Tới giờ khắc này, Vọng Nguyệ mới nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của phụ hoàng, ngửa đầu lên, ánh mắt ôn hòa nhìn người nam nhân nói: “Chờ ta.”
Tư Mã Dực nắm chặt tay mình, xúc động nhịn xuống ý muốn vuốt ve tóc của Vọng Nguyệt, hắn muốn Nguyệt nhi lặp tức trưởng thành, nhưng chưa phải thời điểm, chậm rãi gất đầu, cuối cùng nhịn không được vuốt ve hai má của hắn: “Ta chờ ngươi.”
Vọng Nguyệt quay đầu lại, nhìn về phía các tộc nhân, bọn họ cũng mang vẻ mặt chúc phúc cùng với một chút hâm mộ, đang muốn nói cái gì, sinh mệnh thụ đột nhiên quát quang, phóng ra một cổ năng lượng cực lớn, cổ năng lực này cơ hồ biến hóa thành một luổn ánh sáng đem Vọng Nguyệt gắt gao bao vây trong đó, hình thành một luồng ánh sáng cuốn Vọng Nguyệt vào hư vô . . . .Tiến hóa bắt đầu rồi.
Tư Mã Dực mặt không chút thay đổi nhìn hết mọi chuyện trước mắt, tia mỉm cười của các tộc nhân đều thu lại, cơ hồ sắc mặt của mọi người đều thâm trầm, Phong Liệng đứng kế bên Tư Mã Dực, cùng hắn nhìn vào luồn ánh sáng cuốn Vọng Nguyệt vào hư vô, thanh âm khàn khàn mà bất đắc dĩ: “. . . . .Cuối cùng, ngươi vẫn không nói cho hắn biết.”
Muốn nói hắn cái gì? Tư Mã Dực mím môi, nói cho hắn biết tiến hóa là gì, đem thân thể của hắn hóa thành hư vô, đem linh hồn cấp cho thánh thụ , đem hết thành trở lại thời điểm dựng dực? Hay nói cho hắn biết, nếu qua khỏi thì có thể thiên trường địa cửu, nếu không thể qua khỏi thì đó sẽ là sự vĩnh biệt? Không! Y cái gì cũng không nói nên lời, như thế nào y có nói cho hắn biết, chỉ có thể một mình chịu đựng.
Nguyệt nhi, ta chờ ngươi!
Đế vương không hề lưu luyến, xoay người rời đi nơi đây.
Phong Liệng thở dài, tiểu đệ thật sự hồ đồ a, tiểu tử kia cái gì cũng không biết, chẳng phải như vậy càng không sống nổi sao?
“Tiểu Liệng, ngươi đừng quá sức lo lắng, ta cùng lão già này đã thương lượng, vạn nhất có chuyện gì, chúng ta sẽ liều cả mình, ngay cả tính mạng cũng không cần, cũng cam đoan Vọng Nguyệt bình an vô sự!”
“Nội tổ phụ, các vị tổ tông . . . . .” Phong Liệng nhìn thấy các vị trưởng bối đứng trước mặt hắn và các tộc nhân, hốc mắt hắn nóng lên, dẫn đầu quỳ xuống, mấy đệ đệ cùng các tộc nhân khác yên lặng quỳ theo.
Bọn họ tươi cười tiếp nhận đại lễ của các tiểu bối, cũng vì mấy tiểu bối này quá mức áy náy, mấy lão già này đều phải tự mình nâng bọn họ dậy, lúc này, biến hòa nổi lên . . . . .
Vọng Nguyệt cuộn thân mình lại, khuôn mặt an tĩnh, hắn cảm thấy mình lại nhớ về mẫu thân, bên tai lại truyền đến khúc nhạc thanh thúy, khúc nhạc ôn nhu làm cho hắn say mê không muốn tỉnh lại, chưa từng có cảm giác an toàn cùng thoải mái như vậy nhịn không nổi buông xuôi mọi thứ, hắn ngày càng cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng mạnh, ngay cả ý thức cũng dần bước đi, hắn cảm thấy thế giới như chỉ còn một mảnh trắng xóa, mộng ảo xinh đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong lòng lại cảm thấy ủ rủ, hảo muốn nghĩ, hảo muốn nghĩ, như lại muốn ngủ, không thể tỉnh . . . . . . .
Vọng Nguyệt dần dần có ý thức khi thoát khỏi không gian ngân bạch, hắn biết, khi hắn ở trong không gian ngân bạch kia cảm thấy được sự tĩnh lặng vĩnh viễn, không hề mệt mỏi, chính là, hắn giống như, đã quên cái gì. . . . . .
Đã quên cái gì, làm cho hắn không thể an tâm mà ngủ, khóe miệng tươi cười như trước, mi mắt lặng lẽ nhăn lại. Nếu nhớ không nổi, không bằng như vậy cứ quên đi, hắn mơ hồ nghĩ, ý như thế nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, biến thành nỗi phiền não bất an, chính là, không cam lòng trong lòng cảm thấy không cam lòng, trong lòng cảm thấy không cam lòng làm cho hắn cảm thấy như có kiến bò trong tâm can của hắn, hắn cảm nhận được hằn không đau, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu, bắt không được, đuổi không đi, nghĩ muốn quên cũng không thể.
Vọng Nguyệt cảm thấy khó chịu miễm cưỡng mở mắt đem cơn buồn ngủ xua tan đi, đâp vào mắt hắn là thế giới ngân bạch, chỉ duy nhất một cây đại thụ ở nơi này, nơi này hoàn toàn mờ mịt chỉ có lá cây không ngừng rơi xuống, trùng trùng điệp điệp tầng tầng.
Đây là cái gì? Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cơ hồ suy nghĩ đình trệ bắt đầu chuyển động, ta đã từng thấy địa phương này? Đúng rồi, trong mộng, rất lâu trước kia, đại thụ này đem ta tới, đem vận mệnh ta hoàn toàn sửa . . . . .
Sinh mệnh thụ. . . . . .
Suy nghĩ hoàn toàn thanh tỉnh, một mảnh trí nhớ xuất hiện, nước măt không kiềm chế được mà trào ra, hắn cảm thấy trong lòng lo sợ, chính mình, thiếu chút nữa đem chuyện không thể quên lai quên mất.
“Hài tử của ta, chúng ta rốt cục chân chính gặp mặt.” Giọng nữ phía trước vang lên ôn nhu xa lạ mà quen thuộc.
Vọng Nguyệt ngẩng đầu lên, hắn nhớ rõ thanh âm này, đây chính là thanh âm đã dần hắn vào thế giới này, người này vì hắn xướng lên yên giấc khúc! Hai mắt đẫm lệ mông lung, ánh mắt hiền hòa của mỹ nữ xưa, cho dù nhìn bề ngoài mỹ nữ này hơn hắn mười tuổi nhưng Vọng Nguyệt thật không dám suy đoán tuổi của nàng.
“Hài tử của ta, thật cao hứng khi ngươi có thể vượt qua khỏi khát vọng, ngươi thật là một người có tâm kiên định.” Mỹ nữ đứng dưới cây đại thụ, ngân phát tung bay, thanh âm vang lên kiêu ngạo nhưng mà chứa vui sướng.
“Ngươi là . . . . . . Sinh mệnh thụ ?” Vọng Nguyệt không xác định mà hỏi, bị nàng nhìn tới chân tay luống cuống.
Thiếu nữ ấy gật đầu, mỉm cười tự giới thiệu nói: “Tên của ta là Diệp Thường Thanh, ngươi có thể gọi ta là diệp mụ mụ.”
“Diệp . . . . . . Mụ mụ.” Vọng Nguyệt gọi cực kỳ không được tự nhiên, nhìn vẻ bề ngoài của thiếu nữ ấy, kêu mụ mụ . . . . . nàng thoạt nhìn còn rất trẻ a ?
Diệp Thường Than vui vẻ bat tới chỗ Vọng Nguyệt, sờ sờ đầu hắn ”Hảo hài tử, không cần nghĩ nhiều, cả bộ tộc Thiên Vũ đều là hài tử của ta, kêu mụ mụ, không quá phận.”
Tâm tư bị vạch trần, Vọng Nguyệt bất chấp đỏ mặt, bởi vì hắn nhớ tới sự tình trọng yếu: “Diệp . . . . . Mụ mụ, ngươi nói cả bộ tộc Thiên Vũ đều là hài tử của ngươi, vậy ngươi có biện pháp nào không. . . . .”
Biết Vọng Nguyệt muốn hỏi cái gì, lầ đầu tien trên khuôn mặt mỹ nữ này xuất hiê tia tia bi thương, nàng không trả lời vấn đề của Vọng Nguyệt, ngược lại còn hỏi hắn. “Vọng Nguyệt hài tử, ngươi có nguyện ý nghe mụ mụ kể chuyện xưa kông?”
Thật lâu trước kia, tại một thế giới vẫn còn phàm nhân thống trị, có một quốc gia được gọi là Kỳ Lân quốc, hoàng thượng anh minh, hoàng hậu nhân từ, thường dân đa số là người thiện lương trung hậu, ở lãnh thổ bọn họ không có chiến tranh, không có nghèo khó, tuy rằng cũng có người gia thế bậc người, nhưng họ rất thiện lương, xem như một chỗ thế ngoại đào viên.
Điều này làm các quốc gia khác luôn xảy ra trinh chiến ghen tị không thôi, làm cho những người dân ở đất nước luôn phải chịu chiến tranh cũng hâm mộ không thôi, nhưng không một quốc gia nào dám xâm lược Kỳ Lân quốc, vì quốc gia này được các thần linh bảo hộ. . . . . . .
Diệp Thường Thanh cảm nhận được ánh mắt của Vọng Nguyệt thả hồn theo câu truyền nàng kể: “Ta kể về người không phải là ta, mà là chủ nhân của ta, cũng là người duy nhất ta yêu.” Trên mắt Diệp Thường Thanh xuất hiện nét hạnh phúc lẫn bi thương hỗn tạp, làm cho Vọng Nguyệt có thể mơ hồ tưởng tưởng được lúc sau đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng tử duy nhất của Kỳ Lân quốc, Kỳ Diệp, từ khi còn đã có được một quả mang mầm móng sinh mệnh cường đại, sự yêu thương nhiệt tình sinh mệnh làm cho hắn mừng rỡ như điên, cẩn thận chăm sóc, lợi dụng thụ lớn lên mà cứu sống rất nhiều người, mà cũng bởi vì có hắn ngày ngày làm bạn, năng lực càng ngày càng lớn, sống lâu ngày, khỏa này giống như được linh khí sinh ra, làm cho hắn càng yêu thương sinh mệnh thiện lương này, nàng được gọi là Diệp Thường Thanh, Diệp chính là danh của nàng, còn Thường có thể gọi là chúc phúc.
Kỳ Lân quốc trên dưới đầu yêu quý nàng, tuy rằng nàng là tinh linh không phải nhân loại, nhưng nàng thiện lương lại được nhiều người yêu quý, từ khi biết nàng sẽ bên cạnh hoàng tử suốt đời, ai cũng vui sướng.
Nhưng các quốc gia khác lại lấy nàng làm lý do để gây chiến tranh, nói thụ tinh linh là yêu nghiệt, nói hoàng tử bị mê hoặc, bắt Kỳ Lân quốc phải giao ra hai người họ, nếu không sẽ đại giới phát động nhiều nước cùng tiến công.
Chiến tranh thập phần thảm thiết, kỳ thật chỉ có Kỳ Diệp đơn độc nghênh chiến, nhân loại, như thế nào có thể là đối thủ của hắn, nhưng trời sanh tính tình thiện lương, dùng chính mình bảo vệ những sinh mạng vô tội trong quốc gia, nhiều ngày trôi qua làm cho hắn ngày càng tiều tụy, tham lam, bạo lực, huyết tinh, đủ loại cảm xúc làm cho thụ tinh linh ngày càng suy yếu, đến một ngày, Kỳ Diệp không thể chịu nổi, hắn bị trúng tên không thể chiến đấu nữa, trơ mắt nhìn quốc gia mình bị giết hại, bắt người cướp của, làm Kỳ Diệp đau lòng không thôi. . . . .
“Hắn dâng lên tế phẩm cho thần linh để tạo ra một thế giới mới” nước mắt chậm rãi rơi xuống “Hắn đưa sức mạnh của hắn, sinh mệnh của hắn, ngay cả linh hồn hắn cũng đưa hết thảy cho ta, ta lấy chính mình làm cơ thể mẹ, sinh ra tộc nhân đầu tiên của bộ tộc Thiên Vũ là Kỳ Vũ, hắn có một sứ mệnh, lập hạ tộc quy, duy trì một thế giới hòa bình.”
Diệp Thường Thanh kiêu ngạo lại thương tâm nhìn Vọng Nguyệt: “Hắn là người được thừa kế hết tất cả trí nhờ của phụ thân hắn, thế nhưng. . . . . “
Khi bắt đầu xây dựng bộ tộc Thiên Vũ, mỗi tộc trưởng đều có năng lực dựng dục, lý do chính bộ tộc Thiên Vũ tồn tại là duy trì thế giới hòa bình!
Hắn thay phụ thân mình chuộc tội, Kỳ Diệp tuy rằng thiện lương nhưng cuối cùng cũng đi đến quết định này, lại thủy chung tự trách, nhưng hắn lại không thể có biện pháp tốt hơn, hắn muốn giảm bớt chết chóc, muốn có năng lực tạo nên một thế giới hạnh phúc, nhưng hài tử của Kỳ Diệp, Kỳ Vũ lại dùng phương pháo giết chóc để chỉnh lại thế giới, cùng dùng phương pháp tàn khốc nhất để làm thế giới có sự hòa bình.
“. . . . . . Đương thời thế giới chia bốn quốc gia, Vũ nhi đem trách nhiệm rơi lớn nhất vào tay người hắn tính nhiệm, hắn liền trở về thân thể của ta, giống như phụ thân hắn vĩnh viễn bên ta. . . . . . Tiểu tử kia, nếu ngươi muốn thay đổi tộc quy, như vậy ngươi phải trở thành hài tử chân chính của ta, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể một lần nữa định ra tộc quy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT