Cơm nước xong, Thẩm đại thiếu không vội về mà bảo Tô Hiểu Bạch, “Để tôi đưa cậu về!”

“Nhà tôi cũng gần mà!” Tô Hiểu Bạch chép miệng, làm gì có chuyện sếp chở nhân viên về, đã vậy nhà còn gần xịch, chỉ cần đi bộ tầm nửa giờ là đến.

“Đi thôi!” Thẩm đại thiếu không buồn quan tâm, cơ hội hiếm có đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua!

Đi một lúc, Thẩm đại thiếu đột nhiên nắm tay Tô Hiểu Bạch khiến Tô Hiểu Bạch sợ đến giật bắn người, muốn giật tay về nhưng tay của Thẩm đại thiếu chẳng khác gì kìm sắt, nắm tay cậu chặt đến nỗi cậu dùng hết sức cũng không thể giật ra nổi. Người đi đường thì không ngừng chỉ trỏ hai người họ, nhất thời mặt Tô Hiểu Bạch đỏ như mông khỉ, đầu óc cũng đặc quánh, đi đường mà cứ như đi trên mây!

Tay Tô Hiểu Bạch bị Thẩm đại thiếu nắm, hai người lặng lẽ đi trên đường không nói với nhau câu nào mà về đến nhà. Tô Hiểu Bạch thì không biết nên nói chuyện gì, mà Thẩm đại thiếu thì lại không phải là kiểu người hay nói chuyện.

Đến dưới lầu, Thẩm đại thiếu cố ý nhéo mấy cái lên cánh tay mềm của Tô Hiểu Bạch hại mặt cậu đỏ tưng bừng, không biết là giận hay là vì xấu hổ. “Tôi phải vào nhà!” Cho nên sếp Thẩm anh làm ơn buông tay ra dùm, hai thằng đàn ông nắm tay nhau, xấu hổ đến chết mất!

“Được rồi, đi lên đi!” Thẩm đại thiếu nói xong thì vươn tay xoa đầu Tô Hiểu Bạch như là đang vuốt lông cho thú cưng nhà mình.

Tô Hiểu Bạch đỏ mặt chạy lên lầu, vừa vào nhà thì thấy mẹ mình chẳng khác gì ăn trộm mà nấp sau tấm rèm nhìn ra bên ngoài, cậu căng thẳng hỏi. “Mẹ nhìn cái gì thế?” Đừng nói là xem cậu và Thẩm đại thiếu tay nắm tay chứ?!

Mẹ Tô mới giật mình, vội vàng kéo thằng con trai của mình lại mà lo lắng hỏi: “Mẹ bảo với con này, sau này con tránh xa cái người họ Thẩm kia ra một chút!” Không biết Thẩm đại thiếu đắc tội với mẹ Tô từ khi nào mà trực tiếp từ Tiểu Thẩm thân thiết biến thành người họ Thẩm!

Vốn cậu vẫn muốn tránh xa, là tại mẹ cậu lôi kéo người ta về nhà còn bắt cậu đi làm nhân viên cho người ta. Tô Hiểu Bạch ngay từ đầu luôn có cảm giác hơi sợ Thẩm đại thiếu.

“Mẹ nói cho con biết, đàn ông càng có tiền thì càng xấu xa!” Thấy con mình không có phản ứng, mẹ Tô kiên nhẫn thuyết phục. “Hiểu Bạch à, còn thấy người họ Thẩm đó không phải có nhiều tiền lắm sao?”

“Vâng!” Có thể mời cậu đi nhà hàng sang trọng như vậy ăn cơm thì sao không có tiền được?!

“Cậu ta có hôn thê rồi phải không?”

“Dạ!” Hôm nay mới nhìn thấy, nếu như không khóc lóc om sòm thì có vẻ cũng khá xinh đẹp.

Nghe thấy con mình trả lời khẳng định như vậy, mẹ Tô cũng an tâm, “Mẹ nói cho con này, đàn ông đã có gia đình rồi thì đừng có bén mảng đến gần!” Để tăng thêm sức thuyết phục, mẹ Tô phải dùng câu chuyện tình yêu cẩu huyết mà mình luôn giấu kín ra để làm gương cho con!

