Phấn Mặc ăn dưa hấu, hấp thu nội lực xong thì không hề giống cô vợ nhỏ u oán tội nghiệp nhìn Huyết Sát nữa. Thậm chí vì báo đáp Huyết Sát mà mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon khao Huyết Sát, đương nhiên đồng thời vô tình cũng để cho Huyết Sát ăn rất nhiều đậu hũ ngon lành.
Bên Hoàng Thành thì đang vô cùng bận rộn, họ vốn như những cây cỏ nhỏ không có tiếng tăm, vì bang phái của mình mà vô tư cống hiến xương máu và nước mắt. Nơi nào nguy hiểm có họ, nơi nào cần đi thì họ đều đi. Để hoàn thành giấc mộng vĩ đại tìm kiếm “Dịch thành lệnh”, họ không tiếc sứt đầu mẻ trán, dùng hết nhiệt huyết và tuổi trẻ để soạn nên một bản anh hùng ca bi tráng. Dùng tuổi thanh xuân của mình diễn một vở truyền kỳ, đem tên tuổi của Hoàng Thành truyền khắp đại giang nam bắc, càng khiến cho Hoàng đế chú ý……
Cô Phong Tàn Tuyết dù bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian đến thăm Phấn Mặc, đương nhiên lần nào cũng mang theo đồ ăn ngon khiến Phấn Mặc thích mê, Huyết Sát thì chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy tâm không phiền!
“Để dành cho anh nè!” Phấn Mặc đưa một miếng dưa vàng ruộm cho Cô Phong Tàn Tuyết, mắt không dám chớp nhìn hắn ăn hết.
“Thế nào, ngon không?” Phấn Mặc háo hức hỏi, như một đứa trẻ hy vọng được người lớn khen ngợi.
Cô Phong Tàn Tuyết hấp thụ hết năng lượng từ miếng dưa hấu xong, mở mắt ra thì thấy một đôi mắt to long lanh như cún con đang nhìn mình, “Ngon lắm!” Khóe miệng của người nào đó cong lên, vừa liếm môi vừa nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu của Phấn Mặc.
“Hừ!” Một âm thanh không hài hòa xen vào, Phấn Mặc nhìn lại thì thấy Huyết Sát không biết từ đâu lại móc ra một trái dưa hấu nhỏ, cầm dao không ngừng chọc chọc chẳng khác nào trái dưa hấu nhỏ đó có thù oán gì với hắn vậy.
Cô Phong Tàn Tuyết càng vui vẻ hớn hở bao nhiêu thì cây dao nhỏ trên tay Huyết Sát càng điên cuồng chọc trái dưa hấu, chọc đến mức trái dưa nhỏ chi chít lỗ thủng, nước dưa hấu màu đỏ chảy đầy ra.
“Anh đâm nó làm gì vậy?” Trái dưa đó có trêu chọc gì anh ta à? Phấn Mặc nhìn không nổi nữa.
“Đây thích!” Huyết Sát tức giận, rất tức giận, vì vậy hậu quả thật nghiêm trọng!
Thấy Phấn Mặc đang dùng ánh mắt kỳ quái như nhìn sinh vật ngoài hành tinh nhìn mình thì Huyết Sát càng nổi cáu, lôi Phấn Mặc qua, hôn……
Hôn đến trời đất đảo lộn, sông cạn đá mòn, mặt trăng mặt trời đều biến mất, NPC tiểu nhị để tiện cho hai ông chủ của mình bèn cố ý lui ra đóng cửa hàng lại!
Nụ hôn của Huyết Sát rất bá đạo, hôn cho đến mức Phấn Mặc thở không nổi mới buông cậu ra. Phấn Mặc đáng thương mềm rũ người ngã vào lòng Huyết Sát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước, sương mù mênh mông.
“Không buông!” Huyết Sát chẳng những không buông tay, còn chẳng khác nào con chó nhỏ mà cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phấn Mặc khiến cho hai má càng thêm đỏ rực.
Ngẩng đầu thấy Huyết Sát nhìn mình chăm chú, mà hình bóng của mình in đậm trong đôi mắt của đối phương, Phấn Mặc thấy gương mặt tuấn tú của Huyết Sát càng lúc càng gần, cho đến khi hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào mặt mình……
Phấn Mặc dùng hết sức bình sinh giãy khỏi vòng tay của Huyết Sát, chạy……
Thật kỳ quái, vừa rồi cậu bỗng dưng rất hy vọng Huyết Sát sẽ hôn mình….không lẽ mình thích Huyết Sát, nhưng mà…… anh ta là đàn ông. Được rồi, đây không phải là vấn đề quan trọng, là đàn ông cũng không có vấn đề, đã là thời đại nào rồi, hơn nữa là đàn ông thì mẹ mình càng thích…… Phấn Mặc rốt cục thông suốt!
Nhưng mà……
Cậu từng hôn Cô Phong Tàn Tuyết, hơn nữa lúc ấy bản thân mình cũng không hề bài xích, chẳng lẽ cậu lại thích……
Đáng sợ, Phấn Mặc không dám nghĩ tiếp nữa, cậu chưa từng nghĩ tới hoa đào của mình lại là nam, nhưng bây giờ có không muốn thừa nhận cũng không được!
Phấn Mặc miên man suy nghĩ đến vô số tình huống, sắc mặt lúc vui lúc buồn… cuối cùng cậu ra quyết định, nếu như đã không phân rõ được thì thôi khỏi nghĩ nữa cho đỡ mệt não!
Hồi hồn lại, Phấn Mặc mới phát hiện ra không biết mình ra khỏi thành từ khi nào, giờ cậu đang đứng giữa thảo nguyên mênh mông……
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, gió thổi lồng lộng trên thảo nguyên, bỗng Phấn Mặc nhìn thấy một sinh vật vô cùng kỳ quái. Sinh vật nọ thuần một màu đỏ, ừm, là màu giống y như màu cà rốt ấy.
Để cho cậu cảm thấy buồn cười chính là phía sau lưng người nọ bám theo cả một bầy thỏ rất đáng yêu, luôn thừa dịp người đó không để ý liền nhảy lên cắn một cái. Vì thỏ bu đầy dưới chân nên người nọ không thể chạy nhanh được, chợt người nọ vấp phải một con thỏ dưới chân ngã xuống, thế là đám thỏ liền nhào lên người, trong chớp mắt người đó bị cả bầy thỏ bu lấy.
“Á á á, cứu mạng, cứu mạng……”
Người nọ bị một bầy thỏ đủ màu lông xám có, trắng có, vàng có…bám khắp người chỉ lộ ra một cánh tay, khó khăn vươn ra phía trước……
Nhìn khung cảnh trước mặt, Phấn Mặc vừa ghen tỵ vừa buồn cười, cậu muốn bắt một con thỏ thì khó như lên trời còn người này thì được cả bầy thỏ vây quanh, không thể nào không ghen tỵ được. Phấn Mặc âm thầm cười một hồi mới vươn tay cứu người nọ ra khỏi bầy thỏ!
Khi bốn mắt giao nhau, tâm hữu linh tê, hai người đều hận không gặp nhau sớm hơn. “Đồng chí ơi… cuối cùng cũng tìm được đồng đội rồi!” Hai người vừa hoan hô vừa nhiệt tình ôm hôn, nước mắt tuôn ra như suối.
“Tôi là Phấn Mặc!”
“Tôi là Hồng La!”
Sau đó hai người vẫn không tách nhau ra mà vẫn ôm chặt lấy nhau đầy kích động, kém chút nữa liền quỳ xuống kết nghĩa kim lan, từ nay về sau có phúc cùng hưởng. Giang hồ to lớn, thế giới bao la, có thể gặp được một người có vẻ ngoài kỳ quặc như mình, hai người đều hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Bất quá, nhìn đám thỏ con gặm gặm chân Hồng La, Phấn Mặc vô cùng ghen tỵ, cậu vươn bàn tay tà ác ra bắt lấy một bé thỏ lông vàng lên ôm vào lòng, nhưng thỏ con sống chết giãy dụa muốn nhảy ra khỏi cái ôm của cậu!
Nhìn lại một bé thỏ lông trắng chủ động nhảy lên cho Hồng La ôm vào trong lòng, cái miệng nhỏ hồng hồng gặm củ cà rốt trong tay Hồng La, đáng yêu muốn chết!
Cầm lấy củ cà rốt Hồng La đưa cho, bé thỏ trong lòng liền ngoan ngoãn nằm yên gặm cà rốt, không có ý muốn chạy trốn nữa!
Hai người mới gặp nhau mà như quen biết đã lâu, chẳng những thêm nhau làm bạn tốt, còn cùng nhau đánh quái thăng cấp không về thành. Phấn Mặc sở dĩ không về là vì không muốn gặp Huyết Sát. Từ khi cậu ý thức được vấn đề “hoa đào”, không biết sao cậu cảm thấy rất bối rối. Phấn Mặc nghĩ nhất định là tại vì mẹ cậu suốt ngày lải nhải bên tai làm hại cậu suy nghĩ lung tung……
Về phần cậu bạn Hồng La kia, cậu ta còn gà hơn Phấn Mặc cả trăm lần. Hồng La chỉ vừa mới thoát khỏi thâm sơn cùng cốc, vẫn chưa từng gặp bất kỳ người chơi nào.
Hai người vừa đánh quái, vừa nghe Hồng La kể về cuộc đời bi thảm trong trò chơi của mình: Hồng La đến thừ một sơn cốc nhỏ không một bóng người, qua bao nhiêu ngày dầm mưa dãi nắng, rốt cục cậu ta cũng lớn lên, sau đó Hồng La rời khỏi núi ra ngoài du ngoạn. Ai ngờ vừa ra khỏi núi liền bị cả bầy thỏ bu lại, mà cậu thì không đành lòng đánh đám thỏ đáng yêu này, vì thế, cuối cùng hai người họ gặp nhau……
Hai người đánh quái một lúc, Phấn Mặc đột nhiên muốn tâm sự chuyện tình cảm với người bạn mới quen này, “Này, cậu có người mình thích chưa?”
“Rồi!”
“Vậy người đó có biết cậu thích mình không?”
“Tôi cũng không biết nữa!”
Phấn Mặc không từ bỏ ý định, tiếp tục nhỏ giọng hỏi, “Vậy cậu với người ta có từng thân mật chưa?”
“Thế nào mới gọi là thân mật?” Hồng La lấy một củ cà rốt nhai rôm rốp, vừa tiện tay đút cho đám thỏ con.
“Thì là hôn đó!” Phấn Mặc đỏ mặt, cúi đầu vân vê góc áo của mình.
“Chưa!” Hồng La dường như rất giận mà cắn củ cà rốt một cái thật mạnh, sau đó tò mò hỏi, “Cậu hôn rồi hả? Cảm giác thế nào?”
“……” Phấn Mặc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn háo hức của Hồng La, tiếp tục vày vò góc áo của mình, sao cậu có thể nói được, xấu hổ lắm!
Tuy trước giờ cậu chưa từng nghĩ người mình thích lại là đàn ông, nhưng nếu không thích thì cậu đã không để cho họ hôn mình, mà lại tới hai người… vì thế Phấn Mặc rất rối rắm, không lẽ hoa đào của cậu lại là hai đóa? Có phải là hơi bị lăng nhăng không……
“Nhiều thỏ như vậy sao cậu không bắt làm thú cưng?” Phấn Mặc quyết định nói sang chuyện khác.
“Hở? Được hả?” Hồng La mở to hai mắt kinh ngạc.
“Đương nhiên, chỉ cần bọn chúng chịu thì cậu muốn bắt bao nhiêu cũng được!” Vì thế đám thỏ đáng yêu đều bị Hồng La bắt hết.
Lúc này, hai người không đánh quái nữa mà bắt đầu giỡn với đám thỏ, con thỏ con màu vàng bị củ cà rốt của Phấn Mặc mua chuộc nên ngoan ngoãn làm thú cưng của cậu.
Hai người chơi một hồi, bỗng Phấn Mặc như có cảm ứng mà ngẩng đầu lên nhìn về phía bụi cỏ cách đó không xa, giữa bãi cỏ xanh rì, Huyết Sát mặc một bộ y phục đen tuyền nằm ở đó, khóe miệng ngậm một cọng cỏ, bộ dáng bất cần đời. Phấn Mặc cảm thấy hai má nóng bừng lên, mặt mũi đỏ lựng.
“Anh đến khi nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT