở Sa và Hải Khẩu, sau khi đến đảo thì đã là tối khuya ngày hôm đó. Tôi nằm trên hàng ghế trống ngủ một giác, lúc Mạc Lượng đánh thức tôi, cảm thấy bả vai đau nhức. Theo đoàn người đi xuống máy bay, rồi lại ngồi ô tô, không biết bôn ba trên đường trong đêm bao lâu, tôi ngồi trên xe hỏi Mạc Lượng: “Có phải đến Ấn Độ cũng không xa như thế này không?”
Anh nhìn tôi: “Là xa hơn Ấn Độ ba nghìn km.”
Tôi gật đầu: “Đường Tăng cũng không đi xa hơn chúng ta là bao.”
Anh nói: “Sắp đến rồi, bao giờ đến anh gọi em.”
Anh nói như thế, ngược lại tôi tỉnh táo được chút.
Tôi nghiền ngẫm lại tình hình một chút: Lúc này hai người chúng tôi ngồi ở băng ghế sau trong xe tải van, tôi chỉ vừa quay đầu là mũi đã chạm vào vai anh, anh để tôi ngủ một lúc, vậy anh có thể đem bờ vai mình cho tôi mượn tạm không?
Tôi tính toán hồi lâu, từ khoảng cách, góc độ, còn cả thời cơ trước giờ bỏ lỡ, nghĩ cứ dùng ánh mắt mà đo đạc như thế thì chẳng bao giờ có nổi cơ hội thân mật cả, tôi khẽ dựa vào vai, lòng hạ quyết tâm, đầu vừa nghiêng sang phải thì đã dựa vào rồi.
Anh không hề tránh.
Trong thâm tâm tôi như có Joe tóc đen* đang duỗi hai tay thẳng ra thành hình chữ V, giơ hàm răng trắng hếu mà hét lên: Oh yeah...
(*Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Ashita no Joe.)
Tôi nhắm mắt lại nghĩ: Đi thôi đi thôi, đi thẳng về phía Nam, băng qua xích đạo, một mạch đến Nam Cực là tốt rồi.
Tôi ngồi trong xe nhìn lên hướng của sao Bắc Cực bên ngoài, quang cảnh vào lúc hai giờ sáng, chúng tôi đã đến địa điểm. Mạc Lượng giật giật bả vai: “Ồ, tới rồi.”
Tôi nói: “Để bọn họ chở vào luôn cũng được.”
Anh cười: “Đừng nghịch ngợm. Chúng ta xuống thôi.”
Có hai sĩ quan đứng nghênh đón bọn tôi.
Bước đến cùng nhà nghiên cứu của “Poseidon”, Ngô Tịnh - người mà tôi gọi là thầy Ngô đang cùng nói chuyện với Mạc Lượng trên bàn ăn: “Tôi còn bảo sao không nói với bọn tôi rốt cuộc là đến đảo nào, thì ra là cảng quân sự ở đây.”
Mạc Lượng cười cười: “Không phải là tôi giữ bí mật sao, thậm chí là cả người của sở quốc vụ, khu vực này ở gần biên giới, chính là địa điểm nhạy cảm, đương nhiên phải có quân đội hộ tống và giúp đỡ, đây là lãnh thổ Nam Hải, có kỉ luật bảo m
Anh cắn một miếng bánh mì lớn rồi nói với một bàn người: “Giờ chúng ta theo quân đội ăn uống cho no đi đã, qua ba ngày bên dầu mỏ Trung Quốc sẽ phái thuyền đưa đến trang bị tốt cho nhóm cấp dưỡng...”
Tôi nói: “Không sao, ăn no là được rồi. Hơn nữa, em thích ăn bánh mì khô mặn thế này cơ.”
Mạc Lượng nhìn tôi rồi nói: “Anh không nói với em. Anh biết em chỉ thích ăn cái này thôi. Không phải trong quân đội đều ăn như thế này sao?” Anh gắp cho tôi một lát dưa muối, “Ăn cái này đi.”
Câu nói này.
Rất thân mật nha.
Tôi cắn một miếng dưa muối mà lòng thấy ngọt lịm, ở tiền sảnh truyền đến tiếng gió biển hòa với tiếng quân hào hô to, tôi nghĩ mình phải có một kế hoạch mới được. Có cơ sở tốt như thế, tối qua anh lại cam tâm tình nguyện để tôi tựa vào vai anh, trong gian đoạn thực tập này mà tôi không thu phục được thầy Mạc Lượng, thì tôi sẽ không mang họ An nữa!
Doanh trại quay về hải cảng được trưng dụng cho chúng tôi làm phòng thí nghiệm lâm thời, còn có mấy chiến sĩ đến giúp bọn tôi làm việc, Mạc Lượng với mấy giáo viên không dám để người khác chạm vào dụng cụ, trang bị to nhỏ gì cũng tự mình lắp ráp. Tôi không cần phải đụng tay chận gì cả, chỉ đứng bên cạnh nghiêm túc trông coi. Các anh chiến sĩ thấy khắp phòng thí nghiệm chỉ có tôi là nhỏ tuổi nhất, lại quy củ nhất, bọn họ không hiểu rõ chuyện nên vô cùng tôn kính mà mở miệng gọi ttiếng “cô giáo”, sau đó lại nghe thy Mạc Lượng đầu đầy mồ hôi ở dưới tàu ngầm Sonar ló đầu ra nói với tôi: “Phi Phi nhanh đi lấy nước cho anh đi.” Một câu như thế, tôi liền như chiếc bánh bao lộ nhân*.
(*Đại khái ý như là đang vờ vịt mà bị bóc mẽ.)
Anh chiến sĩ hỏi tôi: “Cô giáo, cô giáo ơi cô là giáo viên mảng gì vậy?”
Tôi suy nghĩ nửa buổi: “Hậu cần.”
“Cô giáo à, cô là giáo viên đúng không?” Bắt đầu nghi ngờ rồi.
Tôi còn đang bối rối nên gạt thế nào, thì Mạc Lượng lại nhô đầu ra từ dưới máy móc nói: “Bọn anh ở đây làm máy móc em cũng đừng có nhàn rỗi, đem sách học kì sau ra đọc đi.”
Sao tôi không biết anh ngoại trừ lắp dụng cụ còn có thể tháo dỡ vậy?
Tiểu ban trưởng lập tức rõ ràng, lúc dẫn tôi đến chỗ hậu cần sĩ quan nhận dưa hấu, thái độ nghiêm trang đã thay đổi, ngữ khí cung kính lúc trước biến thành: “Sinh viên mấy cô đó, sinh viên mấy cô đó...”
Tôi nói: “Anh không cần phải nói như thế với tôi đâu, dù tôi có là sinh viên thì vẫn lớn tuổi hơn anh, anh cứ cung kính vào cho tôi
Tổng cộng bốn tàu ngầm Sonar đa tia cỡ lớn, mấy người Mạc Lượng lắp ráp hết phải mất một tuần. Trong thời gian đó ngoại trừ phụ trách ăn uống bình thường cho họ, tôi đem nội dung của môn đo bản đồ của học kì sau ra đọc được mấy chương. Có hôm ngay đến một con số cũng nhìn không rõ, cắn răng trừng mắt hơn nửa ngày mới chịu bỏ qua, lúc này tiểu đội trưởng đến đưa nước khoáng cho tôi, đứng phía sau nhìn biểu thức toán học mà hỏi tôi: “Sao 750 chia 20 lại ra 350?”
Tôi nhìn một hồi lâu: “Vậy là bao nhiêu?”
“Phải là khoảng 35 chứ.”
Thì ra vấn đề là đây. Anh ta chỉ ra chỗ sai của tôi, cả biểu thức đều thông suốt. Tôi nói: “Cậu thật không tệ đâu đấy.”
Lúc ấy nhìn cậu ta như đang có suy nghĩ gì đó.
Sáng thứ hai tiểu đội trưởng “cốc cốc” gõ cửa phòng tôi, hai mắt tôi sưng húp mở cửa nói “Làm gì thế?”
Cậu ta cầm một xấp tài liệu cấp ba trong tay nói với tôi: “Cô nói, cô có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, liệu tôi chỉ cần cố gắng thêm là được? Tôi quyết định từ nay sẽ nhặt nhạnh lại mấy kiến thức cấp ba.”
Miệng thì cổ vũ người ta, nhưng trong lòng lại nghĩ xấu: “C thi đi, cứ chuẩn bị đi, cứ nỗ lực đi. Mệt chết cậu cho xem.”
Mạc Lượng nghe thấy tôi nói chuyện ở bên này, vô cùng vui vẻ: “Phi Phi em cao thượng lắm, thông qua tố chất bản thân để chứng minh chỉ cần thanh niên có ý chí là được, thật ra cổng đại học Bắc Kinh cũng không còn xa.”
Tôi đáp: “Em có cố ý đâu.”
“Anh biết, ai có thể cố ý chia sai chứ?”
“Sao anh có thể cười một cách đáng ghét vậy chứ?”
Tôi định lấy lon coca đập vào đầu anh, lại bị anh nắm chặt cổ tay, anh cúi người cười nhìn tôi: “Đầu của anh không thể đánh được.”
“Bộ là quốc bảo hả?”
“Là quốc thúy.”
“Quốc túy? Giải thích sao đây? Kinh kịch à?”
“Là thúy trong dễ vỡ.”
(Quốc thúy 国脆 đồng âm với quốc túy 国粹 nên An Phi nghe nhầm, quốc túy là bản sắc dân tộc, từ thúy đó trong từ thúy nhược, yếu ớt dễ vỡ.)
Tôi còn chưa kịp hiểu đã nhìn thấy anh, tư thế của chúng tôi lúc này vô cùng mờ ám: Anh một tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo cánh tay lại, lập tức cơ thể tôi xích lại gần anh, mặt đối mặt, thân thể dán gần nhau, tôi ngửa đầu chỉ thấy hầu kết với chiếc cằm luôn nhẵn bóng của anh.
Gió biển ban đêm hơi lạnh, mùi dừa đầy cám dỗ, trên gương mặt trắng nõn của anh lờ mờ những gợn ánh trăng, sóng biển vỗ rì rào như đang nói từng tiếng bên tai tôi “tới đi, tới đi...”
Nháy mắt đó trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh vô cùng hèn có thể xảy ra sau đó, chân khẽ chuyển một cách xấu xa, ngượng ngùng bước lên, tôi đến gần hôn lên gò má anh.
Mạc Lượng bị tôi hôn.
Ha ha Mạc Lượng bị tôi hôn rồi.
Ha ha ha má của Mạc Lượng Lượng Lượng bị tôi hôn rồi.
Là tôi đã hôn sao? Tôi thật sự đã hôn rồi sao
Từ vẻ mặt không hề thay đổi của anh với ánh mắt dại ra, vài giây sau đó bỗng tôi sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng với chuyện vừa nãy, tôi thật sự đã hôn chưa thế?
Trung ương có chính sách trọng đại, nhất định yêu cầu phải nắm cho chắc.
Tôi cũng như thế, dứt khoát bồi thêm một kế, ai ngờ ngay khi tôi hưng trí bừng bừng còn định nhào tới, thì khuôn mặt trắng phau dưới ánh trăng ấy, trên giương mặt trắng của Mạc Lượng, chảy ra hai dòng máu mũi đỏ, 'tong' một tiếng chảy xuống miệng.
Tôi khẽ buông lỏng tay, Mạc Lượng nhanh chóng rút khăn tay ra lau máu mũi.
Tôi lắp bắp trong miệng nói: “Anh Mạc Lượng, em, em, em xin lỗi.” Tôi lúng túng run rẩy một lúc, “Em không ngờ hôn anh lại thành như thế.”
Anh vừa lau máu mũi vừa lắc đầu, đoán có lẽ bị tôi dọa sợ rồi, cả nửa ngày cũng không lên tiếng.
Tôi luống cuống rút khăn giấy trong túi áo ra, cuốn thành hai que nhỏ đưa cho anh: “Nào, dùng cái này bịt lại đi.”
Anh nhận lấy rồi nhét vào trong mũi, cũng coi như là cầm máu, rồi đứng lên nhìn tôi. “Phi Phi, xin, xin lỗi em. Anh cũng không biết sao lại thế.” Dừng một lúc, mới nghẹn ngào nói, “Để em chê cười rồi.”
Tôi thì chê cười cái gì chứ? Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, rõ ràng là do tôi anh mới thành ra vậy, ấy mà lúc này anh lại nói câu “xin lỗi em” với tôi, nhưng tôi cam đoan rằng mình còn khó chịu hơn anh, thật đáy, tôi cực kì cực kì khó chịu, anh vừa đi thì nước mắt của tôi đã rơi xuống. Nhớ đến sự thật đau đớn ấy, sau này có ai muốn châm chọc tôi, chỉ cần nói, con nhỏ đó hôn người ta đến mức chảy máu mũi đó. Tôi xấu hổ vô cùng, ngực quặn đau như thế.
Tôi dụi mắt, mu bàn tay cọ qua cọ lại trên đầu gối, ướt một mảng lớn.
Đây là căn phòng nhỏ của tôi: chiếc giường cứng, một bàn học, một tủ treo quần áo, một chậu giặt rửa, đây chính là cấp đãi ngộ đấy; nước phải lấy từ phòng tắm trong nhà vệ sinh ở một bên hành lang, tắm rửa thì phải đi mười phút, dùng chung phòng tắm với các nữ binh thông tin liên lạc, luôn là nước mặn, tắm vài ngày xong cả người đều ngứa ngáy; tôi không thích treo màn, sợ không thông khí được, ba ngày trước còn nhờ người chạy thuyền ở Nghiễm Châu đến đưa nước hoa chống muỗi Longrich, ngày nào tôi cũng bôi lên người ba lượt, còn đúng giờ hơn so với giờ ăn cơm. Thật ra để chống muỗi tôi còn một lớp bảo vệ nữa, trong tường có hai con nhện vươn chân ra là thành đôi tay lớn, mỗi ngày an ổn trong quân trướng, muỗi này thiêu thân này - thường côn trùng bay vào lúc lúc tôi cầm đèn đọc đêm ra - hai đứa nó như đang cười vậy. Sau đó tôi thấy hơi sợ, có một hôm tôi nhìn nó hai lần, có một con còn há mồm với tôi, tôi gần nhưu có thể nhìn thấy răng của nó, vậy là liền nhờ ban trưởng đến bắt chúng nó đi, cậu ta bảo cũng có thể bắt vào cho nhà bếp nấu đồ ăn.
Tôi lật người, tôi gặp tội này là đều vì ở cùng với Mạc Lượng, nhưng mà, anh ấy, anh ấy bị tôi hôn mà
Hơn nửa đêm, chiếc điện thoại tôi đặt bên gối bỗng dưng kêu inh ỏi, khiến đầu tôi ong cả lên.
Tôi bắt máy, tức giận nói: “Tìm ai?”
“Phi Phi.”
“Anh Mạc Lượng.”
“...”
“Sao anh vẫn chưa ngủ vậy? Đã muộn rồi. À không, sắp sáng rồi.”
Anh khẽ cười một tiếng.
“Anh luôn làm việc đến giờ này ư?” Tôi hỏi.
“Ngủ không được, anh đi kiểm tra lại các chi tiết then chốt của máy móc lần nữa.”
“Lắp tốt chứ ạ?”
“Ừ tốt. Đến mốt là có thể sắp xếp cho tàu đầu tiên xuống biển rồi.”
“... Tốt quá rồi.”
“Ngày mai có người của đội khai thác dầu Bột Hải đến nghiệm thụ, đội của chúng ta có thể nghỉ ngơi một ngày. Hay là mình,” Anh dừng lại, “Mình đi xem phim đi.”
Tôi rất muốn lập tức nói “được ạ”, nhưng lại há mồm hỏi: “Không phải anh cháy máu mũi sao?”
“Còn chảy nữa không phải anh đã chết rồi ư?”
“Vậy mai anh còn chảy không?”
“Tranh thủ lúc không chảy thôi. Anh ấy à, chính là nóng trong người đấy.”
Tôi bật cười, đây là cuộc đối thoại có bao nhiêu hoang đường chứ. Nhưng sau đó tôi lại ngủ ngon.
Rồi sau đó, lúc bầu trời trên vùng biển phía nam Trung Quốc tờ mờ sáng, tôi tỉnh lại trong giấc mộng không yên, gặp một người quen cũ, có nửa học kì, dường như chúng tôi sáng chiều đều ở chung một khu nhà, chia tay vài ngày, lúc này gặp lại ấy vậy mà cảm thấy trên người anh mang theo hơi thở đã trải qua trăm sông nghìn nú
Tôi nói: “Kiểu tóc mới à? Sao mà toàn dựng đứng lên vậy?”
Anh không nói câu nào, chỉ nheo mắt nhìn tôi.
Tôi lại nói: “Đi gấp gáp quá, rồi sau lại chuyện cũng nhiều, còn định gọi điện cho anh...”
Anh lại không trả lời, cứ như thế nhìn tôi, trên mặt lướt qua từng vầng sáng màu lam trong suốt.
Tôi lại tiếp: “Thật ra gọi điện cho anh cũng không có gì, hai ta còn cãi nhau mà...”
“...”
Tôi hơi sốt ruột, đưa tay ra chạm vào anh, đột nhiên sau đó lại thấy cả mặt đều là sắc sáng xanh, tôi kinh ngạc: “Đóng phim đấy à? Vì để dọa tôi mà anh đem theo tấm màn xanh hả? Hay định chế tạo hậu kì?”
Anh cười, rốt cuộc cũng trả lời tôi, mở miệng ra, nhưng chỉ có một chuỗi bọt khí thoát ra khỏi miệng. Không hề có âm thanh.
Tim tôi như bị một bàn tay siết chặt lại, thì ra anh đang ở trong nước. Lúc tôi nhào đến, nước mắt liền chảy ra, tôi tận mắt thấy rõ từng giọt lệ nóng rơi xuống khỏi đôi mắt tôi, đầu từ từ ngẩng lên, tôi đưa tay nắm lấy vai anh, dồn hết sức kéo anh lên trênao anh lại không mang theo bình dưỡng khí hả? Sao anh lại lặn xuống trong tình trạng này hả?”
Tôi dùng hết lực nắm lấy anh, ai ngờ anh lại nhẹ hàng thả người ra, như một chú cá lớn khẽ thoát khỏi tôi, bơi vào nơi sâu thẳm của đại dương bao la, tôi hét lên: “Diệp Hải, Diệp Hải...”
Mở to mắt, trên người đầy mô hôi, dàn dụa nước mắt.
Trong lòng tôi oán hận, đúng là đồ ma quỷ đáng ghét, tôi đã ở tận chân trời góc biển rồi, vậy mà còn mơ thấy anh ta, lại còn quấy rối tôi nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau chúng tôi lên thuyền xuất phát, dưới sự bảo vệ của quân hạm, nhanh chóng chạy đến khu vực biển đã xác định trước để thả máy sonar thăm dò dầu mỏ với khí thiên nhiên. Trước đó Mạc Lượng đã chỉ ra bốn khu vực dầu mỏ, sóng sonar phải làm công việc là đem bốn khu vực này tính chính xác thành hai, cũng đo lường ra lượng dự trữ, chiều sâu chính xác, do đó bước đầu phát hiện ra dữ liệu hỗ trợ rằng ở vùng này có dầu mỏ và khí hóa lỏng.
Tôi viết lại những thứ này vào trong nhật kí nghiên cứu khoa học rồi đưa cho Mạc Lượng xem, anh đọc từ đầu đến cuối một lần, không lên tiếng.
Tôi nhìn anh: “Không đúng sao thầy Mạc?”
“Đúng, không đúng.” Mạc Lượng nói.
“Giải thích rõ hơn là?”
Anh không đáp lại câu hỏi của tôi, ngược lại hỏi tôi rằng: “Phi Phi, em nói xem, nếu lần này thăm dò không thành công, chúng ta sẽ có một hậu quả không tốt như thế nào?”
Tôi suy nghĩ kĩ: “Đã tìm ra, nhưng quá sâu, không có điều kiện kĩ thuật, không thể nào khai thác được.”
“Rất có khả năng này.”
“Thấy bên Trung Đông mua từng thùng từng thùng dầu, giá phải mười đô la, chúng ta lại thấy mình không thể khai thác được, chẳng biết địa hình bị rò rỉ đến mức nào nữa đây, ghen tị thật đấy, mà cũng chẳng còn cách nào...”
Anh cười: “Cũng có khả năng này.”
Tôi nhìn anh: “Còn có thể tệ hơn sao?”
Tôi bước theo anh lên mép thuyền, Mạc Lượng phóng tầm mắt ra đại dương sâu không thấy đáy, quân hạm chạy qua, bên mạn thuyền cuồn cuộn sóng trắng: “Phi Phi, em có biết vụ “đánh cược ngọc” ở bên kia Đông Nam Á không?”
“Có nghe rồi ạ. Bọn họ mua bán những khối ngọc thô sơ, bên trong có phải bảo thạch hay không thì chưa rõ, phải cưa ra mới biết. Bởi thế, có người dùng một số tiền lớn nhưng chỉ mua được tảng đá bình thường, cũng có người chỉ dùng một số tiền cực ít mà lại mua được bảo ngọc vô giá.”
Mạc Lượng nói: “Nói thế cũng đúng. Làm sao em biết?”
“Xem tivi ạ.”
Chúng toi đi đến khu vực biển 108 độ 50 phút kinh độ Đông, 10 độ 55 phút vĩ độ Bắc mà Mạc Lượng đã tính lúc trước, máy sonar chứa trong hòm bảo vệ từ khoang đáy của quân hạm chậm rãi đi xuống.
Tôi với Mạc Lượng cùng toàn bộ nhà nghiên cứu theo dõi tín hiệu sonar quét dưới đáy biển trên màn hình máy tính. Trong lòng tôi nhớ lại lời vừa rồi anh nói, anh so sánh công việc của mình như một vụ “đánh cược ngọc” vậy, chẳng lẽ ngành nghiên cứu thăm dò địa chất cẩn thận chặt chẽ lại có thể mạo hiểm như đánh bạc sao?
Thời gian chờ máy đáp xuống có hơi lâu, trong lúc đó có thể do luồng hải lưu hay di chuyển hoặc ảnh hưởng của động thực vật mà phải tạm dừng, sự chờ đợi khiến tất cả mọi người có vẻ lo lắng, Mạc Lượng rót cho mỗi người một li trà, đại tá hạm trưởng nhấp một ngụm rồi nói: “Phổ Nhĩ hả? Không phải trà trên thuyền tôi.”
Mạc Lượng lắc ấm nước màu xám bạc của mình: “Là tôi mang the
Tôi uống một ngụm rồi hỏi: “Có thể giảm béo không?”
Anh nhìn tôi, suy nghĩ chút rồi nói: “Không có hiệu quả tốt như cappuccino mật phong đâu.”
“Anh tính hại em phải không?” Tôi liếc nhìn anh một cái, “Thầy Mạc à, thầy còn chưa nói xong đâu.”
Đèn trên màn hình nháy xanh, hải lưu đã đi qua, máy sonar tiếp tục lặn xuống biển.
Mạc Lượng nói: “À, vừa nãy nói đến đánh cược ngọc, thật ra anh thấy hoạt động cũng như nhau. Cho nên Phi Phi à, lần thăm dò lần này, đương nhiên còn có kết quả tệ hơn, chính là, căn bản ở đây không hề có dầu mỏ.”
“...” Tôi ngây người, nghĩ nửa ngày, “Cũng may đây không phải đánh bạc thật.”
“Chỉ là,” Anh xoay người nhìn lên màn hình máy tĩnh, vẻ mặt vẫn thoải mái, nhưng lời nói ra lại khiến tôi không thể nào thoải mái nổi, “Chỉ là, có thể anh sẽ thua nhiều nữa.”
Hai giờ sau, máy sonar đầu tiên của phòng thí nghiệm Poseidon đã xuống tận khu vực biển mà tiến sĩ Mạc Lượng đã chỉ định; một giờ sau, máy sonar bắt đầu làm việc, dữ liệu ngay lập tức được truyền tải lên, trải qua sự phân tích của máy tính, ở đây không có dấu hiệu của lượng lớn hay khí thiên nhiên.
Ván đầu tiên, thầy Mạc Lượng không thu hoạch được chút gì.
Đá vân hồng, tâm sự ảm đạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT