“Đó là do con quên.” Bà Chung dường như rất khẳng định.
Sau đó bà xoay về phía Vương Vượng Vượng: “Nghe nói cháu vì hoàn thành luận văn mà bắt đầu làm giúp việc?”
“Vâng ạ…”
“Hai tháng ở đây có ích không?”
“Đương nhiên có ạ,” Vương Vượng Vượng nói, “Hồi trước, đối với việc nghiên cứu về một số cộng động xã hội, chủ yếu là áp dụng phương thức quy định số lượng, gửi ra câu hỏi khảo sát, sau đó dùng máy thống kê làm tổng kết, quy kết đặc trưng chính, hoặc là tìm được quan hệ bên trong, ví dụ như, xem thái độ của người chủ có phải tùy theo độ tuổi của người giúp việc không, hoặc là tùy theo trình độ học vấn mà thay đổi……. Về phần phương thức quy định số lượng, chính là hỏi thẳng người chủ và người giúp việc, hiểu biết tình hình. Nhưng mà, nhưng mà cháu nghĩ trong quá trình này, không thể nhận được thông tin chính xác nhất, có lẽ bởi vì họ biết là đang khảo sát, nên vẫn che giấu một phần sự thật khi trả lời, là thế ạ… Cho nên cháu nghĩ rằng, nếu có thể trực tiếp đi vào nghề này, nhận được cảm giác chân thật nhất, biết được các người chủ rốt cuộc suy nghĩ gì. Bởi vì cháu đăng ký trong công ty môi giới, cũng có thể quen biết không ít người giúp việc khác, lúc các cô ấy trò chuyện cũng không có cảnh giác.”
Bà Chung nói: “Cháu thật sự rất giỏi.”
“Không ạ không ạ.” Vương Vượng Vượng nói, “Hì hì…”
“Đúng rồi,” bà Chung hình như rất hiểu con trai mình, “Thanh Văn không khiến cháu chịu quá nhiều ấm ức chứ?”
“Ặc…” Cô nói, “Chung Thanh Văn tốt lắm ạ…”
“Nó có yêu cầu khá cao đối với chính mình cũng như người khác.”
“Cháu cảm thấy rất tốt,” cô nói, “Đây mới là có trách nhiệm.”
Có lẽ là thói quen của Chung Thanh Văn. Bởi vì trong công việc, anh chỉ có một tiêu chuẩn đánh giá chính là làm việc thế nào, nếu lơ là với bản thân và tập thể, chính là một loại thất trách, dù sao biểu hiện của công ty mới là thứ nhất. Hơn nữa đây cũng không phải là hà khắc, dẫu sao hàng năm năng lực riêng của mỗi nhân viên sẽ giảm, đối với họ cũng không tốt. Công ty của Chung Thanh Văn từ ban đầu chỉ có quy mô của hai người rồi bắt đầu từng bước xây dựng nên, ngân sách có hạn, đồng thời tại phương diện tài nguyên và chính sách của doanh nghiệp tư nhân mà nói cũng không chiếm địa vị ngon lành gì, năng suất luôn chiếm vị trí thứ nhất.
“Đôi khi dì rất lo lắng.” Bà Chung nói nửa đùa nửa thật, “Nó cứ theo chủ nghĩa hoàn mỹ như vậy, sau này rốt cuộc có thể tìm được một nàng dâu cho dì không nữa.”
“Mẹ,” Chung Thanh Văn vỗ lưng mẹ, “Chuyện này mẹ đừng quan tâm.”
“Ha ha ha,” Vương Vượng Vượng nói, “Không thành vấn đề đâu ạ…”
Bà Chung nói: “Dì chưa từng thấy nó thích ai bao giờ.”
“Không đến mức như mẹ nói.” Chung Thanh Văn nói bâng quơ, “Con không khó lấy lòng đâu. Chỉ có một vài điều kiện tiên quyết không thể nhượng bộ, phần còn lại cũng không lớn lắm, có thể thỏa mãn những điều kiện kia là được.”
Anh suy nghĩ, trước mắt có một người. Ngay cả Vương Vượng Vượng cũng được, vậy trên thế giới nên có nhiều mới đúng.
Chung Thanh Văn ngược lại chưa từng lo lắng về điểm này.
