Tôi với Diệp Hải ngồi dựa lưng bên cửa sổ uống bia.

Ánh tà dương cùng ngọn gió đêm như xuyên thấu qua cơ thể chúng tôi, vẽ nên bóng dáng lảo đảo ở trên sàn nhà.

Tôi ném lon bia vừa mới uống hết xuống dưới, lập tức trúng chuẩn, trúng lon bia vừa nãy anh ném vào sân, anh lấy mười đồng trong túi ra đưa t

“Mua kem qua ăn đi.” Anh nói.

“Tôi phải tiết kiệm tiền.” Tôi cầm lấy tiền, đứng lên nói, “Sau này tự mình kiếm tiền sống tạm, có thể thắng anh nhiều chút nào hay chút đó.”

“Thắng được bao nhiêu rồi?”

“Ba mươi đồng.”

Anh bật cười: “Anh có cơ hội tốt cho em kiếm tiền đấy. Em ấy à, vào kì nghỉ cứ làm người hầu cho anh đi. Nếu em làm tốt, anh trả tiền lương cho em. Làm còn tốt hơn thì sẽ có tiền thưởng. Bình thường nếu đi chợ nấu ăn, còn có thể thêm tiền boa.”

Tôi kéo tay anh làm như định ném anh vào sân qua cửa sổ, anh “ai da” một tiếng xin tha.

Tôi nói: “Anh đừng có diễu võ dương oai của tôi. Bạn gái anh ấy, anh đã tìm được cô ấy chưa?

Anh lại mở một lon bia, nhưng không nói chuyện.

“Hay là vốn dĩ không học ở mấy trường đại học này không, có khi nào học ở trường khác chăng? Hay là ra nước ngoài rồi? Aiz, không lẽ từ trước tới giờ hai người không có bạn chung sao? Ít nhiều gì cũng biết tin tức của cô ấy

“Cám ơn em, em hình như còn sốt ruột hơn cả anh nhỉ?”

“Hừ.”

“Heo kêu gì đấy?”

“Có anh mới heo kêu ấy.” Tôi nhớ lại ngày hôm đó, cái ngày tôi gọi cho anh, bên cạnh rõ ràng có một cô gái đang nói chuyện, còn hỏi tôi là ai nữa chứ, tôi khẽ cười, tôi nhớ rõ như thế không phải vì tôi để ý, mà bởi vì cảm tính chính là mấy thứ hay thay đổi này, Diệp Hải ấy hả, luôn miệng bảo muốn tìm bạn gái của mình, nhưng bên cạnh lại có gái theo có thể chất vấn ai cho anh gọi điện thoại.

“Em cười gì thế An Phi? Em đúng là quỷ thanh quỷ khí*.”

(*Tên một bộ phim kinh dị Hồng Kông năm 1996, sau dùng để diễn tả vẻ quỉ quái đáng sợ.)

“Tôi cười ấy hả, Diệp Hải này, thật ra anh tội gì phải tìm cô ấy chứ? Anh tự to tự tại như thế cũng tốt, thích chơi với ai thì chơi. Đến khi anh tìm về rồi, không phải chết tâm sao?”

Anh đưa tay ra ngắm, định ném lon bia trong tay trúng chai rượu vừa nãy của tôi. Lập tức bay ra ngoài, không trúng giữa. Tôi vỗ tay, cười phá lên, anh lại đưa cho tôi mười đồ

“Ban đầu là anh có lỗi với cô ấy, tìm cô ấy quay về, sẽ đối tốt với cô ấy. Mãi mãi ở bên nhau.” Diệp Hải nhìn ra ngoài nói, biểu cảm bình tĩnh, giống như có người ở trong lòng.

Một lát sau, anh ngĩ ngợi, bỗng nghe ra lời tôi có gì đó không đúng, bèn hỏi tôi: “Ai là người đó, ai tự do tự tại? Ai thích chơi ai thì chơi ư?”

Đến tối nằm trên giường vẫn còn nghĩ đến lời anh đã nói, anh nói “anh muốn tìm cô ấy về, anh muốn đối tốt với cô ấy”. Giọng của anh, dáng vẻ của anh, tôi cảm thấy như có con sâu nhỏ đang từ từ cắn lấy trái tim tôi, thật ra, tôi xem thường Diệp Hải. Sự cố gắng của anh quá ngốc, tôi nói mấy thứ đó, có lúc anh phải nghĩ cả nửa ngày mới hiểu được; Anh không học nghiên cứu, chỉ là sinh viên môn khoa học xã hội, có hôm tôi ở dưới lầu làm bài tập, tận mắt tôi thấy anh đang ngây ra nhìn tôi tính toán một đống số lớn nhỏ; Hơn nữa chính anh cũng nói, anh không phải là người tốt gì cho cam, anh đã phụ bạn gái mình từ trước, bây giờ lại tốn sức muốn tìm cô ấy, vậy lúc trước cần gì phải thế?

Người không dốc lòng khiến người ta luôn khinh bỉ và không có cảm giác an toàn.

Mẹ tôi với Diệp Hải đều như thế.

Còn Mạc Lượng không giống vậy.

Tôi lật người lại nghĩ đến anh ấy, dáng vẻ anh ngồi trước máy tính, khi suy tư anh đều nhíu mày, trong tình huống cấp bách cũng không hề hoảng hốt. Anh quả thực chuyên tâm. Nhưng dù tôi chủ với anh bao nhiêu, anh cũng không thích tôi. Trong lòng anh ấy đã có một cô gái khác. Người đàn ông này cao quý bao nhiêu.

Đột nhiên có một giọng nói nói: An Phi, mày đúng là thiếu tâm nhãn.

Tôi “vụt” ngồi dậy, ai nói? Là ai đang nói đó? Là ai đã hơn nửa đêm rồi còn mắng người?

Nhưng trước giường chỉ có ánh trăng sáng, người đang nói ấy thật ra chính là lòng mình.

Sáng hôm sau tôi bị đủ thứ âm thanh hỗn tạp làm tỉnh ngủ, đau cả đầu đẩy cửa ra coi, thì ra có người đến đưa hàng. Hai thùng lớn đặt trong phòng khách, Diệp Hải đứng đó kí nhận.

“Làm gì thế?” Tôi đứng trên lầu hỏi.

“Em xuống xem đi.”

Tôi nửa tin nửa ngờ đi xuống, Diệp Hải đánh giá tôi bảo: “Em mập không ít nhỉ, sao bên hông em lại có phao bơi* thế?” Tôi mặc áo ba lỗ với quần thụng, tự mình nhìn xuống, bên eo quả nhiên không biết từ khi nào đã có hơn một tầng thịt.

“Đều tại anh, nếu không phải hôm qua uống bia, thì hôm nay tôi cũng đâu biến thành một bụng đây bia thế này.” Tôi nói.

(*Ở đây ý chỉ mỡ bụng.)

Người giao hàng bật cười: “Bạn gái anh thú vị quá.”

Tôi đáp: “Nói lung tung gì đó?”

Anh chàng kia biết mình lỡ lời, lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi.

Diệp Hải mở thùng ra cho tôi xem: “Em lại đây, thử một lần xem. Làm theo chuẩn Thụy Điển mới về đến đấy. Em một bộ, anh một bộ, dùng để huấn luyện, ít anh cũng chuẩn bị cho hạng nhất chứ. Aiz em không thể mập được nữa đâu đáy, bằng không lại thêm một vòng phao bơi nữa, rồi em sẽ chìm không nổi được mất.”

Tôi không bước đến, cũng không mặc thử, dù tôi có thích cũng không bước đến sờ mó. Bộ đồ lặn trơn bóng màu đen tựa như da cá mập, khẽ lóe lên tia sáng xa giảo hoạt mà xa xỉ, là câu hỏi mà chàng trai có tiền này đưa đến cho tôi. Hồi còn bé, hễ ai cho tôi kẹo tôi đều lập tức cảnh giác mà gọi ba mẹ, bây giờ thì lại càng không rút lui.

“Làm gì hế?” Tôi hỏi.

“Tặng em, à không, cho em mượn dùng. Hai ngày nữa tập huấn cho tốt.” Diệp Hải cười hì hì, rất có cảm giác như đang lấy

“Tôi có rồi.” Tôi nói, “Không phải còn ở trong trường à.”

“Nhưng đây là đồ mới...” Anh cho tôi nhìn nhãn hiệu trên bình khí xi lanh.

“Tôi chỉ là nghiệp dư, dùng đồ cũ cũng tốt rồi...”

Tôi ngồi xuống, ngồi trên ghế salon; Còn anh đứng, đứng bên cạnh hai chiếc thùng. Hẳn không ngờ tôi lại đột nhiên không hợp tác như thế, không biết phải đối đáp thế nào, nụ cười xấu hổ ngưng tụ trên mặt, ánh mắt vẫn lấp lánh như vậy.

Tôi nói: “Diệp Hải này, có nhớ có một buổi sáng tôi nói với anh không? Tôi đã nói với anh là, kì thật hai ta cái gì cũng không phải. Chỉ là cùng thuê chung một nhà trọ mà thôi.”

“...”

“Có thể anh đối với tôi rất tốt. Nhưng mà, tôi cũng đã nói với anh, tôi có người mình thích.”

“Sau đó thì sao?”

“Thì là, không cần phải tốt với tôi thế nữa.” Tôi đáp, nói rất rõ ràng, rõ ràng đến mức tàn nhẫn, “Đối xử với tôi như thế cũng lãng phí lắm. Tôi sẽ không thay lòng đâu.” Những lời khó nghe đằng sau tôi vẫn còn chưa nói, tôi với Diệp Hải anh hay mẹ mình đều không như nhau.

Anh chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cúi đầu, dường như đang xem xét hai bộ đồ lặn mới toanh của mình, bóng lưng anh nhìn cứng đờ.

Qua hơn nửa ngày, trong phòng không hề có một tiếng động nào, tôi càng lúc càng không dám thở.

Đột nhiên Diệp Hải bật cười ha ha, âm thanh lanh lảnh, trong phút chốc căn phòng yên tĩnh vừa rồi tràn ngập tiếng cười của anh. Anh quay đầu nhìn tôi, mặt đỏ rần, hàng mi dày nhướn lên, anh ôm bụng, ngã xuống đất, chỉ vào tôi, thở không ra hơi nói: “An Phi, An Phi à...”

Nên đổi lại là tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi đứng lên: “Diệp Hải...”

Ông trời ơi, tôi hối hận rồi. Sớm biết anh có phản ứng kịch liệt như thế, việc gì tôi phải nói ra miệng chứ? Tôi cứ từ từ xa lánh mà không được sao? Nhìn đứa trẻ này bị tôi làm cho kích thích rồi.

Tôi đi tới định dìu anh, nhưng anh đã tự mình đứng dậy, từ từ mỉm cười, nhìn mặt tôi, rồi năm giây sau, lại không nhìn được mà toét miệng ra, ha ha ha ha.

Tôi nhìn anh, cực kì mất hứng, tôi bình thản nói: “Diệp Hải, chuyện gì thế, có gì hay ho mà

Anh phải mất sức lực lớn mới có thể kiềm chế được, lại nhìn tôi, nhìn đến mức khó chịu mới thử nói một cách bình thường: “An Phi, anh đang chữa cho em đấy. Rốt cuộc em không hề tự ti.”

Tôi nhìn anh. Trong lòng thầm mắng. Tôi tự ti hồi nào chứ?

“Bây giờ em biết rồi chứ? An Phi, tuy diện mạo, nhân phẩm với suy nghĩ của em đều kém cỏi, nhưng em không cần phải tự ti.” Anh lại cười, hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt như cổ vũ, “Em vẫn có thể sống tốt. Chỉ cần em vẫn cho rằng người khác thích em là được. Nhưng mà,” Anh cười càng khoa trương, “Em sẽ không, sẽ không cho rằng anh, anh thật sự thích em chứ? Ha ha ha ha ha. Không từ mà biệt, chân của em cũng ngắn quá đấy.

Chân em dài như thế, làm sao em còn có thể mặc quần thụng đây?”

Tôi vẫn cứ nhìn anh.

“Lại nói thẩm mỹ của em nữa, quần thụng kia đấy, ha ha ha ha.” Anh cười đến mức chảy nước mắt, “Áo ba lỗ trắng à,” rồi anh lại chỉ vào bụng dưới của tôi, “Phao bơi nữa chứ. Ha ha ha ha, dù sao thì…” anh nói.

Hôm nay anh nói cái gì tôi cũng nghe hết.

“Anh giờ không cần nghe em nói nữa,” Nói xong anh đổi áo sơ mi ngay trước mặt tôi, “Anhó chút chuyện, anh có hẹn với Thích Thiển Thiển, em có biết là ai không? Gái bên học viện ngoại ngữ đấy, chân đặc biệt dài...”

Anh nói xong nhấc chân muốn ra khỏi cửa.

Tôi ở sau gọi với tới: “Diệp Hải.”

Anh đứng ở cửa quay đầu nhìn tôi.

Lúc này, trên gương mặt anh, trong ánh mắt anh, một chút tươi cười đáng trách đều không thấy, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, mang theo chút mong chờ tha thiết.

Tôi cắn môi cả buổi, vẫn quyết định nói cho anh hay: “Anh mặc áo trái kìa.”

Ấy vậy mà anh lại nổi giận, từ cửa bước từng bước vọt đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, thở phì phò nói: “Sao em biết anh mặc áo trái? Chiếc sơ mi này của anh chính là phải mặc như thế. Bên châu Âu bây giờ đang thịnh hành mốt lộ chỉ may đấy. Gợi cảm đấy. Có biết không hả?”

“Được rồi. Đại gia anh thích gì thì cứ thế đi.” Tôi cũng mệt. Trừng mắt với anh đáp.

AnhCửa đóng “sầm” một tiếng.

Tôi bĩu môi, đứng giữa hai thùng lớn nhìn trái nhìn phải, vô cùng không thoải mái. Hơn nửa tiếng sau, không biết là nên ngồi xuống hay là đứng tiếp như thế.

Cả ngày sau đó tôi không gặp Diệp Hải nữa.

Tôi ăn mì ăn liền. Xem phim. Chơi game.

Đến tối tôi định gọi cho anh, nhưng tôi cứ nhìn điện thoại của mình miết, nhìn đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Tôi nghĩ hay là mình cứ gọi một cuộc cho anh đi.

Đột nhiên dưới nhà có tiếng động, trong lòng tôi lập tức phát sáng, tôi mới nhắc đến, anh đã về rồi. Anh nói tôi tự ti cũng đúng, anh nói tôi chân ngắn cũng phải, anh nói tôi không có phẩm vị cũng không sai, anh chướng mắt tôi mặc quần thụng thì tôi không mặc nữa, anh nói trên bụng tôi có phao bơi... Tôi bước ra khỏi phòng, trước khi ra ngoài hít một hơi, đến lúc đống mỡ thừa đó không nhìn rõ thì tôi lại bước ra.

Dưới lầu là, bác Trương mới về.

Tôi bỗng thất vọng, bụng dưới “phì” một chút lại trở về nguyên dạ

Bác ấy đứng dười lầu nhìn tôi nói: “Mấy đứa bầy bừa đầy phòng quá, cháu mau xuống giúp bác dọn dẹp đi, hai thùng lớn bỏ chỗ này để người ta đến xem chắc?”

Tôi cúi đầu chậm rãi đi xuống, đem những thứ linh kiện mà sáng qua anh lấy ra đặt lại vào thùng. Tôi lấy bình dưỡng khí đến nhìn, trên đó có khắc tên của chủ. Anh nói cái kia là cho tôi, là mấy chữ cái ghép lại thành tên Hi Lạp: Amphe. Đọc lên thành tôi tôi, An Phi.

Tôi dụi mắt. Thành thạo lắp ráp đồ lại với nhau, rồi nhanh chóng ôm chúng đi lên lầu. Sau đó tôi đi tìm điện thoại, tôi phải gọi cho anh.

12 lần, đều được nối máy, nhưng Diệp Hải không hề nghe dù chỉ một cuộc.

Mới đầu tôi còn cảm thấy hối lỗi mà liên tục nhấn nút gọi lại, nhưng sau đó lại nghĩ: Anh không phải không nghe sao? Tôi quấy cho chết anh.

Cuộc gọi thứ mười ba còn chưa kịp gọi, thì đã có người gọi đến tôi.

Tôi vừa nhìn, là Mạc Lượng.

Đá zircon trắng, khẩu thị tâm phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play