Mít Đặc cùng Bạch tuyết và Mắt xanh đi vào một đường phố hai bên có hàng rào bằng cành liễu đan chéo nhau. Sau hàng rào, có những ngôi nhà nhỏ xinh đẹp mái màu xanh và màu đỏ, quanh nhà có những cây lê, cây mận, cây táo thật lớn. Trong các phố còn nhiều cây khác. Thành phố ngợp trong màu lá cây xanh thắm cho nên người ta gọi là Thành phố Xanh. Mít Đặc tò mò nhìn quanh. Thành phố này rất sạch sẽ. Các cô tí hon đang làm lụng ở trong sân nhà. Cô thì lấy kéo cắt cỏ để cho nó cao vừa đến tầm nhất định, cô thì cầm chổi quét các ngõ, cô thì đập các tấm thảm dài cho sạch bụi. Ở Thành phố Xanh, người ta không những chỉ trải thảm ở trong nhà mà còn trải lên các vỉa hè phố nữa. Có mấy cô tí hon sợ người ta làm bẩn thảm, bèn đứng ngay cạnh đó và yêu cầu những người qua lại đi ra bên và nếu họ muốn đi lên tấm thảm thì phải chùi sạch chân đi đã. Trong nhiều sân, các cô trải cả thảm lên lối đi. Mặt ngoài tường các nhà cũng treo đầy những tấm thảm xinh xinh màu sắc rực rỡ. Ở Thành phố Xanh, có ống dẫn nước làm bằng cây sậy. Các bạn hẳn đã biết rằng cây sậy rỗng ruột cho nên nước có thể chảy qua bên trong, y như trong các ống dẫn nước vậy. Người ta đặt các ống sậy ấy dọc theo mỗi phố, nhưng không phải là đặt trên mặt đất như có người tưởng đâu. Các ống ấy được đóng vào những cọc gỗ, cách xa mặt đất một quãng. Nhờ thế mà chúng không bị mọc rêu và dùng được khá lâu. Dĩ nhiên là phải trông coi chúng cẩn thận và sửa chữa kịp thời để khỏi lãng phí nước. Từ ống cái, các ống con chảy vào các nhà. Nhà nào cũng có nước, thật là tiện lợi.
Trước cửa mỗi nhà, có một tia nước chảy vọt lên, vừa trông đẹp mắt lại vừa thuận tiện, vì nước đó dùng để tưới các khu vườn trồng đủ thứ rau, củ cải, cà rốt. Các cô tí hon đang lao động ở trong vườn. Mít Đặc nhìn các cô làm lụng. Các cô đào quanh một củ cà rốt, lấy dây buộc thật chặt rồi các cô bám vào dây ra sức kéo. Củ cà rốt bật rễ lên, các cô vừa cười vừa kéo về nhà. Mít Đặc ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao trong thành phố chỉ rặt con gái mà không có con trai?
Ở đây chỉ có con gái thôi là vì bọn con trai đi ra ở ngoài bờ sông cả rồi. Họ ở mãi Thành phố Diều ấy.
- Tại sao họ lại ra ở ngoài bờ sông? – Mít Đặc hỏi.
- Vì ở đấy thuận tiện hơn. Họ tha hồ tắm và nằm sưởi nắng từ sớm đến chiều và đến mùa đông, khi mặt sông đã đóng băng thì họ chơi trượt băng, vả lại họ thích ở bờ sông là vì đến mùa xuân, nước sông lên tràn ngập cả thành phố của họ.
- Như thế thì có gì là thú vị? – Mít Đặc ngạc nhiên.
- Tôi cũng chả thấy thú vị gì nhưng họ thì lại thích thế. Khi nào nước lên, họ đi thuyền cứu giúp lẫn nhau. Họ thích đi phiêu lưu đây đó lắm.-Bạch tuyết nói.
- Tôi cũng thích đi phiêu lưu lắm, cô có thể giới thiệu tôi với các bạn cô được không? Mít Đặc hỏi.
Bạch tuyết đáp:
- Không được. Trước hết là bờ sông thì xa, hai là họ sẽ chỉ nêu gương xấu cho cậu và ba là họđã sinh sự với chúng tôi rồi.
- Tại sao vậy? Mít Đặc hỏi.
Mắt xanh giải thích:
- A! Cậu không biết những điều họ đã làm đấy thôi. Mùa rét vừa rồi, họ mời bọn tôi đến ăn Tết. Họ hứa nào là có âm nhạc, ca vũ nhưng khi bọn tôi đến nơi, cậu có biết họ làm gì không?… Họ lấy tuyết ném chúng tôi tơi bời.
- Sau đó ra sao? Mít Đặc hỏi.