“Tóm lại,” bà Chung cười nói, “Khoảng thời gian trước vất vả cho cháu rồi.”
Vương Vượng Vượng mau chóng lắc đầu: “Không đâu ạ không đâu ạ…”
“Chúng ta rất cảm ơn cháu.”
“A,” Vương Vượng Vượng hơi ngượng ngùng, “Ha ha…”
“Ông bà vẫn còn ngủ trưa.” Chung Thanh Văn nói, “Nếu cô muốn gặp bọn họ thì đợi chừng hai tiếng nữa, cô không bận chứ?”
“Được mà…” Vương Vượng Vượng nói, “Nhưng vì sao anh bảo tôi tới sớm như vậy? Còn phải ở đây chờ.”
Anh nhìn cô: “Trước đó tôi không nghĩ tới điều này, tôi thật không cố ý.”
“Ờ…”
Cô nói: “Thế chúng ta đi tìm đồ trước đi?”
“Được.” Anh nói xong liền xoay người đưa cô đến phòng sách.
“Kim bấm à…” Cô sờ cằm, bắt đầu mở từng ngăn kéo xem.
Không có…
Không có…
Trong cả quá trình, Chung Thanh Văn luôn đứng phía sau, không nhúc nhích.
Không có…
Không có…
Vương Vượng Vượng đi đến giá sách bên cạnh, cố sức nhìn vào bên trong…
À… Cô tìm thấy bản ghi chép mình đã giao cho Chung Thanh Văn lúc sắp đi. Nó được đặt ngay ngắn tại chỗ kia, cô còn tưởng rằng đã bị ném mất rồi chứ.
Không có…
Không có…
Cô lại qua cái kệ nằm phía trên cái bàn, nhìn từng kệ, rốt cuộc thấy kim bấm ở phía sau con ngựa bằng gốm.
“Để lại đó đi,” Chung Thanh Văn nói, “Cô nói lại những nơi cô đã xếp lại đồ đạc và gia vị cho tôi biết, rốt cuộc là cất ở đâu, tôi nhớ trước khi cô tới không phải vậy.”
“Đúng…” Vương Vượng Vượng nói, “Trước đó tôi đã nói với anh rồi mà, tôi cảm thấy như vậy sẽ trật tự một chút.”
“Tôi không để ý.” Anh nhìn cô, nói, “Tôi không ngờ cô bỏ đi nhanh như vậy.”
“Ồ…” Cô đi tới phía trước một cái tủ có năm ngăn kéo, “Ngăn thứ nhất là linh kiện điện tử, như là các máy sạc điện, đường dây điện, công tắc, bàn phím, con chuột…”
“Ừm.”
“Ngăn thứ hai là đồ gia dụng, như là pin, bóng đèn… này, anh xem, vỉ pin mới mua ở đây.”
“Ừm.”
“Chẳng qua những đồ dùng vệ sinh thì đều nằm trong ngăn tủ ở toilet, như là chỉ nha khoa, xà phòng, khăn mặt…”
“Ừm.”
“Ngăn thứ ba…” Cô hơi khom lưng, tiếp tục giải thích, “Là…”
“Tôi nói này, tóc cô dính gì thế?” Chung Thanh Văn đột nhiên ngắt lời Vương Vượng Vượng, anh vươn tay giúp cô lấy xuống vật trên tóc.
Là một phần nhỏ của lá cây, có lẽ rơi xuống lúc trên đường tới.
Mái tóc của Vương Vượng Vượng thật dài, vừa mềm lại mượt, cảm giác rất tốt.
Chung Thanh Văn rất muốn sờ lần nữa.
Hồi trước khi làm giúp việc, vì để gọn gàng, cô đều buộc đuôi ngựa, anh hiếm khi nhìn thấy cô xõa tóc ra. Cảm giác không giống nhau, không già dặn, ngược lại dịu dàng một tí.
“…Ơ?” Đột nhiên có người chạm vào tóc, cô quay người lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
A….A…..
Nhịp tim lại đập mạnh…giống như lần đó ở trong rạp chiếu phim…
Ánh mắt của Chung Thanh Văn hình như có thể hốt hồn.
Vương Vượng Vượng mau chóng quay người trở lại không nhìn Chung Thanh Văn nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy da đầu hơi ngứa, tê tê, cuối cùng cô nhịn không được mà vươn tay gãi mạnh mấy cái.
Vương Vượng Vượng cứ thế dẫn Chung Thanh Văn đi qua từng chỗ.
“Đây là tủ thuốc,” cô nói, “Ngăn thứ nhất, tất cả đều là thuốc mỗi ngày ông bà đều phải uống. Thuốc trị bệnh tiểu đường, trị cao huyết áp… Hộp này là cho ông, hộp này là cho bà.”
“Cái này tôi biết.”
“Ngăn thứ hai là các loại thuốc trị cảm cúm phát sốt, có thuốc pha nước, có thuốc tây, còn có thuốc ho viêm cổ họng. Ngăn thứ ba là thuốc trị đau dạ dày đau đầu không có nguyên do, ngăn thứ tư là thuốc tiêu chảy, ngăn thứ năm là là trị vết thương ngoài da, còn có cầm máu khẩn cấp, khử trùng vết thương, bị thương…”
“Đến lúc đó tôi xem là biết ngay.”
“Như vậy…” cô nói, “Chúng ta sang bên kia một chút…”
Đi dạo một vòng trong nhà vừa lúc ba giờ.
Hai cụ thường thường bốn giờ mới thức dậy, nói đúng hơn, còn một tiếng nữa…
Trải qua chuyện ban nãy, Vương Vượng Vượng hiện tại có chút sợ ở một mình với Chung Thanh Văn, sao lại đột nhiên khác lạ thế.
Cô rất sợ đây là một loại biểu hiện của “thích”, bởi vì lẽ thường nói với mình, người trước mắt này, tuyệt đối không có khả năng.
Đời này cô chưa từng thích ai đâu, có bạn bè nói, là bởi vì cô hoàn toàn không tốn tâm tư trên phương diện này, mỗi ngày đều tự high. Cô luôn rất hạnh phúc, dường như chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng về chuyện “yêu đương”. Cô rất bận, có nhiều buổi tụ tập bạn bè như vậy, nhiều phim hoạt hình muốn xem, nhiều game muốn chơi, nhiều môn thể thao muốn tập luyện, thật sự không thể chừa ra thời gian. Vì thế từ trước đến nay cô chưa từng có tiếp xúc gần gũi với người khác phái nào. Mặc dù có vài người bạn nam, nhưng đều quen hồi trung học, thật sự không suy nghĩ như người khác phái. Ngược lại mẹ của cô mỗi ngày đều suy xét, AAA kia tốt lắm, BBB cũng không tệ, CCC rất được, rốt cuộc chọn AAA hoặc là BBB hay là CCC, thật là rối rắm, ban đầu cô còn nói với mẹ, cho dù là ai cũng không hợp, sau đó thấy mẹ không nghe lời cô, cô cũng chẳng thèm lo, để tự bà suy nghĩ đi.
Nghiêm khắc mà nói, Chung Thanh Văn là thú đực duy nhất mà Vương Vượng Vượng tiếp xúc gần gũi trong mấy năm qua.
Hết hồn… Vương Vượng Vượng vì ý tưởng đáng sợ này mà lấy làm kinh hãi. Chẳng lẽ sâu trong lòng mình…thật sự thiếu đàn ông thế sao… Đối với loại tai họa như Chung Thanh Văn cũng có thể thẹn thùng hai lần.
“Sao thế?” Chung Thanh Văn hỏi.
“Không có gì…”
“Cô có thể dùng máy tính trong phòng sách.”
“Hở?”
“Chẳng phải cô thích lên mạng ư? Vậy dùng máy tính trong phòng sách trước đi, chờ ông bà thức dậy.”
“Ờ…”
Lúc này Vương Vượng Vượng đột nhiên nhớ tới một việc.
“Đúng rồi,” cô nói, “Hạng mục lần trước của công ty XYZ, triển lãm dụng cụ công nghệ cao ấy, lần đó KKK có mặt phỏng vấn, có người trong phòng thí nghiệm chụp rất nhiều ảnh, tôi lấy đến đây cho anh, ngay trong USB của tôi, anh chờ chút.”
“Hửm?”
“Trong đó cũng có anh.”
Thực ra Chung Thanh Văn không có hứng thú với ảnh của mình. Nhưng nếu Vương Vượng Vượng cố ý mang tới, vậy xem chút đi.
Cô xuống lầu lấy USB trong túi xách ra, rồi đi về phòng sách, cắm vào máy tính: “Xem này, có nhiều lắm.”
Chung Thanh Văn cùng cô xem.
Trình độ chụp ảnh của bạn học này rất bình thường, rất nhiều ảnh bị chụp hỏng, nếu không thì xiêu vẹo.
“Này,” cô nói, “Trong thư mục này chứa hình của anh.”
Nói xong cô nhấn chuột mở ra.
Chung Thanh Văn thật là chói mắt. Đứng trong đám đông, người khác chỉ cần liếc một cái là nhìn ra anh ngay.
Anh đứng đó nhìn, không biết suy nghĩ cái gì. Dựa vào hiểu biết của cô về anh, khẳng định là chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ ngây người ra thôi. Chung Thanh Văn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vô dụng, thật là thô bỉ.
“Cho tôi hết đi.”
“Được.” Có nói xong, quay trở về thư mục, đổi tên là “Chung Thanh Văn” rồi chuyển qua.
“Không phải.” Anh còn nói, “Ý tôi là, bao gồm cả người khác.”
“Tôi xem hình mình làm gì?” Anh nói, “Tôi không tự kỷ như vậy.”
“Ồ…”
“Tự tôi chọn.” Anh nói, “Chỉ lưu lại một số ảnh đại diện cho sự kiện lần này, phong cảnh xung quanh, nhân vật chính, cảnh tượng chi tiết, coi như kỷ niệm.”
“Nhưng mà…” Cô nói, “Ở đây cũng có tôi…”
“Thì thế nào?” Anh nói, “Tôi còn không biết bộ dạng cô ra sao ư?”
“Cũng đúng…” Cô nói, “Vậy được rồi, cho anh hết.”
Tuy rằng Chung Thanh Văn không có hứng thú với ảnh của mình, nhưng anh có phần muốn nhìn ảnh của Vương Vượng Vượng, chuyện này thật kỳ lạ. Anh cũng không nói rõ là vì sao, chỉ muốn lưu lại.
—— nhìn thấy từng tập tin nhỏ bay qua trên máy tính, cùng với khung nhắc nhở “còn lại 12 phút”, Vương Vượng Vượng thuận miệng hỏi, “Uhm, công ty anh dạo này thế nào?”
“Cô không biết sao?”
“Lâu rồi không có tin tức.” Cô suy nghĩ, hồi trước lúc ăn tối trò chuyện với Chung Thanh Văn thì thường xuyên nhắc tới tình hình công ty, nhưng từ khi rời khỏi thì không còn như trước nữa.
“Cũng ổn,” anh nói, “Gần đây có một sản phẩm đạt được giải vàng tại một hội chợ, giai đoạn tiếp theo là đẩy mạnh kế hoạch chính.”
“À…”
“Bảng báo cáo tài chính của quý thứ ba vừa ra, bởi vì thu mua một công ty khác nên chi rất nhiều tiền, tài khoản không tốt lắm, nhưng nếu không tính cái này, lợi nhuận của một vài sản phẩm của chính công ty đã tăng lên chừng 50% so với năm ngoái.”
“Điều này…điều này không phải rất tốt sao…”
“Ngoài việc thu mua, hiện tại đã nhận được phê duyệt của chính phủ, nhưng cách khâu cuối cùng vẫn còn một khoảng cách, tình huống sẽ hoàn toàn khác biệt với bây giờ, thời điểm đó mới là quyết chiến thật sự.”
“Ừm…” Vương Vượng Vượng nói, “Cố lên!”
Chung Thanh Văn vẫn cho rằng Vương Vượng Vượng coi như là người ủng hộ duy nhất bên cạnh mình.
Nhưng hiện giờ người này đã đi, hơn nữa hoàn toàn không biết tình hình gần đây của anh.
Cái này gọi là người ủng hộ vớ vẩn đây mà.
Lúc trước quyết định thu mua công ty kia, Vương Vượng Vượng cũng có ảnh hưởng riêng, Chung Thanh Văn cho rằng cô sẽ luôn cùng mình nhìn thấy sự thay đổi mây gió này, cảm nhận sự lên cao hoặc rớt xuống, lúc trước ý tưởng của cả hai cùng tạo thành đủ loại kết quả tốt hoặc xấu, đẩy nhau về phía trước, xóa tan bóng tối mà đi tiếp trên đường.
Kết quả, chẳng qua bao lâu, cô liền vung tay rời khỏi, bỏ lại một mình anh đi tiếp.
Cô không biết gì cả.
Thật không xứng với chức vụ.
Tương lai như vậy, thú vị mà khó đoán. Mấy năm sau đối với anh mà nói, không phải lên trời thì chính là xuống địa ngục, mà người ủng hộ hồi trước của anh, thậm chí không nhận được chút tin tức nào.
“Cô ở đây đi,” anh đột nhiên đứng lên, “Tôi đi xem có cần giúp gì không.”
“Ờ…”
“Không phải cô thích tìm bạn trò chuyện sao? Tự chơi đi.”
“Ờ…”
Sau khi Chung Thanh Văn đi rồi, Vương Vượng Vượng mở trang web QQ, nhập vào tên sử dụng và mật mã, rồi ngơ ngác đi tìm bạn nói chuyện.
[ gần đây cậu có biết bài hát tựa là “Gangnam Style” rất nổi tiếng không? Nó trở thành bài hát có số lượng người xem cao nhất trong lịch sử Youtube. ]
[ đó là cái gì? Gửi đường link đi. ]
Vương Vượng Vượng gửi đường link qua.
Đối phương không nhìn, trực tiếp bấm mở, phát hiện là đường link trang chủ của Baidu.
Sau đó nhìn lại, địa chỉ trang web Vương Vượng Vượng đã gửi qua là:
[ www.Baidu.com ]
[ Vượng Vượng, cậu hèn hạ thế. ]
[ hì hì… ]
……..
—— hình như cũng không qua lâu lắm, Chung Thanh Văn trở lại phòng.
“Sao thế?”
“Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này.” Anh hỏi, “Email của trường cô kết thúc là edu phải không?”
“Phải.”
“Công ty chúng tôi sẽ gửi email mỗi tuần cho khách hàng đăng ký trên trang web của công ty, bên trong gồm có tin tức sản phẩm và tình hình gần đây của công ty, gọi là newsletter, bản tin.”
“À…”
“Nhưng tôi có chút nghi ngờ những email kết thúc bằng edu sẽ tự động chặn email của chúng tôi, bởi vì máy chủ gửi một lượng lớn email cùng lúc.”
“Ồ?”
“Như vậy.” Chung Thanh Văn mở trang chủ của công ty, “Cô hãy điền vào phần ‘duy trì liên lạc’, xem thử có nhận được không.”
“Được thôi.” Chuyện nhỏ này không có lý do gì không giúp, cô lập tức điền vào.
“Nhận được thì báo cho tôi một tiếng.”
“Ok.”
“Hơn nữa cô đừng hủy bỏ đăng ký, nhìn giúp tôi, cho dù hiện tại không bị chặn, nói không chừng có lúc sẽ bị chặn.” Anh nói, “Sau này mỗi tháng cô sẽ nhận được bốn email, cô hãy mở ra xem hết, đọc cẩn thận, nhìn xem hình ảnh bên trong có rõ không, tiêu đề và phần nội dung chính có vấn đề gì không, đường link có bấm được không. Bởi vì cho dù lúc đầu người của bộ thị trường thiết lập quy cách tốt, nhưng có thể sẽ khác đối với những người có dùng kết thúc bằng edu, chúng tôi thấy khác, cái edu này hơi phiền phức, phiền cô giúp lưu ý một chút.”
“Không thành vấn đề.” Vương Vượng Vượng đồng ý, cái này không phiền gì.
“Ông bà thức dậy rồi.” Anh nói, “Cầm quà của cô qua đi.”
“Ok!” Cô đóng trang web, từ ghế đứng lên, vội vàng đi thăm hai cụ Chung.
Lúc đến nơi thì trông thấy hai cụ vừa thức dậy, tóc còn hơi rối, tóc trên đầu mỗi người đều vểnh lên.
“Vượng Vượng!” Hai cụ nhìn thấy cô đều rất mừng rỡ, “Cháu thật sự đến à? Gần đây thế nào?”
“Rất tốt ạ rất tốt ạ!”
“Chủ nhà mới ra sao?”
“Chủ mới…” Cô nói, “Đối với cháu không tệ, nhưng trong gia đình lại không yên ổn…”
“Sao vậy?”
“Bà cụ trọng nam khinh nữ…”
“…”
“Luôn oán trách con mình không sinh ra một đứa con trai, nói rằng những người khác đều có con trai…”
“…”
“Cháu, cháu rất tức giận, nhưng không nên nói gì.”
“Thế à,” hai cụ rất tiếc nuối nói, “Chúng ta lại rất thích con gái, đáng tiếc mấy đứa anh em họ của Thanh Văn đều là nam, nếu có một cô gái như cháu là tốt rồi. Hiện tại đã hết cách, chỉ có thể trông cậy vào mấy đứa cháu trai đưa vợ bọn nó về cho chúng ta nhìn.”
“…” Chung Thanh Văn không nói gì.
Hai cụ Chung nắm tay Vương Vượng Vượng: “Nếu có thể hiểu chuyện như Vượng Vượng thì tốt quá rồi.”
Hiểu chuyện chỗ nào? Chung Thanh Văn suy nghĩ, chuồn nhanh như vậy, hiểu chuyện ở đâu? Anh cho rằng cô nợ anh. Về phần cụ thể nợ cái gì, có lẽ là luôn luôn đi cùng anh. Tuy rằng anh biết mình không có lập trường này, nhưng vẫn nghĩ thế, điều này khiến bản thân anh cũng cảm thấy có chút phức tạp.
Hai cụ trò chuyện với Vương Vượng Vượng rất lâu.
Mãi cho đến bốn giờ bốn mươi lăm, cô mới đứng dậy tạm biệt.
Thời gian ăn cơm của gia đình mới là sáu giờ, vì thế cô phải mau chóng trở về. Ông chủ nhà thích vừa ăn cơm vừa xem tin tức thể thao, cô cố gắng thỏa mãn yêu cầu này. Hơn nữa, nếu tivi không có gì, bà cụ liền quở trách từng người, rất đáng sợ.
“Cháu không ở lại ăn cơm sao?” Người như bà Chung, tuyệt đối không thiếu cấp bậc lễ nghĩa, “Dì nấu canh sườn lợn và thịt kho tàu, tuy rằng chỉ là món ăn thường nhưng cũng rất ngon. Cháu muốn ở lại ăn cùng không?”
“Không được ạ,” cô nói, “Bên kia còn chờ cháu về nấu cơm.”
“Thế thì tiếc quá,” bà Chung đương nhiên không miễn cưỡng giữ lại, “Thanh Văn cùng nấu với dì, vốn định cho cháu nếm thử, coi như là cám ơn cháu hồi trước chăm sóc nhà chúng ta.”
“Ặc?” Cô hỏi, “Chung Thanh Văn?”
“Ừm.” Bà Chung nói, “Hiện tại tạm thời chưa mời được người giúp việc, trong khoảng thời gian này mọi người trong nhà lại khá bận rộn, vì thế ba của Thanh Văn, dì, còn có Thanh Văn, cùng thay phiên nhau.”
“Ô?” Chung Thanh Văn thật sự không sao ư?
Bà Chung dường như nhìn ra vẻ hoài nghi của Vương Vượng Vượng, bà nói tiếp một câu: “Bây giờ tay nghề của Thanh Văn cũng được, nó nói là học được một số cách hay từ cháu.”
“Cô chờ một chút.” Vừa ra đến trước cửa, anh gọi cô lại.
Anh lại lấy một bịch sô cô la trong ngăn tủ lần trước: “Cái này cho cô, cầm đi đi.”
“Hở?”
“Bố mẹ tôi đi công tác mang về.”
Bà Chung dùng ánh mắt phức tạp nhìn con trai mình: “Trước khi đi Thanh Văn gọi điện thoại cho chúng ta, nói rằng nghe nói chỗ đó có một vài cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, bảo chúng ta mang về một ít.”
“Không phải.” Trên mặt anh không có biểu tình, “Cho chính tôi.”
“…Vậy?”
“Tôi tưởng rằng sẽ ngon, kết quả bị mắc lừa.”
“…”
“Vì thế cô lấy hết chỗ còn lại đi, tuyệt đối không thể lãng phí.”
“À…” Quả nhiên lại trở thành thùng rác…
Cô cầm thứ kia, nhìn vào bên trong.
Mỗi viên kẹo đều rất tinh xảo. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước bọt.
Chung Thanh Văn lại không thích ăn.
Cô cảm thấy mình lại chiếm được lợi.
Cô nói tạm biệt với hai cụ Chung, bà Chung và Chung Thanh Văn, sau đó rời khỏi cửa chính.
Đáng tiếc không gặp được ba của Chung Thanh Văn… Vương Vượng Vượng suy nghĩ, không biết con người ông ra sao? Từ khí chất nhìn ra, Chung Thanh Văn không tương tự như người mẹ điềm tĩnh ôn hòa của anh, có lẽ giống ba hơn nhỉ. Đương nhiên, càng trưởng thành thì theo tính cách của mình, cuối cùng tu luyện thành tinh.
Nhớ tới trước đó khi nhờ Chung Thanh Văn giúp đỡ, Vương Vượng Vượng không khỏi cảm khái một trận. Anh chàng này quá chênh lệch với người bình thường, làm một cái thành chuyện lớn như vậy? Người thế này, có thể nói liều không cần bản nháp nhỉ?
……..
Ngồi xe buýt về nhà chủ mới, Vương Vượng Vượng nấu cơm, ăn xong bữa tối, rửa chén bát rồi thu dọn nhà cửa, nhoáng một cái cô lại lên mạng.
Mở email, cô nhìn thấy công ty của Chung Thanh Văn đã gửi newsletter thứ nhất cho mình.
Tin thứ nhất: sản phẩm mới XX của công ty vừa đạt được giải vàng tại hội chợ, nhận được lời khen ngợi.
Ồ…cái này, hồi nãy Chung Thanh Văn đã nói qua.
Tin thứ hai: tiến triển của việc thu mua đã qua nửa chặng đường.
Hồi nãy cũng biết rồi….
Sau đó là một vài chương trình khuyến mãi và sản phẩm mới.
Vương Vượng Vượng nhìn email lần nữa, Chung Thanh Văn lại đính thêm một số bản tin trong ngành.
Tại sao đây ——
Sau đó cô mở QQ, thấy một yêu cầu thêm bạn.
Nhấn vào thì thấy xác nhận tin nhắn có một từ: Chung.
…….
Thật đúng là luận điệu trước sau như một….
Cô chấp nhận yêu cầu.
Sau đó gửi đối thoại mới: “Anh…anh làm sao biết được số QQ của tôi?”
“Chiều nay cô đăng nhập vào máy tính của tôi.”
“Ặc…”
“Thế nào?”
“Không có gì…” Cô nói, “Tôi nhận được newsletter của anh rồi, hình ảnh và nội dung đều ổn cả, sắp chữ cũng đúng.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Anh còn đăng ký cho tôi một số bản tin công nghiệp trong ngành của anh.”
“Ừ. Đều dùng được chứ?”
“Được.” Cô hỏi, “Vì sao thế?”
Anh nói tùy tiện: “Bởi vì mấy bản tin đó thường xuyên nhắc tới công ty chúng tôi, tôi muốn xem thử người khác có xem được không?”
“À…”
Chiều nay, thấy cô không biết gì hết, anh rất không vui.
Giống như bị vứt bỏ vậy.
Nếu lúc trước cô đã tham dự vào, vậy hiện tại đừng hòng thoát khỏi.
Bước đầu tiên, đương nhiên là muốn cô biết nhiều tin tức mới nhất. Cô nên đọc nhiều newsletter một chút.
Bước thứ hai, chính là đừng để cô tự do. Sau khi rời khỏi, ngoài lần trước tìm anh giúp đỡ thì còn có lần này bị miễn cưỡng kéo qua, chưa từng có lần nào trò chuyện thấu đáo. Anh muốn tâm sự nhiều một chút…gọi điện thoại sẽ rất kỳ lạ, có lẽ internet là lựa chọn không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT