Thanh âm của Vân Dung rất lớn, rất nhanh màn xe bị đẩy ra, từ bên ngoài vội vàng đi lên hai người. Một người là Uyển Nhi, một người khác là một vị bà bà lớn tuổi ước hơn bốn mươi tuổi.

Chống lại đôi mắt lo lắng của Uyển Nhi, Vân Dung ý thức được là các nàng khẳng định tới ngăn cản chính mình, cho nên lúc này hợp hết sức lực toàn lực hô to: "Hi Thần, cứu Ta....."

Nhưng là chữ "Ta" vừa mới hô lên, thì đã bị bà bà kia dùng trong t khăn tay nhỏ, hung hăng  nhét vào miệng Vân Dung.

"Ô ô......." Phát không ra tiếng, Vân Dung cả người mồ hôi, gấp đến độ dùng sức bả vai chồm hướng phía bên phải phát ra thanh âm đụng vào thành xe ngựa "Bang bang".

Vị bà bà kia sợ tới mức vội vàng giữ lấy hai vai Vân Dung, ở bên tai Nàng vội vàng  nói nhỏ: "Tiểu tổ tông, người nhà chúng ta tánh mạng, đều nắm ở trong lòng bàn tay của Ngươi, muốn gọi thì hãy đợi cho đến Tướng phủ rồi kêu, lúc đó kêu thật to lên, cũng cùng chúng ta không có vấn đề gì!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung không có một tia huyết sắc, thân mình đơn bạc  rốt cuộc nhúc nhích không được nửa phần, nước mắt ồ ồ  theo hai bên má chảy xuống.

Giờ khắc này, Nàng thật hận.

Quá khứ của mình ở khoảng thời gian trước mười lăm tuổi Nàng đều không nhớ rõ. Trí nhớ Nàng sở hữu duy nhất mà bên trong có hạnh phúc, chính là tại khu rừng trúc bước chân vào cấm địa gặp được thiếu niên áo trắng.

Cho dù là có ngốc, không còn biết gì, nàng cũng có thể tưởng tượng đến, hắn đường đường là một hoàng tử điện hạ, nếu muốn thú một đứa con riêng riêng do một tiểu thiếp sinh ra, thì sẽ gặp rất nhiều áp lực và ngăn cấm. cái mẫu thân ngay cả tiểu thiếp cũng không phải  con gái riêng. 

Nhưng mà hắn làm được trong một thời gian ngắn đã thực hiện được lời hứa với mình trong đêm tối đó. 

Nhưng là nàng thì sao? Ngay cả việc đơn giản nhất là ngoan ngoãn ở Chu phủ chờ hắn đến đón mà cũng không làm được. 

Gió nhẹ nhấc tấm màn xe lên một góc, bên ngoài đang là giữa trưa nên ánh nắng bắt đầu nhẹ nhàng loan rộng một vùng trời. Và tấm rèm theo như quỹ đạo lại nhẹ nhàng hạ xuống, ánh sáng dần dần thưa thớt bắt đầu ảm đạm mờ nhạt. Thế giới của Vân Dung trong khoảnh khắc sẽ lâm vào một mảnh trong bóng tối. 

Hạnh phúc là như thế rất gần, lại là như thế rất xa.

"Trong xe là người nơi nào, vì sao lại la lên tục danh của đương kim nhị hoàng tử?" Âm thanh của Vân Dung vẫn khiến cho những người đó  chú ý.

Lời này vừa nói ra, bên ngoài lại là một trận bối rối.

Ồn ào giảm dần khi có người quát: "Trong xe ngựa, đến tột cùng là người nào? Sao dám tự xưng hai chữ "Vân dung"?

Trong bóng tối Vân Dung giống như là lại thấy được một tia hi vọng, bọn họ nhất định biết, người Bạch Hi thần muốn kết hôn tên là Vân Dung. 

Lần này có hy vọng, Nàng lại bắt đầu ra sức giãy dụa, muốn cố gắng đến cùng.

Nhưng mà vừa lúc đó, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa mà đến gần.

"Phát ra......." Thanh âm Trương Dương vô cùng, bá đạo đến cực điểm.

Trong khoảnh khắc, bên ngoài lại một lần nữa an tĩnh lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Giọng nói này giống như tiêm băng giá lập tức chui vào cổ họng của mọi người. 

Không khí nháy mắt đông lại.

Một lát sau, mới có một thanh âm khàn khàn của nam tử khác truyền đến: "Người nào là quản gia Chu phủ, công tử nhà ta tiến đến đón dâu, còn không tiến lên hành lễ?"

Vân Dung hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra người này chính là Sở Mạch Trần. Là một người như xấu trong miệng của Chu Vân Phương. 

"Tham kiến công tử." Theo sau ngoài xe lại truyền đến tiếng động nho nhỏ, nên ở bên trong xe ngựa một câu Vân Dung cũng không nghe đến.  

Sau một lúc lâu, mới nghe Sở Mạch Trần cười lạnh nói: "Hay là dung mạo của phu nhân ta, phải cho mỗi người trong quý phủ của Nhị hoàng tử xem cẩn thận sau đó ta mới có thể  mang nàng rời đi nơi này?"

Ngay sau đó, Vân Dung lại nghe gặp có tiếng bước chân hướng xe ngựa bên này truyền đến......

Nàng trong lòng run lên, nhưng lại đối với việc Sở Mạch Trần chọn nhấc rèm này, rất chờ mong đứng lên.

Nghe Vân Phương nói qua, Sở Mạch Trần là gặp qua nàng, chỉ cần hắn nhấc rèm sẽ phát hiện mình căn bản không phải Chu Vân Phương, hắn nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, mà người của Bạch Hi Thần ở ngay đối diện............

Khi đó, chính mình còn có cơ hội chạy trốn.

Cảm xúc này của nàng khiến nàng hưng phấn mà đứng lên.

Ngay sau đó, chợt nghe ‘ ba ’ một tiếng, màn xe bị nhấc lên một góc, trước mắt Vân Dung, xuất hiện khuôn mặt của một nam tử.

Vân Dung nhất thời sợ ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play