- Sau đó, bọn tôi chẳng thèm làm bạn với họ nữa và không bao giờ chúng tôi lại thăm họ nữa đâu.
- Còn họ, họ có đến thăm các cô không?
Bạch tuyết đáp:
- Không. Đầu tiên vài người trong bọn họ có đến nhưng chẳng ai buồn tiếp họ; sau rồi họ chán và giở trò chơi ác: đập vỡ cửa kính, phá hàng rào…
Mắt xanh nói:
- Và cuối cùng, họ cử Đinh dép đến. Thế là có chuyện đấy!…
Bạch tuyết nói tiếp:
- Phải. Đinh dép đến tìm chúng tôi, cậu ta nói là cậu ta muốn kết bạn với chúng tôi, rằng cậu ta không ưa bọn con trai vì chúng hay nghịch ngợm. Chúng tôi cho phép cậu ta ở lại thành phố và cuối cùng, cậu có biết cậu ta làm cái gì không? Nửa đêm cậu ta dậy, chơi đủ trò quái ác với chúng tôi. Ở nhà thứ nhất cậu ta đã chặn cửa nhà hàng xóm bằng thanh củi gộc làm cho người ta sáng dậy không tài nào mở cửa được; một nhà khác cậu ta lại treo một cái gậy lên cửa ra vào, ai đi qua cũng bị gậy nện vào đầu; nhà thứ ba cậu ta dăng một sợi dây ngang cửa làm cho mọi người vấp ngã; ở nhà thứ tư cậu ta phá hỏng một cái lò sưởi; đến nhà thứ năm thì đập vỡ kính cửa…
Nghe chuyện, Mít Đặc phì cười. Bạch tuyết nói:
- Cậu thì cười nhưng có biết bao người trong bọn tôi bị khổ. Một cô trèo lên mái nhà để chữa ống lò sưởi bị rớt xuống và suýt gãy chân đấy.
- Không phải là tôi cười các cô, mà tôi cười cậu Đinh dép kia. – Mít Đặc trả lời.
Bạch tuyết nói:
- Điều đáng làm là phải trừng trị cậu ta một trận cho chừa đi, chứ không phải chỉ cười thôi.
Họ đi qua một cây táo mọc ở giữa phố. Cành cây đầy những quả táo to chín đỏ. Một cái thang dựa vào thân cây, có thể leo tới lưng chừng cây, rồi có một cái thang bằng dây thừng buộc vào cái cành ở mé dưới. Có hai cô tí hon ngồi trên cành cây ấy. Một cô đang cưa cái cuống một quả táo, còn cô kia đỡ bạn để cho cô ta khỏi ngã.
Mắt xanh nói:
- Cẩn thận nhé! Quả táo mà rớt xuống thì các cậu toi mạng đấy.
Mít Đặc huênh hoang đáp:
- Toi mạng tôi sao được! Đầu tôi cứng lắm nhé!
Bạch tuyết nói:
- Các cậu thì lúc nào cũng tưởng tượng là chỉ các cậu mới can đảm thôi. Nhưng bọn nữ chúng tôi chẳng thua các cậu đâu. Cậu thử nhìn xem họ trèo tài không kìa!
Mít Đặc nói:
- Ngược lại, bọn con trai chúng tôi thì đi ô-tô và bay bằng khinh khí cầu!
- Con gái chúng tôi cũng nhiều người lái được ô-tô đấy bạn ạ. – Bạch tuyết nói.
- Các cô cũng có ô-tô à?
- Phải, nhưng mà nó không chạy được nữa. Chúng tôi đã cố sửa chữa nhiều lần nhưng không có kết quả. Cậu có thể giúp chúng tôi được không?
- Được lắm! Tôi cũng khá thạo món máy móc. Lúc nào Bu loong và Đinh vít ra khỏi bệnh viện, tôi sẽ giải thích cho họ làm. – Mít Đặc trả lời.
Bạch tuyết vỗ tay reo:
- Thế thì tuyệt lắm!
Mít Đặc ngừng nói. Chú vừa trông thấy ở giữa phố có một vật lạ mà chú chưa từng nhìn thấy bao giờ: những quả bóng xanh to như những cái nhà hai tầng và còn to hơn nữa kia.
- Bóng gì mà kỳ lạ quá! – Mít Đặc ngạc nhiên.
Các cô tí hon cười phá lên.
- Những quả dưa hấu đấy. Cậu chưa bao giờ trông thấy quả dưa hấu à?
Mít Đặc thú nhận:
- Chưa. Ở chỗ tôi không có dưa hấu. Thế dưa hấu dùng để làm gì?
Bạch tuyết mỉm cười chế giễu:
- Con trai mà không biết dưa hấu dùng làm gì à? Có lẽ cậu cũng không biết táo và lê dùng làm gì chắc?
- Để ăn à? – Mít Đặc ngạc nhiên. – Vô lý, to thế cơ mà! Dễ chừng một năm ăn không hết một quả?
Mắt xanh giảng giải:
- Chúng tôi không ăn mà chỉ lấy nước đường thôi. Chúng tôi khoét một cái lỗ ở gần cuống cho nước đường chảy ra. Mỗi quả dưa hấu được đến mấy thùng nước đường ấy.
- Ai có sáng kiến trồng dưa hấu đấy? – Mít Đặc hỏi.
Mắt xanh đáp:
- Đó là Rơm vàng, một cô bé rất thông minh. Cô ấy rất thích trồng cây và đã trồng được nhiều giống cây mới. Trước kia, chúng tôi chẳng có dưa hấu đâu nhưng rồi một hôm, có người đến chơi nói rằng trong rừng có những quả dưa hấu dại. Đến mùa thu, cô ấy tổ chức đi thăm dò và tìm thấy cây dưa hấu ấy trong một cánh rừng trụi. Đoàn thăm dò trở về mang theo những hạt dưa hấu dại và sang xuân, Rơm vàng đem ra trồng. Năm ấy, thu hoạch được những quả dưa hấu to nhưng mà nước thì chua loét. Rơm vàng phải ra sức làm việc: cô nếm nước đường của tất cả các quả dưa hấu rồi chọn lấy quả ít chua nhất. Năm sau, cô lại gieo hạt của quả ít chua nhất này, kết quả là được những quả dưa hấu bớt chua hơn trước và có quả đã hơi ngòn ngọt. Cô ấy chọn lấy quả ngọt nhất và lấy hạt năm sau lại đem gieo. Mấy năm trời làm đi làm lại như vậy, cuối cùng cô ấy đã có những quả dưa hấu ngọt lịm như mật.
Bạch tuyết nói:
- Phải đấy. Bây giờ thì ai cũng khen cô Rơm vàng, chứ lúc đầu người ta mắng cô ấy lắm.
Mít Đặc hỏi:
- Sao vậy?
- Tại vì không ai tin là có thể tìm ra thứ nước gì uống được với cái món dưa hấu chua loét ấy. Vả lại, dưa hấu mọc ở khắp nơi, ngổn ngang khắp đường phố không có lối đi lại nữa. Còn những cây mọc ở gần nhà thì lúc nó nhỏ còn đỡ khổ nhưng lúc nó lớn lên, nó đâm thủng cả tường. Có một căn nhà bị đổ sập vì một quả dưa hấu đấy! Có mấy cô tí hon định cấm không cho Rơm vàng trồng dưa hấu nữa nhưng các cô khác lại ủng hộ, giúp đỡ cô ấy.
Ba người đi đến bờ sông. Bạch tuyết nói:
- Sông Dưa hấu đấy. Cậu nhìn xem có bao nhiêu dưa hấu nào? Muốn sang sông, phải đi qua một cái cầu hẹp như tấm thảm dăng qua hai bờ sông; chiếc cầu ấy làm bằng thứ vải dày và bền.
images
Mắt xanh nói:
- Các cô tí hon dệt bằng sợi gai. Làm suốt một tháng trời, sau các cậu tí hon giúp chúng tôi dựng thành cầu.
Bạch tuyết nói tiếp:
- Cậu mà trông thấy thì phải biết nhé! Một chú tí hon lăn tòm xuống sông suýt nữa thì chết đuối nhưng may người ta đã vớt được cậu ấy lên.
Mắt xanh đã đi lên cầu. Mít Đặc đi sau cô, chú dừng lại và thấy cái cầu rung rinh dưới chân chú.
Bạch tuyết nói:
- Cậu không đi đi à, sợ phỏng?
- Chẳng sợ đâu! Nhưng cầu gì mà kỳ quái thế này!
Chú cúi gập người lại, bám chặt lấy cái cầu đang đung đưa ấy, rồi để tỏ ra mình chẳng sợ chút nào, chú gượng cười lên một tiếng cười thật to. Nhưng mà quả thật là chú sợ. Bạch tuyết và Mắt xanh biết rõ điều đó. Nhưng các cô không chế giễu chú vì các cô hiểu rằng các chú tí hon không chịu nổi những điều nhạo báng. Hai cô đi hai bên và cầm lấy tay chú. Qua cầu, họ đi vào một đường phố dẫn tới một căn nhà nhỏ tường trắng mái xanh.
Mắt xanh nói:
- Đây là bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT