Mặt Vọng Nguyệt đỏ lên, hắn né tránh hành động của y, đáp : “Không có gì, so với ta phụ hoàng càng vất vả hơn?”
Tư Mã Dực gật gật đầu, giống như không chút để ý nói: “Tam hoàng thúc ngươi đã trở lại, muốn gặp hắn không?”
Vọng Nguyệt cứng đờ, tay cầm bút run run lên, trên tấu chương nháy mắt xuất hiện một vệt mực, đã quay lại? Mỗi ngày đều chờ đợi, bây giờ thật sự đã quay lại, Vọng Nguyệt lại cảm thấy chính mình còn chưa chuẩn bị tốt, hắn lấy lại bình tĩnh, gật gật đầu, ngẩng mặt lên tươi cười nói “Đương nhiên, ta đã sớm muốn gặp hắn.”
Tư Mã Dực không nói gì , gắt gao nắm tay Vọng Nguyệt, bàn tay to lớn ấm áp nắm tay hắn dẫn hắn đi về phía trước, hiện tại, hắn muốn trốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể để y nắm bàn tay nhỏ bé của hắn mà kéo đi!
Vọng Nguyệt bị Tư Mã Dực kéo đi, đầu óc một mảnh hỗn loạn, hắn rốt cuộc muốn biết điều gì? Cho dù biết Tư Mã Ngọc chính là Phong Ngọc thì sao? Thế giới này hoàn toàn khác với kia của hắn? Cho dù thế giới này đều là hoàng tộc thì sao? Qua mấy ngày suy nghĩ, hắn đã dần dần chấp nhận chuyện này là sự thật, gặp Tư Mã Ngọc, bất quá chỉ vì để xác định lại thôi, cho dù chuyện này là thật, thì hắn vẫn là nhi tử của Tư Mã Dực, huynh đệ vẫn là huynh đệ, hoàng thúc thì vẫn là hoàng thúc . . . . . . . Duy nhất chỉ có, trách nhiệm trên vai của hắn, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn phải cùng với y gánh vác tránh nhiệm đế vương, có thể hiện tại hay tương lai, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ thú một nữ nhân làm nương tử, sẽ hạ sinh một vài hài tử?
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu làm Vọng Nguyệt hô hấp bị kìm hãm, không khỏi dừng lại, trong lòng không biết tư vị gì, hắn mê man nhìn nghi hoặc về phía nam nhân bên cạnh mình, nếu hắn không gặp được y, nếu y không nói trong lòng y hắn có vị trí đặc biệt, nếu y không đối với hắn ôn nhu . . . . .Có lẽ hắn sẽ thú một nữ nhân, sinh hạ mấy đứa nhỏ . . . . . . Chính là hiện tại, trong ánh mắt của Vọng Nguyệt xuất hiện một chút sợ hãi, y cũng chính là phụ thân hắn, hắn cùng y đều phải mang trách nhiệm đế vương, hắn với y đều là nam nhân, tương lai bọn họ sẽ thế nào đây?
“Vọng Nguyệt?” Cảm nhận Vọng Nguyệt sợ hãi mà bất an, trong lòng Tư Mã Dực cũng xuất hiện một tư vị không rõ “Ngươi làm sao vậy”
“Phụ hoàng , ta . . . . .” Vọng Nguyệt mở miệng định nói nhưng lại không nói tiếp, hắn thật không biết phải nói bất an của mình với Tư Mã Dực như thế nào , “. . . . . . Không có, không có việc gì, chỉ là chút sợ hãi thôi, phụ hoàng chúng ta nhanh đi thôi, đừng để hoàng thúc đợi lâu.”
Nhìn Vọng Nguyệt kéo mình đi lên phía trước, Tư Mã Dực mím môi, đi theo Vọng Nguyệt, tiểu tử kia, ngươi đến tột cùng đang bất an điều gì?
