Lúc này kênh thế giới đang không ngừng kêu lên, hóa ra rất nhiều người chơi đã phát hiện ra Kiến thành lệnh là hàng lậu nên không chịu được, không mắng chửi vài câu thì không dập được lửa giận.

Người mắng ác liệt nhất có tên là “Có tiền không có chỗ xài”, quả nhiên là nhiều tiền đến mức không có chỗ để tiêu! Kẻ đó mắng cho đến khi bị hệ thống cấm nói chuyện mới chịu thôi. Mọi người ùa lên kênh thế giới mắng cả ngày trời thì trận phong ba này mới tạm bình ổn.

Phấn Mặc không quản nhóm sát thủ đang vui hay buồn, lôi cả đám đến rừng dâu trong cốc. Thế là nhóm sát thủ dưới một tiếng hiệu lệnh của lão đại đành phải ôm rổ đi hái lá dâu và trái dâu cho phó lâu chủ đại nhân.

Nhóm sát thủ đáng thương hái dâu và lá dâu suốt ba ngày trời đến không chịu nổi. Bảo họ đi đánh quái hay giết người thì quá dễ, nhưng bắt họ làm trò này thì họ không thể kiên nhẫn nổi. Vì thế, chấp nhận mạo hiểm bị lão đại trừng phạt, tối ngày thứ ba, mượn cớ đi tiểu mà trốn sạch.

Vậy nên không có nhóm sát thủ giúp đỡ, đệ nhất sát thủ Huyết Sát bị biến thành thôn nam đi hái dâu. Bị tra tấn mấy ngày, rốt cục chịu không nổi nữa, hắn không thèm làm gì hết vắt chân nằm dưới gốc cây ngủ ngon lành.

Phấn Mặc kiểm kê lại, hái dâu nhiều ngày như vậy hẳn là đủ cho Sâu Xanh ăn đến vài năm, quyết định rời khỏi đây. “Tôi muốn đến thành Ngọc Tuyền, anh có đi không?”

Oán khí mấy ngày gần đây của Huyết Sát càng lúc càng nặng, càng ngày càng nhàm chán, “Gần đây cũng không có ai phải giết, đi thì đi!”

Thấy Huyết Sát lấy một tấm bản đồ thế giới thật to kiểm tra vị trí của thành Ngọc Tuyền, Phấn Mặc rất là ghen tỵ, “Bản đồ này sao mà có vậy?” Cậu không hề thấy trong tiệm tạp hóa có bán bản đồ!

“Cậu không có à? Không phải ai cũng được cho một tấm sao?” Huyết Sát ngạc nhiên, bản đồ này người nào chẳng có. (Quan trọng là Phấn Mặc không phải là người.)

“Rõ ràng là tôi không có mà!” Đây không phải bị phân biệt đối xử sao?

“Thật đáng thương!” Huyết Sát vừa nói vừa vươn tay nhéo cái mặt nhỏ nhắn của Phấn Mặc,  nét mặt rõ ràng là đang vui sướng khi người gặp họa.

Phấn Mặc hất bày bàn tay đang sờ nắn mặt mình ra, sau đó hai người rời khỏi Táng Hồn Cốc. Nhờ có Huyết Sát dẫn đường mà hai người đến thành Ngọc Tuyền rất nhanh. Phấn Mặc giao cho ông cụ râu bạc một rổ quả dâu thật lớn khiến cho ông lão mừng đến phát điên, mắt híp lại đến chẳng thấy đâu.

Phấn Mặc trả nhiệm vụ xong thì hết việc để làm, Huyết Sát quyết định mang Phấn Mặc đi đánh quái thăng cấp. Dù sao thì hắn cũng không muốn vị phó lâu chủ mình vừa thu được quá yếu đến nỗi chỉ cần bị chọc một đao là tiêu đời.

Họ chọn một mảnh thảo nguyên gần đấy làm nơi thăng cấp. Ở đây có sói thảo nguyên cấp 50 với mật độ cao, thích hợp cho Phấn Mặc luyện cấp. Quái cấp 50 đối với Huyết Sát chẳng khác nào ruồi muỗi, vì thế Huyết Sát đại lâu chủ bắt đầu kiếp sống đánh quái. Kiếm của hắn xuất ra vừa nhanh, chuẩn, độc, mỗi nhát kiếm là một em quái ngã xuống/

Phấn Mặc vui vẻ ngồi một bên thu thập thi thể hoặc là hái thảo dược. Huyết Sát chủ ngoại, Phấn Mặc chủ nội, hai người phối hợp thiên y vô phùng. Vì Huyết Sát không có lều (Thật không đấy?) nên mỗi tối phải chen chúc với Phấn Mặc trong cái lều nhỏ của cậu, mà đã vậy vì giường không lớn nên mỗi lần ngủ rất gò bó.

Phấn Mặc nhỏ con nên mỗi lần ngủ đều bị Huyết Sát ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ cậu khiến cho cậu mất ngủ, sáng hôm sau liền mang cặp mắt thâm quầng…

Nhưng dù sao thì dưới sự trợ giúp của Huyết Sát, điểm kinh nghiệm của Phấn Mặc cứ tăng vùn vụt, cấp bậc cũng tăng như hỏa tiễn. Thời gian rảnh thì hai người đấu võ mồm, trêu chọc lẫn nhau, cuộc sống cứ bình thản mà trôi qua.

Thấy cấp bậc của Phấn Mặc đã lên đến 50, Huyết Sát tặng cho Phấn Mặc hai thứ, một đôi giày màu hồng nhạt, rất đẹp, hợp với lại bộ quần áo lẫn tóc tai của Phấn Mặc. Thuộc tính của nó cũng rất tốt, giày Tật Phong, màu tím, giới hạn cấp bậc sử dụng trên 50, sức mạnh +5, thể chất +10, nhanh nhẹn +20, không thể trộm, không thể rơi xuống, không thể hư tổn.

Trong trò chơi này trang bị rất khó đánh ra, mà trang bị có thuộc tính tốt thì càng là thiên kim khó cầu, cấp bậc trang bị dựa theo các chất màu: Đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím mà phân chia, càng ở phía sau thì cấp bậc càng cao, số lượng càng ít.

Đôi giày này vừa nhìn là biết đồ tốt, Phấn Mặc mừng rỡ mang vào, thật là thoải mái, bước chân đi đường có cảm giác nhẹ như bay, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước mặt Huyết Sát hai vòng: “Thế nào?”

Huyết Sát làm như nhìn thật tình rồi khóe miệng cong lên, “Không được tốt lắm!”

Phấn Mặc không phục, trừng mắt nhìn hắn, không thèm để ý đến hắn nữa. Rõ ràng là đồ hắn đưa cho mà hắn lại chê là khó coi, không tốt thì tặng người ta làm gì?!

Thấy Phấn Mặc phụng phịu rất đáng yêu khiến Huyết Sát càng thêm vui vẻ, nhưng không thể giỡn dai quá, đành phải dỗ cho Phấn Mặc vui lên, bèn đưa cho cậu cây trâm ngọc.

Đây không hẳn là tặng, lúc trước đánh được mỹ nữ điên kia là nhờ có Phấn Mặc, đưa cái này cho cậu hẳn là chuyện đương nhiên.

Hắn kỳ thật đã không vừa mắt với mái tóc của Phấn Mặc, để dài quá nhìn rất vướng víu, nhưng mà mái tóc của Phấn Mặc sờ lên rất mềm mại nên hắn không nỡ bắt cậu cắt.

Thuộc tính của cây trâm này không đến nỗi tệ, Trâm Ngọc Bích, màu lam, giới hạn cấp bậc: trên 50, thể chất +10, nhanh nhẹn +10, mị lực +2, độ bền 20.

Tuy hắn khá thích cây trâm này nhưng hắn không nuôi tóc dài như vậy, lại càng không thích dùng trâm để mà cài lên đầu. Thấy Phấn Mặc suy nghĩ cả buổi mà vẫn không cài tóc được, Huyết Sát bực mình, sao nhóc con này lại ngốc thế, liền giật lấy cây trâm, “Để tôi cài cho!”

“Anh biết làm à?” Không ngờ người này lại còn biết xài thứ này.

“Đương nhiên không biết nhưng ít ra cũng hơn cậu!” Huyết Sát luôn luôn tin tưởng vào khả năng của bản thân, hắn làm gì cũng xuất sắc cả, chắc là chải đầu cũng không phải là chuyện khó,

Phấn Mặc vừa giao nhiệm vụ chải đầu cho Huyết Sát xong thì liền hối hận, anh ta còn tệ hơn cả mình. “Nhẹ tay chút coi!” Phấn Mặc nhe nanh, tóc cậu bị Huyết Sát túm đến muốn tróc ra luôn.

“Sắp xong rồi!” Huyết Sát gắt, việc chải đầu này đúng là không phải dành cho người, một thiên tài như hắn mà không chải nổi một cái đầu, nghĩ vậy, xuống tay càng mạnh hơn, tóc túm vào trong tay càng nhiều.

Cuối cùng cũng gài lại được, Phấn Mặc lúc này, mái tóc mềm mại được búi lên cao, trên trán còn vài sợi tóc rũ xuống khiến cho cả người dù vẫn mang theo nét hồn nhiên mà vẫn pha vào chút quyến rũ khiến Huyết Sát nhìn đến choáng váng. Tại sao trước giờ hắn không phát hiện nhóc ngốc này lại mê người đến thế?

“Nhìn cái gì vậy?” Phấn Mặc liếc mắt nhìn hắn mà không biết rằng ánh mắt này vào mắt Huyết Sát là phong tình vạn chủng đến thế nào.

“Khụ khụ……” Huyết Sát khụ khụ hai tiếng để che giấu cảm xúc. Kỳ quái, tại sao  cảm thấy trên mặt hơi nóng nóng, đúng là chuyện lạ xưa nay hiếm, bản thân hắn mà có lúc cảm thấy ngượng ngùng!

Phấn Mặc tìm một cái giương đến soi, không tệ lắm, đúng là bản thân cậu không thể tự búi tóc đẹp như vậy! Không ngờ Huyết Sát ngoại trừ giết người ra còn có ưu điểm này, vì thế cậu bèn thưởng cho Huyết Sát một rổ dâu, thiếu chút nữa chọc Huyết Sát nổi khùng.

Thấy Huyết Sát tỏ ra không tình nguyện mà quăng mấy trái dâu vào miệng, ăn mà như ăn ớt (Vì người ta phải ăn dâu suốt mấy ngày rồi) Phấn Mặc vui vẻ, “Thuật giám định của anh có tốt không?”

“Cấp đại sư rồi.”

“Vậy anh giám định hộ tôi với!” Không ngờ thuật giám định của Huyết Sát còn xịn hơn cả mình, Phấn Mặc không đợi người ta có đồng ý hay không đã moi ra một đống đồ linh tinh. Đây là những thứ cậu thu hoạch được từ việc dọn dẹp các bãi chiến trường, mà thuật giám định của cậu thì không xem được.

Một đống đồ bát nháo đó Huyết Sát đều vất vả giám định hết cho Phấn Mặc. Ngoại trừ cây cung của sư phụ cho và cái đỉnh đào được ở Lưu Luyến Các ra thì không hề giám định được món nào tốt. Ngoài ra còn có vòng tay xinh đẹp và cây Dương Giác Đao thuộc tính khá ổn ra cũng được cậu giữ lại, những thứ khác cậu định đem đi bán.

Hai người lại đùa giỡn một hồi, sau đó Huyết Sát bảo muốn đem cái Kiến thành lệnh đi bán đấu giá. Hắn vốn không định xây thành vì sau khi xây xong còn phải thủ thành, ngày nào cũng phải xử lý cả đống việc, phiền phức lắm.

Đem bán cho đỡ rách việc! Nơi bán đấu giá thường nằm trong các thành phố lớn, thành phố lớn gần đây nhất là thành Tê Phượng, nhưng hắn không nỡ để Phấn Mặc ở lại đây một mình, “Tôi muốn đến thành Tê Phượng, cậu đi cùng với tôi không?”

Phấn Mặc cũng chẳng có việc gì để làm, đi du lịch cũng được, “Lộ phí anh trả thì tôi đi!”

“Được!”

Thật ra cũng chẳng tốn đến một đồng lộ phí, vì Huyết Sát có thú cưỡi của mình – Bạch Vân, một con ngựa đen tuyền xinh đẹp. Hai người cùng nhau cưỡi ngựa mà đi, rõ ràng là hành trình dài ba ngày mà thiếu chút nữa bị hai người biến thành hồng quân Vạn lý Trường chinh.

[Vạn lý Trường chinh (wanli changzheng), tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km), bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Trong cuộc Vạn lý Trường chinh, kéo dài 370 ngày từ 16 tháng 10 năm 1934 đến ngày 19 tháng 10 năm 1935, Hồng quân luôn luôn bị quân của Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. Khi khởi đầu cuộc rút lui, Hồng quân có hơn 86 ngàn người, nhưng khi kết thúc cuộc Vạn lý Trường chinh, số Hồng quân sống sót chỉ còn ít hơn 7 ngàn.

=> túm cái quần lại là 2 bạn đi như rùa =)) tại tình cờ đọc được bài này về VLTT trên wiki hay qué nên quăng vô luôn =v=]

Trong trò chơi này, chỉ cần bạn có năng lực, bạn muốn sở hữu bao nhiêu  thú cưng cũng được, chỉ cần thú cưng chấp nhận là được. Bạn có thể sử dụng thực lực, tiền tài… bất kỳ biện pháp nào cũng được. Chỉ có điều, thú đưa thư và thú cưỡi thì chỉ được lấy một.

Thú cưỡi của Huyết Sát khiến cho Phấn Mặc cực kỳ hâm mộ. Bất kể là nhìn ở góc độ nào thì nó đều là ngựa tốt phải đi vạn dặm mới tìm được một con. Đã vậy vô cùng thông minh, có linh tính, bảo nó đi hướng đông nó tuyệt đối không đi hướng tây; bảo nó lên núi đao tuyệt không xuống biển lửa, tiếc là nó chỉ nghe lệnh một mình Huyết Sát mà thôi.

Phấn Mặc chưa từng cưỡi ngựa, đây là lần đầu tiên. Cậu bị Huyết Sát ôm vào trong lòng, trên cổ đều là hơi thở ấm áp của người nào đó phả ra.

“Đừng có kề sát vào người tôi như vậy!” Phấn Mặc đẩy đẩy Huyết Sát đang bám chặt trên người mình ra, sau lưng là lồng ngực rộng rãi của hắn, bên tai là hơi thở ấm áp khiến cậu cảm thấy lúng túng.

“Đều là đàn ông con trai, sợ gì chứ?” Huyết Sát vừa nói chuyện vừa thổi khí vào tai Phấn Mặc.

Sao không sợ? Mẹ từng nói có đôi khi là đàn ông còn đáng sợ hơn phụ nữ, nhưng nếu như cậu nói ra thì khác nào cậu sợ hắn, vì thế đành phải để mặc Huyết Sát ôm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play