Thì ra là vào ngày đó tháng đó năm đó, khi mẹ Tô còn trẻ, ngây thơ chưa biết sự đời. Cùng một người đàn ông đẹp trai nhất kiến chung tình, rơi vào bể tình, hai người củi khô lửa bốc, lăn lên giường, sau đó người đàn ông kia nói: “Xin lỗi em, anh đã có vợ, là anh đã lừa dối em, nhưng xin em hãy tin anh, anh thật lòng yêu em!”

Bà nói: “Em không trách anh, em biết anh gạt em là vì muốn tốt cho em!”

Người kia nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng ly hôn, anh và người phụ nữ kia chỉ là hôn nhân chính trị. Người anh yêu chỉ có một mình em!”

Bà cảm động đến bật khóc: “Em sẽ đợi anh!”

Thế rồi cứ đợi, đợi mãi mà gã đàn ông kia vẫn không thấy bóng dáng, sau đó bà mới phát hiện mình mang thai……

Một câu chuyện cực kỳ cẩu huyết được mẹ Tô tổng kết lại như vậy, sau đó mẹ Tô đã hoàn toàn tan biến ảo tưởng về tình yêu nam nữ mà tràn đầy hứng thú với tình yêu nam nam……

“Vậy cha con đâu?” Tô Hiểu Bạch từ nhỏ đã luôn ghen tỵ với con nhà người ta có cha, trước đây chưa bao lâu, cậu cứ mỗi lần hỏi mẹ “Cha con ở đâu?” thì mẹ liền nói lảng sang chuyện khác, hoặc nói là đi ra ngoài, đi xa… Dần dần, khi Tô Hiểu Bạch trưởng thành thì cậu không hỏi nữa, giờ mẹ Tô chủ động nói ra nên cậu mới sẵn tiện hỏi luôn.

“Cha của con…” Mẹ Tô xoa cái trán đẫm mồ hôi, không biết nên nói làm sao với con mình. “Cha của con…… Hiểu Bạch à, cha của con đã…, mấy năm trước đã không còn!” Mẹ Tô òa khóc ôm chầm lấy Tô Hiểu Bạch. “Con trai đáng thương của mẹ……”

Tô Hiểu Bạch hết chỗ nói, cậu không thể xác định là mẹ mình đang nói thật hay nói dối, dù sao thì số lần mẹ gạt cậu đâu có ít. Thường xuyên bảo sói đến, ngay cả cừu cũng chẳng tin!

……

Trong trò chơi, ba người ở chung, trò chuyện, đánh quái… ngày ngày trôi qua rất vui vẻ. Cuối cùng, sau khi bàn bạc, cả ba người quyết định vào núi thám hiểm. Núi non trùng điệp, đỉnh núi bàng bạc, mây mù lượn lờ, cổ thụ cao vút, đẹp không bút nào tả xiết!

Bọn họ đi du sơn ngoạn thủy, không mất mấy ngày đã gần đi vào trong núi, chợt thấy một đám lợn rừng to khủng khiếp mang theo mấy con lợn con đi kiếm ăn trong rừng. Tô Hiểu Bạch nhìn mấy con lợn con lông vàng và đen đan xen, lông xù xù liền động tâm. Không có răng nanh to khủng bố, không có thân thể to lớn, cái mũi nho nhỏ cứ dụi dụi, quả thực đáng yêu muốn chết, thuận miệng nói một câu. “Bắt được một con làm thú cưng thì thật tuyệt!”

“Rồi sao nữa?” Huyết Sát bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý với ý kiến này!

“Cái gì sao nữa? Tất nhiên là nuôi rồi!” Từ khi con thỏ nhỏ của cậu chạy mất, cậu vẫn muốn tìm con khác thay thế!

“Cậu nhìn mấy con lớn kìa!” Cô Phong Tàn Tuyết chỉ vào đám lợn rừng trưởng thành to mọng, lại chỉ sang đám lợn con. “Nuôi lớn là sẽ thành như thế đó!”

Phấn Mặc run rẩy, tưởng tượng đến mấy chú lợn con đáng yêu biến thành mấy con thú khủng bố kia, đừng nói là không thể ôm vào lòng, ngay cả mang nó ra ngoài cũng sẽ dọa người khác chết khiếp……

Thế là Phấn Mặc không bao giờ dám nhắc đến chuyện thú cưng nữa, hai người kia đương nhiên càng không nhắc tới, dù sao thì họ vốn không muốn Phấn Mặc nuôi thú cưng. Vì Phấn Mặc mà nuôi thú cưng thì sẽ xem lũ thú cưng như bảo bối mà ôm tới ôm lui, họ ghen tỵ!

Rừng sâu núi xa, hoa thơm cỏ ngát, chim chóc ríu rít, đây cũng là một loại hưởng thụ. Ba người đi một đường, càng vào trong núi thì đường càng khó đi, nhìn đỉnh núi cao ngất ẩn trong lớp mây mù, Phấn Mặc nản lòng. “Núi cao quá!” Phỏng chừng leo lên đến đỉnh thì cũng sẽ mệt chết. Ngọn núi cao ngàn thước này sở dĩ nổi tiếng ngoại trừ núi cao dốc đứng ra thì còn một nguyên nhân nữa chính là khó đi. Phấn Mặc đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, cao không thể tưởng được.

“Không sao, cứ đi từ từ, đằng nào cũng dư thời gian mà!” Họ vất vả lắm mới dụ được người đến đây, tất nhiên không muốn bỏ dở nửa chừng, hai người hiếm khi nhất trí với nhau cùng lừa người lên núi!

Ba người đi theo hình chữ chi () mà lên núi, Huyết Sát đi trước mở đường, Cô Phong Tàn Tuyết đi theo sau cùng, Phấn Mặc đi ở giữa chỉ huy hai người kia giúp cậu thu thập các loại dược liệu và trái cây dại. Ở đây ít người, dược liệu rất nhiều, không chỉ như vậy, dưới một gốc cây cổ thụ còn có một cây cỏ linh chi màu nâu đỏ to bằng hai bàn tay người tỏa hương thơm, Phấn Mặc mừng rỡ định xông lên hái.

“Đừng nhúc nhích!” Cô Phong Tàn Tuyết vội đè Phấn Mặc lại, ánh mắt nhìn trừng trừng về một phía. Phấn Mặc tò mò nhìn theo thì thấy là cách cây cỏ linh chi không xa, dưới một đám lá cây có một con rết cực lớn toàn thân đen thui đang lẩn trốn, chỉ lộ ra non nửa thân mình. Rết rất có giá trị dùng trong y học, nhất là những con rết lớn thì càng đáng giá. Hiển nhiên, con rết dưới đám lá vụn kia là thứ rất tốt, Phấn Mặc vội vàng lấy đồ đựng ra đưa cho Huyết Sát muốn hắn giúp bắt rết!

Nhưng Huyết Sát nhìn hai cọng râu không ngừng đong đưa, đột nhiên nhớ đến trước kia bị bắt uống thuốc, bên trong còn nổi lên xác một con rết. Giờ nhìn lại đồ đựng Phấn Mặc đưa cho, lại nhìn con rết đang lộ ra nửa thân dưới đám lá, đột nhiên phát hiện ra Cô Phong Tàn Tuyết không đến nỗi đáng ghét như trong tưởng tượng, vẫn có chỗ xài được. Thế là hắn cầm lấy dụng cụ Phấn Mặc đưa giao cho Cô Phong Tàn Tuyết, trịnh trọng vỗ vai người ta, “Người anh em, việc còn lại nhờ vào anh đấy!”

Cô Phong Tàn Tuyết đen mặt cầm lấy dụng cụ, từ từ đi đến chỗ con rết kia, sau đó chỉ thấy hắn nhanh như chớp kẹp lấy con rết kia bỏ vào đồ đựng rồi đưa cho Phấn Mặc, Phấn Mặc vui tươi hớn hở nhận lấy, tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ. “Cám ơn!”

“Sau này muốn bắt cái gì tôi đều sẽ giúp cậu!” Cô Phong Tàn Tuyết mượn cơ hội thể hiện bản thân, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, tim hồng bay tung tóe!

Huyết Sát thấy vậy thì vô cùng hối hận, ai bảo hắn lại ghét cái thứ sinh vật nhiều chân kia chứ, rồi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cây nấm nhỏ, càng khiến cho hắn thêm buồn bực, hắn chen vào giữa hai người, nói với Phấn Mặc: “Tôi đói rồi!”

“Sao lại đói nữa?” Họ vừa mới ăn xong chưa bao lâu mà. “Anh muốn ăn cái gì?”

“Củ từ!” Huyết Sát thấy Phấn Mặc đào được không ít củ từ trên đường đi, sớm đã muốn nếm thử.

“Còn anh muốn ăn gì?” Phấn Mặc quay đầu lại hỏi Cô Phong Tàn Tuyết!

“Nấm!” Cô Phong Tàn Tuyết đã muốn ăn nấm lâu rồi!

Được rồi, củ từ và nấm. Phấn Mặc lấy một ít thịt lợn rừng ra, chuẩn bị một chút, sau đó bắc nồi nấu nước, không bao lâu trong nồi tỏa ra hương thịt thơm ngát, Phấn Mặc suy nghĩ một lát rồi quăng luôn cây cỏ linh chi vào.

Chẳng bao lấu, mùi cỏ linh chi bốc lên ngào ngạt hòa cùng với mùi thịt khiến cho bụng réo vang. Phấn Mặc không nhịn được mà nuốt nước bọt. Về phần hai người kia thì cũng không nhàn rỗi chạy đi hóng gió ngắm phong cảnh, vô cùng thích ý!

Đợi Phấn Mặc nhấc nắp nồi lên, một mùi hương thơm mê người ập đến, Phấn Mặc hít sâu một hơi, cảm thấy thật sảng khoái.

Ba người bưng bát ngồi vây thành một vòng tròn ăn đến mồ hôi đầm đìa, có lẽ là vì trong đồ ăn có bỏ thêm linh chi nên hương vị đặc biệt thơm ngon, ăn xong toàn thân vô cùng thoải mái!

Có lẽ là do cỏ linh chi nấu cùng với thịt lợn rừng rất thơm nên dụ được một số động vật nhỏ trong rừng đến nhưng do chúng nhát gan chỉ dám quanh quẩn ở gần đấy, chỉ duy nhất có một chú sóc lông vàng lá gan hơi lớn mới đến gần bọn Phấn Mặc. Thấy sóc con đáng yêu, Phấn Mặc bèn chọn một miếng thịt nhỏ cẩn thận vứt lên một tảng đá gần đó, sau đó lui về.

Sóc con do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mùi hương hấp dẫn mà nhảy lên tảng đá ngửi ngửi miếng thịt, mấy cọng râu ngắn ngủn động đậy, cực kỳ đáng yêu. Sóc con ngửi một chút nhưng vẫn không ăn miếng thịt mà nhảy ngược lên cây, tuy vậy cũng vẫn đứng đó chứ không đi, mở to đôi mắt đen láy nhìn mọi người.

Phấn Mặc ngẫm nghĩ rồi lấy một ít hạt dưa, hai trái hạch đào thả lên trên tảng đá. Quả nhiên sóc con vội vàng nhảy xuống nuốt hết hạch đào rồi ôm hạt dưa nhảy lên cây, sau đó mới thả hạt dưa ra ăn!

Phấn Mặc thấy thế, lại lấy thêm một ít hại dưa nhưng lần này đặt ở gần mình hơn, dần dần thì sóc con ngay cả hạt dưa trong tay cậu cũng dám ăn. Lúc này, sóc con bị cậu nắm trong tay xoay tới xoay lui, Phấn Mặc rất kỳ quái là vì sao đám thức ăn kia thể tích đâu có ít, tuyệt đối không thể nhét hết trong cái bụng nhỏ của sóc con!

Sóc con ăn hết hạt dưa, xẹt một cái chui vào ống tay áo Phấn Mặc, sau đó chui ra từ trước ngực, hoặc là lộ ra cái đầu lông xù từ sau cổ áo Phấn Mặc. Hiển nhiên, sóc con đã xem Phấn Mặc như là nhà mình, hay là có thể nói Phấn Mặc đã thành công dụ dỗ một chú sóc con ngây thơ đáng yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play