Tôi sẽ không nín khóc mỉm cười vì một câu dễ nghe của Diệp Hải, nhưng, anh ta không mắng tôi ỡ hẹn, lại nghe tôi khóc ở đầu dây bên kia, buồn khổ cùng tôi, nói trời mưa xuống là vì tôi bi thương, điều này làm tôi cảm thấy thoải mái một chút, làm tôi cảm thấy có lẽ mình còn quan trọng.
Tôi nâng tay lau lau nước mắt, thấy dễ chịu hơn một chút.
“Lúc nào về tôi sẽ mời anh đi xem phim. Xem phim gì ngây thơ một chút, Quả táo được không?”
Anh ta “xì” một tiếng, cười rộ lên: “Cũng đủ ngây thơ rồi.”
“… Không cần cảm tạ.”
“Ai cảm tại em?” Lời nhẹ giọng mềm của anh ta đã xong, thay đổi giọng đòi nợ cường điệu nói với tôi, “Không phải anh muốn nói chuyện điện ảnh với em.”
“Vậy là chuyện gì?”
“Em nhiều tuổi rồi nên dễ quên đúng không? Ngày mai tổ lặn có hoạt động…”
“Tôi không đi, trạng thái của tôi không tốt…”
“Em dám. Ngày mai là ngày anh ra mắt long trọng, em không đi, họ trêu đùa anh thì sao?
“Nói gì thế?”
“Hắc hắc,” tôi còn chưa hiểu, anh ta đã tự làm vui cho mình, bình thường không có gì hay đều như vậy, “Anh đi ra mắt thầy giáo trước, họ nói mai là ngày kỷ niệm ba mươi năm thành lập tổ, chuẩn bị chúc mừng, nói cả tổ không được thiếu một ai, còn gọi tổ của trường Thanh Hoa cùng đi, buổi tối muốn cắm trại trên đảo.”
Tôi bị anh ta nói làm rục rịch, đổi cách nghĩ khác, nếu ngày cuối tuần của tôi cứ như bây giờ, cũng thật là bi thảm.
Tôi nói: “Được, tôi đi, ngày mai tôi đến bến tàu chờ mọi người. Mấy giờ vậy?”
Anh ta vừa nghe tôi nói liền cao hứng: “Phải thế chứ, em không đi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tôi đang hỏi anh mấy giờ đấy.”
“Bốn rưỡi sáng, em đừng dậy muộn nhé.”
————Đường phân cách khôi ngô tuấn tú ———
Tôi sẽ không dậy muộn, bởi vì cả đêm tôi không ng
Chịu đựng đến bốn giờ, tôi xuống giường đánh răng rửa mặt, cố gắng khẽ khàng, không muốn đánh thức mẹ tôi. Tôi ra khỏi tiểu khu, gọi taxi đến bến tàu. Ngồi trên xe tôi thấy hơi khó chịu, trời mùa hè, dù là sáng sớm cũng có gió ấm, nhưng tôi lại cảm thấy lành lạnh.
Đến bến tàu, mọi người đã đợi tôi từ trước, có các bạn ở trường đại học, có cả mấy người đã rời tổ nhiều năm, bây giờ đã làm tiến sĩ rồi cũng đến, hơn nữa, có cả hơn ba mươi người của trường Thanh Hoa. Hôm nay đội lặn thật khí thế, chắc phải cần đến ba chiếc thuyền.
Tôi chạy qua đó, chào hỏi đàn anh và bạn bè.
Diệp Hải rất hưng phấn đi tới, tôi liếc anh ta một cái, sau đó nói với mọi người: “Đây là Diệp Hải, mình đã từng nói rồi đó, là một tay thổi sáo rất hay, phế hoạt lượng cũng cao.” Tôi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa ngực anh ta.
Đang nói còn chưa vang hết, Khưu A Minh bên Thanh Hoa đã đi tới, cô ta cũng là cô gái duy nhất của tổ lặn bên đó, nhưng cô ta rất cao, những 1m80, vì vậy tôi cho rằng cô ta không xứng làm con gái. Tuy cô ta trông cũng xinh đẹp, nhưng tính tình lại hung hãn.
“Thế nào, An Phi à? Đã lâu không gặp, có tiến bộ chút nào không?”
Thật ra tôi không ghét cô ta, bởi vì chỉ ở một chỗ với cô ta trông tôi mới có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
“Còn hỏi tôi có tiến bộ hay không, thành tích của tôi gần sát với cậu à?” Tôi nói.
“Nhưng lần trước là ai nói cậu lặn với trang bị được 27m đã ngoi lên?” Cô ta thật đàng hoàng cười rộ lên.
Mỗi lần nhìn thấy cô ta tôi đều phiền chán, tôi nói: “Cậu chờ xem, Đại Khưu, đợi lát nữa tôi diệt cậu.”
Bạn trai cô ta đi lên kéo cô ta ra, tôi cảm thấy bên cạnh có ai đó túm lấy mình, vừa quay đầu đã thấy là Diệp Hải: “Lại đây, xem đồ lặn anh mang đến, khá tốt đấy.”
Tôi bị Diệp Hải kéo đi lại nghe thấy giáo viên hai tổ nhỏ giọng bàn luận: “Bây giờ nữ sinh thật không giống nữ sinh …”
Không ngờ Diệp Hải lại mang bảo bối đến. Mở thùng ra, mọi người đều “ou” một tiếng, một bộ đồ lặn nhẹ, hai bộ đồ lặn nặng, thương hiệu Higgs Stein của Đức, được tạo ra từ kim loại nóng chảy và tơ tằm, thầy giáo gõ vào bình dưỡng khí, “Bang bang” hai tiếng, sắc nét vang vọng, không tệ, đúng là hợp kim titan. Đây là bộ đồ tốt thế nào chứ!
Tôi vỗ bả vai Diệp Hải: “Đây đúng là bộ đồ lặn dùng để chiến đấu.”
Anh ta đắc ý nhướng mày, cũng không n
Ba chiếc thuyền vừa tới chúng tôi liền đi lên, các nam sinh thét to mang tất cả đồ lặn, dụng cụ, ròng rọc, lều trại, đồ ăn lên thuyền, tôi tìm một chỗ ngồi ở mép thuyền, Diệp hải ngồi đối diện tôi cách một đàn em. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi.
Đàn em nhìn chúng tôi, sau đó chỉ cái gì đó phía trước, cũng không biết hỏi ai: “Này, lão Trương, đằng kia có phải là…” Sau đó cậu ta liền chuyển chỗ.
Cậu ta khá mập mạp, lặn xuống nước cũng rất khó khăn, không nên lặn, nhưng lại kiên quyết muốn lặn, rất có nghị lực.
Tôi và Diệp Hải nhìn bóng dáng của cậu mập cười rộ lên, sau đó anh ta ngồi cạnh tôi, cách nhau rất gần.
Tôi ngẩng đầu nói: “Làm gì?”
Anh ta cũng không nhìn tôi, ánh mắt nhìn về phía trước, rất khí thế nói: “Nếu em muốn ngồi xe của Đức đi học, anh cũng có thể làm được.”
Tôi cười hì hì nói: “Tôi không hề nghi ngờ, mấy thứ đồ kia của anh cũng đủ hai chiếc xe Đức.”
Anh ta vẫn không nhìn tôi, vòng tay, đẩy nhẹ đầu tôi lên bờ vai mình.
Tôi giãy giụa ngẩng lên: “Làm gì
“Ngủ đi.”
Tôi không ngủ đâu, tôi buồn bực rúc cằm xuống cổ áo thể thao, tôi không dựa vào anh ta.
Anh ta lại kéo tôi, cứng rắn muốn tôi dựa vào mình.
Tôi không từ chối nữa, dựa đầu vào bờ vai anh ta.
Trên người Diệp Hải có mùi thơm rất dễ chịu.
Đó chính là mùi mứt mơ chúng tôi đã từng làm.
Cuộc hành trình này cũng khá dài, thuyền đi từ rạng sáng đến khoảng mười giờ.
Chúng tôi thật may mắn, đêm qua trời mưa to tầm tã, vậy mà hôm nay trời lại có nắng đẹp. Ánh mặt trời như vàng kim, bầu trời xanh trong, biển xanh thẫm, trên mặt biển là những con chim sải cánh mạnh mẽ, chúng xà xuống sát mặt biển, như muốn khiêu khích thuyền của chúng tôi; ba chiếc thuyền không ai nhường ai, anh chạy tôi đuổi, đôi lúc thuyền trưởng muốn khoe khoang bản lĩnh, một bên mạn thuyền vẽ thành đường vòng cung sát mặt biển; trên thuyền có người ngủ gật, có người nói chuyện phiếm, có người uống bia, thỉnh thoảng tôi lại ngủ một lúc, khi tỉnh lại, híp mắt hít thở gió biển
“Em tỉnh rồi?”
“Ừ.”
“Có mơ không?”
“Không… Anh mệt không? Tôi vẫn dựa vào anh.”
“Không mệt… tóc em thơm lắm. Ở nhà em làm mứt mơ à?”
“…”
Chúng tôi đi đến vùng biển chỉ định liền dừng thuyền thả neo.
Đầu tiên thầy giáo nói mục đích chủ yếu của ngày hôm nay, năm tháng sau, cuộc thi đấu trong nước sẽ diễn ra ở Hải Nam, chúng tôi sẽ tuyển chọn và báo danh những tuyển thủ không chuyên nghiệp, mục đích ra biển hôm nay, một là muốn chúc mừng ngày kỷ niệm ba mươi năm thành lập tổ, mặt khác, cũng là muốn kiểm tra khả năng của tổ.
Việc huấn luyện bắt đầu từ người mới, trong đội ngũ hai bên đều có lính mới, ý của thầy giáo là, đầu tiên cho họ xuống nước trước để lĩnh hội.
Tôi đang giúp đàn em mặc đồ lặn, Khưu A Minh ở thuyền bên kia
Tôi nhìn cô ta từ xa.
Cô ta dùng tay ra hiệu: xuống nước đi.
Lúc ấy tôi đã bị kích động: ai sợ ai chứ.
Khưu A Minh chỉ chỉ bộ đồ lặn bên cạnh: nhẹ hay nặng?
Tôi: cho cô chọn.
Cô ta chỉ vào bộ nhẹ: hôm nay thử cái này.
Tôi: ok, 5 phút.
Tôi nhanh tay nhanh chân mặc trang bị, bộ đồ lặn nhẹ có thiết kế gọn, bó sát vào người, rất đẹp, sau khi tôi mặc vào, mấy bạn nam trên thuyền đều nhìn tôi, cực kính ngưỡng. Tôi búi tóc, trước khi đội mũ nói với họ: “Tôi diệt cô ta trước, đả kích sự kiêu ngạo của bọn họ.”
Diệp Hải vẫn nhìn tôi lúc này mới nhớ ra nói: “Em đã vận động chuẩn bị chưa?”
Khưu A Minh ở bên kia đã “ùm” một tiếng, nhảy xuống, tôi rướn người về phía trước, “đông”, cũng nhảy xuống. Trước khi rơi xuống tôi còn nghe thấy anh em trên thuyền của chúng tôi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bắt đầu lặn bằng bộ đồ nhẹ cảm thấy vô cùng thoải mái, chân có màng, có thể nhanh chóng bơi sâu xuống đơn giản như bơi lội bình thường. Tôi vẫn trông thấy Khưu A Minh ở phía trước tôi tầm năm mét, tôi không nóng nảy, cuối cùng tôi sẽ đuổi vượt cô ta. Qua bốn mươi mét, tốc độ của cô ta rõ ràng đã chậm lại, tôi cũng thấy trên vai mình bắt đầu nặng. Tôi tăng tốc bơi xuống dưới mấy mét nữa, lúc này, tôi và cô ta đã ngang bằng.
Hai người chúng tôi đều dừng lại, liếc nhìn nhau giữa đám san hô.
Tôi nắm một con sứa, dùng tay ra hiệu với cô ta: đi xuống dưới thôi.
Đại Khưu: mời cô.
Vì thế tôi lại lặn xuống một mét.
Cô ta không phục, chầm chậm, lại ngang bằng tôi.
Bởi vì mang theo bình dưỡng khí, nên hô hấp của chúng tôi đều không thành vấn đề, nhưng độ sâu tăng lên, bộ đồ nhẹ lặn xuống nước không thể bảo vệ nhiều cho người lặn, thân thể phải chịu áp lực càng lúc càng lớn, cái miệng nhỏ của tôi hít thở, điều hòa khí áp bên trong.
Tôi lại hạ thấp xuống hai vẫy vẫy tay với Khưu A Minh ở bên dưới: lại đây nào.
Đến độ sâu khoảng năm mươi mét, ánh mặt trời đã không thể xuyên qua lòng biển, nhưng đèn pha trên đầu chúng tôi có thể chiếu sáng, biển xanh thẫm bị bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt, rong biển mở rộng thân thể hướng về phía trước, không thấy chú tôm chú cá ngốc nghếch nào lắc mông bơi qua.
Khưu A Minh không xuống đây, tôi gỡ bỏ một con không biết là cua hay tôm hùm bám vào bắp chân, nhìn về phía cô ta hung hăng bĩu môi.
Khưu A Minh bị làm nhục lập tức lặn sâu xuống cho bằng với tôi.
Vì thế tôi lại hạ xuống một mét, cô ta không theo nữa, chần chừ ở bên trên, không dám đuổi theo.
Tôi nhìn đồng hồ đo độ sâu ở cổ tay, chúng tôi đã xuống đến năm mươi bảy mét, tôi chỉ về phía trước: Hay là cô đi lên đi. Khưu A Minh không cam lòng, lưỡng lự thật lâu, vẫn đi xuống theo tôi, nhưng xuống được nửa mét thì dừng lại, không nhúc nhích được tí nào.
Tôi ra dấu: tôi còn muốn tiếp tục, cô trở về đi thôi.
Thời gian tôi học lặn lâu hơn cô ta, nhưng quả thật một năm nay cô nữ sinh này tiến bộ cực nhanh, có điều khuyết thiếu kinh nghiệm, mới bắt đầu cô ta lặn xuống quá nhanh, áp lực trong cơ thể và tuần hoàn máu không thể thích ứng kịp với độ sâu, chắc rằng bây giờ trong bụng cũng khó chịu lắm, nhưng không phục cũng chẳng còn cách nào khác. Hai tay cô ta duỗi thẳng, thả người hướng về phía trước chậm rãi bơi đ
Tôi cảm thấy mình còn có thể lực, muốn thử hạ xuống chút nữa, sâu dưới lòng biển là một màu đen nhánh, tôi xoay mình, tiếp tục lặn xuống.
Lúc này, tôi nhớ đến bố tôi, lần đầu tiên bố dẫn tôi lặn xuống nước, chỉ đội một cái mũ vào đầu tôi đã cho tôi lặn xuống, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, bởi vì sợ nước tràn vào cái mũ bảo vệ tôi, tôi vốn không dám cử động bả vai, sau đó nước biển tạo áp lực vào lỗ tai khiến đầu tôi bắt đầu đau, lúc ấy bố mới cho tôi ngoi lên. Lần đó bố rất cao hứng, bình thường người lớn cũng không dám lặn quá mười lăm mét, mà lúc ấy tôi đã lặn xuống mười tám mét. Trước ngày đó tôi thi được 43 điểm ngữ văn bố cũng không mắng, mà lần đầu tiên tôi lặn được mười tám mét bố lại vô cùng cao hứng.
Có người muốn bay, có người thích bơi.
Lặn xuống nước là một chuyện vô cùng mê hoặc. Không nói đến phong cảnh sặc sỡ kiều diễm dưới mặt biển, thân thể con người được tư do vận động dưới nước cũng là một cảm giác vô cùng thú vị.
Ban đầu, người ta có thể cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như các cơ quan trong cơ thể đều bị nước biển đè ép, cho dù mặc bộ đồ lặn nặng, mang theo bình dưỡng khí cũng không thể hít thở một hơi lớn, phổi sẽ bị rút bớt khả năng.
Nhưng nếu điều tiết tốt hô hấp, từ từ thích ứng với sức nén dưới nước, sẽ dần dần cảm thấy thoải mái, vui sướng.
So sánh theo một kiểu khác, bạn bị cảmũi của bạn không thể hít thở được, bạn nói thật xem mình cảm thấy dễ chịu hay khó chịu nào, rõ ràng là lâu không hít thở, sẽ bị nghẹn, khi sắp không thở nổi, hai cái lỗ mũi lại đột nhiên mở ra, hít thở vô cùng thông thuận.
Nhưng đó cũng không phải chuyện thú vị nhất, tại sao có người nhiệt tình thích lặn xuống nước, không ngừng muốn vượt qua kỷ lục, thậm chí không tiếc cả sinh mệnh? Nói nó giống hít thuốc phiện, thật ra cũng không đủ.
Dưới áp lực của nước biển, trong máu sẽ tách ra rất nhiều kali, theo tĩnh mạch máu chảy về tim, sinh ra tác dụng ức chế nhịp tim, đầu óc dần bị vây trong trạng thái thiếu oxy.
Sau đó, bạn muốn nhìn thấy cái gì cũng có thể nhìn được.
Lâu đài bằng vàng, cô gái xinh đẹp như tiên, tình yêu không có được hay thuở nhỏ vô ưu vô lo trước đây…
Tôi vẫn lặn sâu xuống, sắp đến gần rãnh biển, ngọn đèn nhỏ trên hông lóe lên, tần suất càng lúc càng nhanh, người ở bên trên muốn tôi trở về.
Tôi nhìn đồng hồ, 79m, còn kém rất xa. Tôi ấn phím đáp lại bên trên, muốn lặn sâu thêm, nhưng bên trên không đồng ý, tôi chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, chậm rãi bơi lên.
Bực thật, sớm biết tôi đã không bơi l
Thầy giáo đi từ một thuyền khác tới giáo huấn tôi: “Em như thế mà cũng xứng là đàn chị? Hôm nay còn có các bạn học mới, mà em lại dạy người ta đấu với người khác? Tôi chưa nói với em làm như vậy có thể mất mạng phải không?”
Tôi cúi đầu không dám lên tiếng, quay đầu nhìn, Khưu A Minh ở bên kia cũng bị thầy giáo của họ mắng.
“An Phi, từ sau em còn như vậy, thì đừng tham gia thi đấu nữa. Em về lo hậu cần đi.”
Lúc thầy ấy giáo huấn tôi, cái mặt tôi 囧, tôi nghĩ chuyện gì đó vui vui nịnh thầy để xin tha thứ, nhưng thầy thể dục của chúng tôi không giống thầy cô trong khoa, xuất thân từ vận động viên chuyên nghiệp, vị này còn giành lấy chức quán quân thế giới ở đảo Reunion*, có tác phong quân phiệt, chống đối là không thể.
(*Đảo Reunion là một đảo nhỏ nằm trong Ấn Độ Dương, thuộc Pháp. Cái mặt ở bên trên trông nhăn nhăn ấy, đang buồn bực.)
Tôi là một nữ sinh đó, bình thường còn có uy tín danh dự, mà giờ bị thầy giáo mắng thảm như thế này, tôi cúi đầu vặn thắt lưng nhìn sang bên cạnh, liếc mắt một cái thấy Diệp Hải ung dung nhìn tôi bị mắng, tôi tức giận rồi đấy!
Đợi mãi thầy mới đi ra giảng giải những điều quan trọng cho đàn em, anh ta lại gần nói với tôi: “Xem em còn dám vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy
Tôi bước sang bên cạnh, để lại vị trí mạn thuyền cho anh ta, tôi ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng lại từ từ dịch về hướng khác, đại thiếu gia anh ta bắt đầu lên giọng, còn muốn tiếp tục om sòm, tôi đi lên, đưa tay, vung chân, “ri”, liền đẩy anh ta xuống biển.
Anh ta thở gấp dưới mặt biển, nhìn tôi hung tợn nói: “Tiểu hỗn đản, vừa rồi nên thả cá mập xuống cắn chết em.”
Tôi phủi tay, cực kỳ cao hứng, không nói nên lời, chỉ vỗ tay cười.
Bên này ngay cả thầy giáo cũng lại xem náo nhiệt, cậu em mập thành khẩn nói: “An Phi, kỹ năng của chị tốt thật đấy.”
Đá hoa tuyết, thân mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT