Trở về

”Đinh linh linh. . . . . .” tiếng chuông buổi chiều tan học vang lên, cơn buồn ngủ của mọi người nhanh chóng tan biến mất liền rời khỏi lớp.

Giang Đồng ôm trái bong rổ như bảo bối, thét to kêu mọi người cùng chơi bóng rổ, mọi người đều hưởng ứng, đột nhiên mắt hắn —— Lam Nguyệt, cư nhiên còn chúi đầu vào quyển sách, mọi người đều hưởng ứng bằng hữu tốt nhất của mình làm sao có thế, suy nghĩ một hồi liền đi tới lấy quyển sách của hắn, đỉnh đạc kêu lên: “A Nguyệt, chơi một chút đi, nếu không xương cốt ngươi sẽ nhuyễn hết.”

Người này ngày nào cũng vào phòng bệnh thăm hắn, giúp hắn trấn an phụ mẫu, nên hắn cũng đành bất đắc dĩ.

Trận đấu tới lúc mặt trời lặn mới kết thúc, Giang Đồng “Hồng hộc” nghiêng người dựa vào lan can sân bóng, tiếp nhận nước của Lam Nguyệt đưa, liền nhanh chóng uống nước, giống như trước đây, nhưng vận động không giống, có phải là. . . . . .

“A Nguyệt, ngươi có phải dưỡng tốt quá … , như thế nào ngươi lại không thấy mệt.”

“Ta như thế nào biết.” Lam Nguyệt nhún nhún vai, từ sau khi hết bệnh, hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, thể lưc của hắn cảm thấy thật hảo, ngay cả sách giáo khoa như đã mấy thập niên không đọc qua, không có biện pháp nào hắn đành phải đọc lại từ đầu.

“Mấy ngày trước nhờ ngươi chiếu cố, buổi tối tới nhà của ta ăn cơm, mẹ ta có làm món thịt kho tàu ngươi thích nhất.”

“Là huynh đệ thì đừng khách khí.” Giang Đồng để tay nhẹ lên vai hắn, nhưng trên đường về thì luôn nhìn xung quanh.

Lam Nguyệt nhíu mày: “Tiểu tử ngươi có ý gì, từ khi đi từ trường trở về, đi kế bên ta nhưng xem ta như vi khuẩn vậy, như thế nào, ngay cả ngươi cũng xem ta là xác chết sống dậy sao?”

“Ta không có!” Giang Đồng kích động nhảy lên “Chúng ta huynh đệ lâu như vậy, vốn dĩ ngươi không phải, cho dù ngươi có là vậy, ta cũng không sợ!”

“Vậy ngươi vừa rồi nhìn vậy là có ý tứ gì?”

“A, hắc hắc” Giang Đồng xấu hổ gãi gãi đầu, chung quanh nhìn nhìn, nhìn Lam Nguyệt một hồi, cứng đờ, lại thoáng ly khai chút, mới nhỏ giọng nói: “A Nguyệt, việc này nghe có chút kì quái, nhưng từ khi ngươi xuất viện ” thanh âm ngày càng nhỏ, “Mỗi lần có ai đến gần ngươi đều cảm nhân được một luồng sát khí. . . . .”

Lam Nguyệt nhìn hắn như người bệnh, Giang Đồng nhanh nhảu nói “Ta không bệnh, A Nguyệt, mọi chuyện ta nói đều là sự thật!”

“Có phải ngươi xem võ hiệp nhiều quá không, sát khí?”

“Chết tiệt, A Nguyệt, huynh đệ ta chính là vì ngươi ,nếu ta mà có việc gì nhớ đưa tiễn ta.” Giang Đồng khẽ cắn môi, ôm lấy Lam Nguyệt, trên trán hắn toát ra hàn quang.

Lam Nguyệt ngay từ đầu không thèm để ý, lúc đầu nghĩ muốn ôm hắn định đưa tay lấn lại thấy sắc mặt Giang Đồng tái nhợt, sắc mặt Lam Nguyệt cũng tối sầm lại “Đủ rồi!” Hắn trầm mặt đẩy Giang Đồng ra, chỉ thấy Giang Đồng há to miệng thở phì phò.

Lam Nguyệt bình tĩnh nhìn bốn phía, cũng không phát hiện điều gì không đúng, nhìn một hồi, hắn cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn hướng tới cái bóng kia mà nhìn, một cái bóng dần dần hiện rõ hơn, nhưng vẫn còn mơ hồ không rõ.

“Ngươi là ai? Ra đi!” Lam Nguyệt nói những lời này như có ma lực làm cái bóng kia có chút gợn sóng, một nam tử mặc trường bào Minh hoàng đi ra. . . . . .

“Ngươi không nhớ ta” âm thanh trầm thấp quen thuộc làm Lam Nguyệt muốn khóc, nhưng hắn khẳng định mình không quen biết người này.

“Ngươi là ai?”

“Tư Mã Dực.”

“Ta không biết ngươi.”

“. . . . . . Ngươi chính là đã quên.”

“Ngươi đối bằng hữu ta phóng sát khí?”

“Bọn họ không tư cách bính ngươi.”

“Buồn cười , ngươi có tư cách sao?”

“. . . . . .”

“Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”

“. . . . . .”

“Vì sao ta lại không thấy rõ ngươi?”

“Bởi vì ngươi không nhớ tới ta.”

“Nói chuyện với ngươi ta không thật không hiểu? !”

“Vọng Nguyệt, ngươi quay về đi.”

“Ta gọi là Lam Nguyệt! Nguyên lai ngươi nhận sai người.” Hắn muốn dìu Giang Đồng rời đi, “Về sau đừng quấy rầy ta nữa.”

“Ngươi có biết làm thế nào để ngươi đang ngủ tỉnh dậy không?”

“Hôn hắn.” Không yên lòng hắn cảm thấy chính mình đang tự bán mình đi .

“. . . . . . Thì ra là thế.”

Thiên địa chuyển động, Lam Nguyệt cảm thấy chính mình bị người khác gắt gao ôm đi, một vật thể mềm mại đang kề sát miệng hắn, môi hắn như bị nghiền nát, khiếp sợ vô cùng, nguyên tai hắn ta đang hôn mình , “Không cần. . . . . .”

Giang Đồng ngây ngốc nhìn hai người trước mắt hôn nhau nồng nhiệt (Là huynh đệ hắn bị cường hôn), hai thân ảnh dần dần biến mất trong không khí, “Ta nhất định là đang mơ, nằm mơ thôi, ân, trở vể ngủ một giấc vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play