Mấy tháng sau, Đông Cung Thái tử

.............     

Trên cao ánh trăng sáng, chiếu rọi  trong khắp hoàng cung, vào điện Quỳnh Lâu nhìn như tiên cảnh chốn nhân gian.

Trong thư phòng của Thái Tử, trên bàn gỗ thượng hạn đặt một bình ngọc có cắm hoa Hải Đường, nhìn rất là tao nhã không màng danh lợi  hương thơm theo gió phiêu tán khắp phòng.

Thái Tử một thân áo trắng có thêu hình 2 con rồng nước màu Bạch ngân, đầu tựa vào sau ghế, khẽ nhắm hờ đôi mắt như đang dưỡng thần.

Hắn trong tay cầm chén Lưu ly màu xanh ngọc đang chứa những giọt trà thượng hạng hòa lẫn vào nhau. Hắn chậm rãi cho vào miệng uống từng ngụm vẻ mặt mang theo vài nét thưởng thức, ở bên cạnh là bảng tấu chương.

Mà ngoài điện, có một nữ tử một thân hoa phục váy dài đang thướt tha hướng này đi tới.

Nàng dung nham tinh xảo như một bức tranh, trên đầu trâm cài hình vòng, các loại trang sức trên người không ít. Trên khuôn mặt lộ ra được vẻ đẹp khí chất và tôn quý, làm cho mọi người đều muốn đến gần Nàng mà không muốn rời xa.               

Khuôn mặt đó vốn là ngày thường đã cực kỳ xinh đẹp, giờ phút này dưới ánh trăng lại càng thêm động lòng người.

Người tới đúng là Thái Tử Phi Sở Văn Xu.

Cung nhân đang trực ngoài cung, đồng loạt nghiêng mình khấu kiến: "Tham kiến Thái Tử Phi nương nương."

Bốn phía trong cung đều đốt đèn sáng, Nàng sớm thấy trong điện bóng dáng của Thái Tử. Vì thế, giơ tay lên phất nhẹ về phía sau ngăn lại ý bảo mọi người không cần thông truyền, rồi nhẹ nhàng bước tiếp, một mình hướng trong điện đi đến.

Đến trước mặt Thái Tử, dừng ở bên cạnh khuôn mặt yêu mị của Hắn, miệng Nàng bất giác từ từ nổi lên  nụ cười ngọt ngào.

Trước mắt đó là phu quân của Nàng, là đệ nhất Thái Tử của Thiên triều Bạch Tử Hiên.

Lần đầu tiên theo phụ thân vào trong cung bái kiến Hoàng Hậu và gặp được Hắn, Nàng liền không thể kiềm chế được và đã yêu Hắn.

Không chỉ có mình Nàng, có lẽ không có người nữ tử nào gặp được một Thái Tử điện hạ tuổi trẻ tài cao mà không sinh lòng yêu thương.Nhưng Nàng lại chính là người may mắn nhất và cuối cùng cũng đã trở thành thê tử của Hắn.

Vươn đôi tay nhỏ, dài trắng nõn nà ra đem những tấu chương kia dời đi.

Đối với chính sự, Hắn luôn luôn là người rất siêng năng, Thái Tử thức trắng đêm ở thư phòng xem tấu chương, toàn bộ người trong Đông cung đều thấy qua và dần cảm thấy đó là một việc rất bình thường.

Nàng là thê tử của Hắn, tuy rằng đêm dài tịch mịch, nhưng Nàng cũng không trách Hắn. Hắn đầu tiên là Thái Tử, sau đó mới là phu quân của Nàng.Hắn là thực sự yêu thích Nàng, nếu không, cả Đông cung to như vậy, trừ bỏ Nàng là Thái Tử Phi ra, thì không hề có một thị thiếp nào nữa.

Trong lòng Hắn yêu Nàng, như vậy là đủ rồi. Huống chi, chính vì Hắn siêng năng như vậy mà lúc đó là một trong những  nguyên nhân làm Nàng mới say mê và sùng bái Hắn như vậy sao?

Động tác nhỏ này đã đem người đang trong mộng bừng tỉnh lại. Nhìn giai nhân trước mắt, Bạch Tử Hiên trên mặt cũng không có nhiều biểu tình lắm.

Đưa tay giúp đỡ Nàng ngồi xuống bên cạnh, trên  khuôn mặt tuấn tú thản  nhiên nổi lên ý cười: "Văn Xu, sao Nàng lại tới đây?

Thái Tử là người có thời điểm giọng điệu rất khiêm tốn nhưng lại lộ ra sự xa cách. Trên người Hắn cũng có một loại uy nghiêm khí thế bẩm sinh, làm cho người ta ngưỡng mộ, muốn ở bên cạnh nhưng lại không dám quá mức thân cận.Cho dù là thê tử của Hắn, Nàng cũng không ngoại lệ.

Sở Văn Xu trên mặt nóng lên, đôi mắt cúi xuống. Đã thành hôn mấy tháng, nhưng mỗi lần nhìn đến khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và phong lưu này của Hắn thì luôn làm cho hai gò má của Nàng đỏ ửng lên.

Nàng cung kính cầm chén trà ở trên bàn tự tay dâng lên miệng Hắn ôn nhu nói: "Nô tì đã năm ngày chưa từng gặp qua Điện Hạ, trong lòng nghĩ, giờ phút này Điện Hạ nhất định ở trong thư phòng, cũng chỉ có Điện Hạ ngày đêm vì nước vì dân mà vất vả, xem nhẹ thân thể bản thân, cho nên.... cho nên.........

Bốn bề vắng lặng, Sở Văn Xu vẻ mặt như đang cáo trạng, khẩu khí cung kính, nhưng trong lời nói lại bao hàm loại tình cảm tưởng niệm cùng kính yêu.

Bạch Tử Hiên, tiếp nhận chén trà, thuận thế cầm lấy đôi tay  Nàng,đem Nàng ôm vào trong lòng, cười nói: "Văn Xu không cần lo lắng, Bổn cung mấy năm nay sớm đã thành thói quen.

"Không phải sớm nói qua, buổi chiều không cần chờ Ta."

Sở Văn Xu nằm ở trong lòng Thái Tử, loại tình cảnh nhìn vô cùng thân thiết này luôn làm cho Nàng mỗi lần đều không thể thở nổi

"Điện hạ...... Đêm nay, Văn Xu hầu hạ Ngài nghỉ ở thiên điện được không" Sau khi nói xong, làm như không còn một nữa tia khí lực.

Bạch Tử Hiên đem đầu Nàng ôm lấy, mặt của Nàng liền toàn bộ chôn sâu vào trong lòng Hắn. Nàng đợi đã lâu không gặp đáp lại, lại nghe ngoài điện vang lên tiếng truyền nói: "Điện hạ, Hoài Nam cấp báo...."

"Truyền!"

Sở Văn Xu nghe được hai chữ Hoài Nam. Biết sự tình rất quan trọng, vội vàng đứng dậy, hướng về phía Bạch Tử Hiên hơi hơi cúi đầu nói: "Điện hạ, Ngài còn có chuyện quan trọng, nô tì xin được cáo lui trước.

Bạch Tử Hiên đứng lên, thân hình Hắn cao ngất, cao hơn nữ tử này rất nhiều, giờ phút này cúi người xuống, giúp Văn Xu chỉnh lại cổ áo hơi bị lệch, ôn nhu nói: "Nàng thân thể không tốt, sau khi trở về sớm đi nghĩ ngơi đi, luôn ngủ trễ như vậy, đến lúc đó sinh bệnh, sẽ khiến cho Ta lo lắng."

Sở Văn Xu trong lòng ấm áp, lúc này đã có một người vội vàng đi vào trong điện, hành lễ với Bạch Tử Hiên và Nàng. Nàng không dám trì hoãn, lưu luyến đi ra khỏi điện.

Mới vừa rời đi, liền nghe trong điện có người kinh hô: "Điện hạ, Ngài muốn đích thân đi Hoài Nam?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play