Nốt nhạc thứ ba mươi mốt

Anh ta nhíu mày nhìn hai người vừa mới bước ra từ trong chiếc xe đen, trong ánh mắt hiện rõ tia thắc mắc và ngạc nhiên cùng sự khinh thường, lại dám bí mật đưa thêm hai người này vô kế hoạch? Ai cho họ cái quyền đó vậy.

Ngược lại với anh trai của mình, nhỏ lại mở to mắt nhìn, đây là sự thật đấy à? Người mới lúc nãy nhỏ còn thấy bây giờ lại xuất hiện trước mặt, rốt cuộc hai tên vô dụng kia có quan hệ gì với họ?

- Hai người...

- Em quen bọn họ? – Anh ta quay đầu sang nhìn nhỏ, thắc mắc giăng đầy đầu, vẻ mặt cực kỳ khó coi

- Không, em thấy họ trên báo.

Sau câu nói của nhỏ, cả hai người kia cũng đã yên vị đứng trước mặt họ,cặp mắt kính đen cũng được bỏ ra, như vậy nhỏ càng chắc chắn chính là bọn họ, người nhỏ đã thấy lúc nãy – ông bà Triệu. Xem ra lần gặp này cũng có thể xem là vinh hạnh khi nhìn thấy tận mặt ông trùm xã hội đen, gương mặt ông ta có một chút gọi là biến thái, cũng có hơi lai lai nhưng 70% là giống người Việt. Còn bà ta, sang trọng, quyến rũ nhưng ẩn bên trong đó là một con người thâm độc, nhưng đối với đàn ông, hiền dịu sẽ được gọi là thỏ trắng, ác độc được gọi là quỷ dữ, đối với bà ta lại khác hẳn, nếu người nào mới gặp lần đầu chắc chắn sẽ nói bà ấy rất hiền từ nhưng khi càng lâu rồi sẽ thấy được bộ mặt thứ hai, như thế thì..có người đàn ông nào không bị sức hút đó quyến rũ?

- Bọn họ là ai? Có liên quan gì đến chuyện này? Đó là câu hỏi mà anh em hai người đang nghĩ đúng chứ? – Bà ta mỉm cười nhìn anh em nhỏ

- Hai người là Ba Mẹ của Khánh Thư? – Nhỏ điềm tĩnh hỏi

- Đúng vậy, Ba Mẹ của Khánh Thư nhưng..chỉ là Ba Mẹ nuôi. – Bà ta đáp

Câu trả lời của bà ta khiến anh em nhỏ bất ngờ, Ba Mẹ nuôi là thế nào? Chẳng lẽ con nhỏ đó chỉ là con nuôi? Chuyện này chắc con nhỏ đó chưa nói với nó đâu nhỉ? Nếu đích thật như vậy thì có cán để nắm rồi, để xem những ngày tháng sau này cô ta sống như thế nào trong lo sợ.

- Các người muốn thế nào? – Anh ta thọc tay vào túi quần, băng lãnh nhìn họ

- Trước tiên tôi muốn nói chuyện này ảnh hưởng lớn trong kế hoạch, chắc chắn các người không biết.

- Chuyện gì?

[…]

Trong lúc anh em nhỏ bận vòng vo tam quốc với hai người kia thì bên đây Khánh Thư và nó đã nói biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, còn “thề non hẹn biển” cùng nhau dưới sự chứng kiến của…cái tivi và bịch snack, thậm chí Khánh Thư đã kể hết mọi chuyện trên đường đi mua kem cho nó nghe, bây giờ cả hai đang chìm trong mớ rối rắm, thật sự chẳng biết cái ngày mà bọn họ nói đến là ngày nào, nói đến ngày đính hôn thì không thể, chưa có người ngoài nào biết cả, vậy thì làm sao bọn họ biết mà đến phá? Thật là muốn nổ não.

- Khánh Thư, làm sao đây? – Nó lay lay người cô, lo lắng hỏi

- Chị đang lo lắng đấy hả? Ban đầu không muốn đính hôn mà? – Khánh Thư nhướn mày nhìn nó, trong ánh mắt có tia gian tà khiến nó bất giác rùng mình

- K-không.. – Nó lắp bắp, cố né tránh ánh mắt sắt như dao cạo của cô, khẽ nước khan nước bọt, nó tiếp tục nói : - Chẳng qua chỉ là..sợ mọi người lo lắng nên nói thế, chứ chị….có gì đâu mà lo.

Khánh Thư liếc liếc tìm ánh mắt trốn tránh của nó như thất bại, nhún vai một cái rồi ôm điện thoại chơi game, không để ý rằng biểu cảm của người bên cạnh đang thay đổi như chong chóng, nhưng sau khi nhìn thấy Khánh Thư “buông tha” liền mau chóng vọt lên phòng khiến cô vô cùng khó hiểu, có cần làm quá lên vậy không, chỉ là hỏi thôi mà, hừm.

Nó đứng trước cửa sổ, nhìn mây đen đang ầm ầm kéo đến mà không ngừng thở dài, đã là mùa gì mà mây đen lại kéo đến che lấp bầu trời trong xanh? Vốn dĩ định lên đây thư giãn đầu óc, nào ngờ bị cái cảnh tượng này làm cho tâm trạng thêm tệ đi, chẳng khá lên chút nào, chán quá!!! Nó thở dài lần cuối rồi trèo lên giường nằm, dự định là đi ngủ nhưng vừa với tay kéo chăn thì lại có người gọi, nhìn thấy tên người gọi nó lập tức bắt máy, vui vẻ trả lời.

- Em đây.

“- Em có chuyện gì vui?” – Hắn bên kia cũng đang nằm trên giường, khẽ cười đắc ý nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng, tỏ vẻ không mấy quan tâm.

- Có gì vui đâu…à có, hôm nay em được Khánh Thư khao một chầu kem. – Nó hí hửng đáp lại, cố ý chọc hắn.

“- Kem…”

Trán xuất hiện vài vạch đen, cái gì mà khao chầu kem..hắn cũng làm được vậy, nhưng ý hắn không phải là như thế, tại sao nó có thể…aishh tức quá mà. Thiên Vũ, cố gắng kiềm chế lại, kiềm chế lại, biết đâu em ấy chỉ “vô tình” quên thì sao, hãy bình tĩnh đã. Hắn tự trấn an bản thân, hít thở sâu rồi hỏi thêm một câu :

“- Ngoài chuyện đó?”

- Ngoài chuyện đó?? Còn gì nữa đâu, anh làm sao thế?

Nó biết thừa điều hắn muốn nó nói là gì nhưng mà…dễ gì khai báo, thế nào hắn cũng sẽ chọc nó, ngu gì mắc bẫy. Cứ từ từ, khi nào hắn điên tiết lên mới thôi, như thế mới vui.

“- Em thật sự….thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì. Ngủ ngon.”

Hắn cúp máy cái rụp không cho nó trả lời, xem ra là đã giận thật rồi, lần này để xem nó sẽ giảng hòa với hắn thế nào, cho chừa cái tật trêu người khác về những chuyện thế này, rút kinh nghiệm nha.

Nó ú ớ không nói được gì, để điện thoại sang một góc, một mình tự suy ngẫm lại chuyện lúc nãy, chỉ là giỡn thôi mà, vậy mà giận sao? Có gì đâu mà lại như thế chứ, hay là hôm nay có ai chọc giận gì..? Ai mà ăn gan hùm mật gấu thế??

- Chết dở…có khi nào anh ấy giận thật không? Nghĩ rằng mình không xem trọng anh ấy, quên chuyện đính hôn?? Không không không, như thế là mình sai sao? Lỡ như trong ngày đính hôn anh ấy không tới vậy mình phải làm sao? Phải đi một chuyến.

Nó ngay lập tức chạy đi thay đồ, sửa soạn cho đẹp đẽ rồi phóng như bay qua nhà hắn, không thèm nói với ai câu nào, thậm chí lơ đẹp con người đang chơi game dưới phòng khách cách cửa lớn không xa, ngay cả Khánh Thư cũng tự nghĩ nó bị “tào tháo dí”, à hay là lúc nãy hôn phu gọi rồi lỡ dại chọc giận gì ổng mới chạy như thế..? Hừm, hẳn là thế rồi.

Nó nhanh chóng bắt taxi đến nhà hắn một chuyến, nhưng xem ra không thuận lợi lắm, không có chiếc taxi nào chịu dừng lại vì có khách, nó thầm nguyền rủa, ông Trời hôm nay là đang chơi nó đây hả? Định cho nó và hắn xích mích mới vui phải không? Hứ, bổn cô nương đây không cần nhé, giận thì giận đi, ứ quan tâm, ứ qua đó nữa, xí!

Nó giậm chân mạnh xuống đất, bậm bậm môi định quay người bước đi thì ai ngờ “kì tích” xuất hiện, một chiếc xe đen bóng loáng dừng lại chỗ nó, cửa kính từ từ hạ xuống, cứu tính của cuộc đời nó đây rồi.

- Ba, sao Ba lại ở đây?

- Ba định về nhà nhưng thấy con đứng đây, con định đi đâu? – Ông Trần ôn nhu hỏi

Nó mỉm cười đắc thắng, xem lần này hắn còn có thể giận nó lâu hơn không. Nó đương nhiên sẽ không sử dụng quyền trợ giúp, tự nó sẽ đích thân làm trò mèo xin lỗi, ha ha ha.

“Thiên Vũ, để xem anh còn giận em được bao lâu đây.”

[…]

Nó đứng trước cửa nhà hắn, hai bả vai run run, tim đập nhanh một chập, nó không tài nào đứa bàn tay lên bấm chuông cửa mặc dù lúc nãy có hơi hùng hổ nhưng mà đang đứng trước “chuồng sư tử” thì ai mà không sợ, hình tượng lúc nãy cũng chỉ là vô tình bộc phát, cho dù là có kéo dài đến tận bây giờ thì cũng không thể đem chúng vào trong bởi nếu như thế thì tình trạng sẽ càng tệ hơn, hắn sẽ không nhìn mặt nó luôn không chừng, ai như thế là không được đâu, đến lúc đó.. Nó lắc đầu mạnh xua tan đi cái hình ảnh điên rồ mà mình tưởng tượng ra, cố lấy hết can đảm ra dồn vào cánh tay trái, cuối cùng cũng có thể bấm được cái chuông, thoát được một phần nhưng đằng sau cánh cửa này mới đích thật đáng sợ, người đang đi ra mở cửa chính là hắn!!

- Thiên…ấy..

Sau khi thấy nó, hắn lạnh lùng đẩy cửa ra rồi đi vào trong không ư hử câu nào mặc dù nó đang cười rất tươi, tim chợt thắt lại, nó thầm trách mình quá ngu ngốc, tại sao lại đùa giỡn như thế để giờ lãnh hậu quả như thế này, từ giờ chắc chắn nó sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này trong tim để có khi nào đùa giỡn thì tự lấy ra hâm dọa mình, tránh tình trạng này lại xảy ra thêm lần nữa. Nó vẫn đứng ngoài cửa, cuối mặt xuống nền đất nguyền rủa bản thân, thậm chính tự đánh vào mình rõ đau coi như là hình phạt tự dành cho mình.

- Không muốn vào?

Câu hỏi lạnh toát cả mồ hôi của hắn vừa tan vào bầu không khí lạnh lẽo thì ngay tại cổng chính có một người đang nổi dựng da gà, lông tơ kèm tóc gáy lên. Có cần phải biến thành tảng băng ngàn năm thế không, thật quá đáng sợ rồi. Nó nhẹ nhàng chậm rãi bước vào nhà, cánh cửa to lớn chợt đóng lại làm nó giật bắn mình, ra là có thể đóng và mở từ bên trong nhà, sao lúc đầu đến nó lại không để ý vậy nhỉ? Ây nhưng mà nói thế thì..sao hắn không mở từ bên trong mà lại đích thân ra mở? Có phải…sợ nó trách? Á vậy ra là không giận, chỉ là tỏ vẻ lạnh nhạt thế thôi ư? Nó mỉm cười rồi lon ton đi vào nhà, bỏ đôi giày xinh xắn kia ra, xỏ vào chân đôi dép bông nâu hình con chó dễ thương rồi đi lại chỗ hắn. Hắn đang xem tivi, nói đúng hơn là đang chuyển từ kênh này sang kênh khác, cho dù đã lặp lại từ kênh đầu đến kênh cuối hơn hai lần nhưng vẫn ngồi đó chuyển tiếp, đang dỗi kiểu con nít đấy à, hừm... Nó đứng từ phía sau lưng hắn, cũng thừa biết con người này đã thấy nó di chuyển sang đây nên chả nói câu nào cả, nó im lặng, hắn im lặng, cả bầu không khí này im lặng. Nó bực bội vì không biết mình nên làm gì để “dỗ dành” cục băng này, đành dịu dàng ôm hắn từ phía sau nhưng thật ra…chỉ ôm được cái đầu vì lưng ghế quá cao rồi!! Nó không bỏ cuộc khi hắn không thèm đáp trả, dù nó ôm một lần, xin lỗi một lần, hôn vào má một lần, xin lỗi thêm một lần, vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì từ hắn. Nó đứng thẳng dậy, cố gắng kiềm chế bản thân không cho mình cào xé tên này ra, sao mà nó có thể…ôi thần linh ơi.

“Anh không chịu lên tiếng? Vậy em sẽ khiến cho anh không lên tiếng mà vẫn biết anh hết giận em, hứ.” – Nó liếc xéo hắn, bộ não vẫn đang hoạt động quay cuồng để suy nghĩ ra cách xin lỗi khác

“Lục Tuyết Nhi, để xem lần này em sẽ xử lý như thế nào, anh đây không dễ dụ như thế đâu.” - Hắn cười nửa miệng, nhưng nụ cười đó chỉ ngự trị một giây đã mau chóng xẹp thành đường thẳng

Nó vòng qua ngồi cạnh hắn, liếc nhìn tivi rồi quay qua nhìn người bên cạnh, nó nhích nhích lại gần hơn, gần hơn rồi đẩy nhẹ một cái mong nhận được cái nhìn từ hắn thôi nhưng mà đáp lại chỉ là bầu không khí im lặng kinh dị này, nó cau mày rồi lại vòng tay qua ôm hắn, nó có thể nghe được nhịp tim hắn đang đập, tim đập nhanh, hít thở cũng có chút khó khăn, nó thừa thắng xông lên, hôn nhẹ vào môi hắn, cuối cùng thốt ra ba chữ “Em xin lỗi” cực dịu dàng, lần này chắc chắn có hiệu nghiệm, phải hiệu nghiệm thôi, nếu nó mà là con trai được đứa con gái xin lỗi bằng cách này thì chắc chắn sẽ tha lỗi ngay lập tức.

……

………

…………

Nó vẫn nhìn chằm chằm từng cử chỉ của hắn nhưng chẳng có gì thay đổi, người vẫn ngồi đó, vẫn lạnh lùng đó, vẫn im lặng đó, không cười cũng không dừng chuyển kênh, ông Trời ơi giết tôi luôn đi!! Nó bất lực rụt hai cánh tay về phía chân mình, thở dài một cái rồi mặt đối mặt với cái tivi kia, tại sao anh ấy chỉ đụng mày mà không đụng tao? Công lý ở đâu?!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play