Nhìn thấy Tư Mã Ngọc, y đang nhàn nhã nằm trên ghế nghe thiếu niên bên cạnh đánh đàn, tiếng đàn du dương, làm cho người ta say mê, Vọng Nguyệt đến đánh gãy cảnh ý, thiếu niên không hờn giận dừng hai tay lại, không chút sợ hãi nhìn về phía Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt hồi phục tin thần xấu hổ mà xin lỗi thiếu niên, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Tư Mã Dực kéo vào phòng , ánh mắt lạnh lùng nhìn làm vị thiếu niên đó cả người cứng ngắc, trên trán toát mồ hôi lạnh, Tư Mã Ngọc này giờ nhắm mắt giờ mới lười biếng mà mở mắt, giống như không phát hiện điều gì mà còn vỗ vỗ tay nói: “Tiểu huyng đệ, mấy ngày không nghe ngươi đánh đàn, giờ thấy ngươi tiến bộ rất nhiều, thật sự làm cho người nghe đến say mê, thầm nghĩ lần sau có thể nghe lần nữa . . . . . Vọng Nguyệt chất nhân, thúc thúc nói đúng không?”
Đột nhiên Tư Mã Dực vỗ tay đánh vỡ không khí, làm cho thiếu niên hoảng sợ, không giống như mọi người ca ngợi hắn, Tư Mã Dực khuôn mặt vẫn lãnh khốc, làm thiếu niên sợ hãi mà rời đi, Vọng Nguyệt nhìn thấy bất đắc dĩ nói: “Đích xác, cầm nghệ của vị công tử này quả thật tuyệt vời. Vọng Nguyết tới gần vị thiếu niên “Vị công tử này, Vọng Nguyệt có nhận thức một vị bằng hữu cầm nghệ cũng rất cao, cùng với tài nghệ của công tử có thể nói là tương xứng, nhưng xuất thân lại không tốt lắm, nếu công tử nguyện ý, có muốn cùng Vọng Nguyệt gặp vị bằng hữu đó không”
Thiếu niên quay người lại, không thể không gật đầu, hướng Vọng Nguyệt thi lễ, rồi tiêu sái ra ngoài, lưu lại Vọng Nguyệt đang đối với hai luồng khí lạnh, Vọng Nguyệt hơi co người lại, không biết mình nói sai cái gì, Tư Mã Ngọc mở miệng nói trước: “Chất nhân, không phải ngươi vẫn còn đối với thúc thúc mà sinh khí chứ?”
Vọng Nguyệt nhìn hắn, mạc danh kỳ diệu lắc đầu, tuy rằng phụ hoàng muốn hắn không dễ dàng tha thứ cho thúc thúc, nhưng Vọng Nguyệt cảm thấy nếu mình thừa nhận điều này chắc chắn sẽ thực thảm.
Tư Mã Dực cũng đem Vọng Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, tìm ghế ngồi xuống, hỏi: “Nguyệt Nhi, khi nào lại quen biết được một cao thủ cầm nghệ vậy, phụ hoàng như thế nào lại không biết a?”
Vọng Nguyệt nghi hoặc liếc mắt nhìn Tư Mã Dực, xác định y không phải nói mát, Vọng Nguyệt có chút kỳ quái: “Chính là Vân cô nương a, tam ca không nói cho phụ hoàng biết . . . . . sao?” Thanh âm Vọng Nguyệt ngày càng thấp, bởi vì người bên cạnh ngày càng phát ra hàn khí, Vọng Nguyệt thất trong lòng hơi hơi hối hận, hắn còn tưởng phụ hoàng đã sớm biết, tam ca thật là, chưa nói với phụ hoàng như thế nào lại không nói cho hắn biết.Vọng Nguyệt ngẫm lại, Tư Mã Hồng Viêm như thế nào dám nói chính mình mang “ Chủ mẫu” đến kỹ viện, còn cùng một kỹ nữ trò chuyện? Hơn nữa Tư Mã Hồng Viêm đã bị phạt, muốn nói cũng không có cơ hội a, hắn như thế nào lại ngu ngốc như vậy, cư nhiên chính mình lại nói ra.
“Nguyên lai chất nhân nói đến chính là Vân cô nương trong kỹ viện a.” Thanh âm lười biếng của Tư Mã Ngọc vang lên, Vọng Nguyệt lại cảm thấy âm trầm, hắn có chút căm tức, tuy Tư Mã Ngọc nói đúng, nhưng hắn cảm thấy có chút ý vị, giống như tiểu còn nhỏ lại đến kỹ viện như vậy thì hư hỏng ( tuy rằng là sự thật) , “Tam Hoàng thúc, Vọng Nguyệt chỉ mà ngưỡng mộ Vân cô nương có phẩm chất lại có tài, chúng ta chính là tri kỷ thôi.”
Bên tai truyền đến thanh âm mềm nhẹ, nhưng y lại cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên “Ngưỡng mộ? Có tài? Phẩm chất? Tri kỷ?” Hai từ cuối cùng lại nhấn mạnh làm cho hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cùng Tư Mã Dực, không đúng, hắn cùng với Cửu Thiên ban đầu như thế nào lại tương giao? Cũng chính là ngưỡng mộ tài của đối phương, phẩm chất, cuối cùng cũng là dẫn đấn thành tri kỷ, hắn như thế nào lại giới thiệu một người khác, lại là nữ nhân, thực có lỗi, Tư Mã Dực vừa là phụ thân vừa kiêm luôn là tri kỷ vừa là tình nhân.
Tư Mã Ngọc, ngươi hãm hại ta! Vọng Nguyệt oán giân trừng mắt nhìn người nào đó, cười tươi, bình tĩnh, nợ này chúng ta chậm rãi tính! Hắn hiện tại cũng hiểu được, nhất định là vì thiếu niên vừa rồi, nói lầm bầm, chỉ sợ ngươi không có nhược điểm. nếu không ta sẽ chờ ngươi diễn trèo cho ta xem!
Vọng Nguyệt biết nam nhân trước mắt đang bất an điều gì , hắn cũng là nam nhân , hắn hiều được , hắn không thích nam nhân , nhưng bởi vì Tư Mã Dực là nam nhân , cho nên hắn học cách tiếp nhân , nhưng đối tượng chỉ là Tư Mã Dực !Nhưng còn nữ nhân? Nếu gặp được một nữ nhân hợp ý hắn, hắn cũng sẽ không yêu thương đối phương, bởi vì cả đời này hắn đã quyết định yêu say đắm một người, chính là nam nhân trước mặt hắn, Vọng Nguyệt có phải hay không đã không còn cảm giác với nữ nhân, hắn thật sự không có thể yêu nữ nhân sao?
“Dực” đây là lần đầu tiên Vọng Nguyệt gọi y như vậy, xem hai người ngang hàng mà xưng hô, “Ta là một người trì độn, đối với ngươi cũng không phải là người hoa tâm, nếu ta đã lựa chọn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tìm người khác, mặc dù là nam nhân, hay là . . . . . nữ nhân!” Nhẹ nhàng đứng trước mặt đối phương, “Nhưng ta thích nữ nhân, nếu một ngày nào đó, ta chịu không nổi mà đi tìm nữ nhân . . . . . Ngươi có thể, giết ta!”
Tư Mã Dực theo Vọng Nguyệt nói vậy thậ sự động tâm, nghe câu cuối cùng không thể khống thế được chính mình mà, nghe được năm từ cuối Tư Mã Dực hoàn toàn sửng sốt, thật lâu sau, hưng hắn hôn lên gương mặt tái nhợt trước mắt. “ Ngươi đừng hối hận!”
Tuyệt đối không! Trong mắt Vọng Nguyệt lộ ra ý chí kiên định, hắn tin tưởng bất cứ khi nào, hai người họ thành thật thì có thể cùng nhau sống hết cả cuộc đời, bọn họ không dối gạt lẫn nhau, chỉ cần vĩnh viễn tín nhiệm, Vọng Nguyệt tin, chính mình quyết không phản bội y. Y đem hắn ôm vào trong lòng ngực, Tư Mã Dực cũng tin, trên đời này không có nữ nhân nào xứng với Vọng Nguyệt hơn y, trừ hắn, Vọng Nguyệt không có lựa chọn thứ hai!
Tư Mã Ngọc cười cười, thật là không tốt ngẫm lại phải trả giá để xem bọn họ diễn, đột nhiên cảm thấy nói không nên lời, hai người kia quả thật không tố , xem họ diễn thật là lỗ vốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT