Hoa dại ôm bức tranh của mình, bước xuống cầu thang một cách rất thận trọng. Cô vừa xuống đến nhà dưới, các cô tí hon đã vây quanh lấy cô. Ai cũng bảo là bức chân dung của cô đẹp hơn nhiều nhưng không giống bằng các bức của Bạch tuyết và Mắt xanh.
Hoa dại đáp:
- Đồ ngốc, vậy thì theo ý các cô, đẹp với giống thì đằng nào hơn?
Các cô trả lời:
- Nhất định là đẹp hơn!
Én và Mèo con hớt hơ hớt hải đến:
- Tai vạ! Thật là tai vạ! A! Mình mệt quá, lử cả người ra rồi!
Các cô lo sợ:
- Cái gì thế?
Én bắt đầu kể:
- Bọn mình đến nhà thương…
Mèo con nói tiếp:
- … tìm các cậu tí hon sẽ ra viện hôm nay…
Én lại nói:
- … nhưng chị Mật ngọt bảo là họ đã đi rồi.
- … bọn mình liền hỏi đến các cậu khác thì chị Mật ngọt giao các cậu Ngộ Nhỡ và Nhanh Nhảu cho bọn mình, – cô nói liến láu, không muốn cho cô Én ngắt lời cô, – nhưng khi đi đường, các cậu ấy trốn, trèo lên cây.
Cô Én nói và phá lên cười:
- Các cậu ấy sợ là chúng mình sẽ giáo dục các cậu ấy đấy, các cậu có hiểu không?
Mèo con nhăn mặt ra vẻ khinh bỉ:
- Họ hư đốn quá nên bọn mình mới phải săn sóc họ thế chứ!
Mắt xanh hỏi:
- Nhưng mà các cậu ấy ở đâu nào?
Én đáp:
- Các cậu ấy đang ở trên cây ấy và rất có thể là các cậu ấy xoáy trộm táo của chúng mình đấy…
Bạch tuyết đề nghị:
- Chúng mình đến xem sao đi!
Ngộ Nhỡ và Nhanh Nhảu ngồi vắt vẻo trên một cái cành cây, hai chú cố hái một quả táo, ra sức vặn đứt cái cuống. Nhìn thấy một tốp các cô tí hon đứng lại tò mò nhìn lên, hai chú càng nỗ lực thêm nữa. Ngộ Nhỡ lấy răng cắn cuống quả táo. Có tiếng chế giễu: “Các cậu chưa hái được quả táo nào à?”.
Hai chú nhìn xuống đất, thấy Mắt xanh đang cười. Ngộ Nhỡ càu nhàu:
- Tưởng dễ lắm đấy!
- Tôi cho cậu mượn cái cưa mà làm thì tốt hơn.
Nhanh Nhảu đáp:
- Phải đấy! Đem cưa đến đây!…
Mắt xanh chạy vào căn nhà gần đó và đem cái cưa đến. Một phút sau, cái cuống quả táo đã bị cưa đứt và quả táo rơi xuống đất. Mắt xanh gọi:
- Các cô tí hon ơi, khuân táo về đi thôi, các cô xem kìa, các cậu tí hon đã quyết định giúp đỡ chúng ta đấy.
Nhiều cô chạy đến đẩy quả táo lăn về phía căn nhà gần nhất.
Xin nói để các bạn biết rằng ở Thành phố Xanh, mỗi nhà có một cái hầm để chứa rau và hoa quả. Các cô tí hon mở một cái cửa nằm sát đất rồi đẩy quả táo vào. Bây giờ quả táo lăn vào trong hầm. Các cô chạy trở lại chỗ cây táo và gặp các cô khác đang đẩy một quả táo. Công việc làm tới tấp. Chuồn chuồn kiếm được một cái cưa; cô diện một cái quần thể thao và chạy lại trèo lên cây.
Thấy Chuồn chuồn cầm cưa Ngộ Nhỡ liền bảo:
- Này! Đưa cưa đây! Cậu không biết làm đâu!
- Chỉ mình cậu biết thôi! – Chuồn chuồn tinh nghịch đáp lại. Cô ngồi lên một cành cây và mắm môi mắm lợi cưa cái cuống quả táo.
Ngộ Nhỡ thèm quá, chú liền đề nghị:
- Cô có muốn chúng ta cùng làm không? Trong lúc cô cưa thì tôi nghỉ rồi sau tôi cưa thì cô nghỉ nhé.
Chuồn chuồn đáp:
- Đồng ý.
Trong lúc đó, các cô tí hon ở căn nhà cạnh ga-ra xe đến kể chuyện rằng Bu loong và Đinh vít đi Thành phố Diều từ sáng sớm mà không thấy trở về.
Cô Én nói liến thoắng:
- Các cậu xem đấy, tôi đã bảo mà! Họ chẳng chịu ở đây nên trốn sạch đi Thành phố Diều cho mà xem!
Mắt xanh nói:
- Được, đi thì cứ đi, chẳng giữ làm quái gì!
Mãi đến chiều tối mà họ vẫn còn trò chuyện về các chú Bu loong và Đinh vít. Én và Mèo con có vẻ rất vui thích về chuyện hai chú mất tăm mất tích. Đến giờ rồi mà chẳng có hy vọng gì gặp các chủ trở về nữa. Nhưng rồi một cái ô-tô hiện ra ở đầu phố. Xe vừa chạy vừa nổ phành phạch. Các cô tí hon bỏ quả táo, chạy ùa theo. Én và Mèo con dẫn đầu cả bọn, hai cô hét:
- Bu loong và Đinh vít về rồi! Bu loong và Đinh vít về rồi!
Nhưng đột nhiên hai cô quay lại đằng sau:
- Đứng lại! Không nên chạy theo sau ô-tô, làm thế xấu lắm đấy.
Đến ga-ra xe, hai cô ngạc nhiên thấy Bánh vòng đã ở đấy với Bu loong và Đinh vít rồi.
Mèo con bất bình nói:
- Chà! Nếu tôi không lầm thì cậu là cậu Bánh vòng ở Thành phố Diều phải không? Tại sao cậu lại đến đây? Chúng tôi có mời cậu đâu cơ chứ?
- Ồ, tôi cóc cần các cô mời!
- Chúng tôi không đến chỗ cậu và cậu cũng đừng đến chỗ chúng tôi! – Cô Én nói.
- Chúng tôi không đuổi các cô đâu, các cô cứ việc đến chỗ chúng tôi mà chơi.
- Các cậu không đuổi chúng tôi nhưng tại sao các cậu mời chúng tôi đến ăn Tết mà các cậu lại lấy tuyết ném chúng tôi tơi bời như vậy?
- Như thế mà cũng khó chịu à? Chúng tôi chỉ đùa cho vui thôi, các cô cũng chơi như vậy đi.
- Các cậu phải biết rằng bọn con gái chúng tôi không thích lấy tay vốc tuyết đâu.
Bánh vòng nhún vai nói:
- Được, chúng tôi lầm. Chúng tôi không đoán trước được là các cô sẽ giận, từ nay về sau thì chúng tôi cạch đấy.
- Lỗi tại các cậu. Tại sao các cậu lại cử cậu Đinh dép đến? Các cậu có biết cậu ấy đã làm những gì ở đây không?
Bánh vòng giải thích:
- Chúng tôi không chịu trách nhiệm về cậu ấy. Giá mà các cô biết cậu ấy đã làm gì ở Thành phố Diều nhỉ? Cậu ấy đã làm cho chúng tôi rối tinh rối mù cả lên. Chẳng có cách nào sửa tính sửa nết lại cho cậu ấy nữa. Chúng tôi không cử cậu ấy đi đâu.Cậu ta tự đi đấy thôi.
- Cậu ấy làm khiếp lắm kia. – Cô Mèo con gắt.
- Không, chúng tôi không muốn đến chơi với các cậu nữa, chúng tôi chẳng cần các cậu. Bây giờ chúng tôi đã có ối bạn nam rồi.
- Tôi cũng thế, tôi chẳng thích chơi với các cô, tôi cóc cần các cô. Tôi dẫn cậu Bu loong và Đinh vít về rồi tôi lại đi thôi.
Bánh vòng bực tức lùi ra xa nhưng thấy Bu loong và Đinh vít bắt tay vào chữa xe, chú không đi nữa và lại giúp họ một tay. Các chú tài xế thường làm như vậy đấy: hễ thấy ai sửa chữa xe là họ lập tức đến giúp đỡ, hoặc vặn cái bu loong hay cái đinh vít, hoặc chỉ góp với họ một ý kiến. Cả ba chú làm đến tận tối mịt và phải tiếp tục sang ngày hôm sau vì chiếc xe phải mất nhiều công sửa chữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT