4.

Nghe tiếng ổ khoá chuyển động, tôi luống cuống giấu các thứ ra sau.

“Về rồi à?” tôi nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Văn Dương mà cười ngốc hỏi một câu vô nghĩa.

"Ừ..." cậu ấy chán nản sờ sờ mặt. "Thật ngại quá, muộn thế rồi, vừa phải đối phó với một quan chức chính phủ..."

Tôi rất muốn biết đó là nam hay nữ, giờ ngẫm có những người như tôi thì đàn ông cũng đáng lo chứ bộ, nên đành nín thinh. Ai ngờ Văn Dương gật đầu với tôi rồi xoay người về phòng.

"Ê!" tôi nhớn nhác nhảy dựng lên, quýnh quáng quên hết lời thoại đã chuẩn bị chu toàn từ trước, đường đột nói, "Văn Dương, quà Noel của tớ đâu?"

"A?" cậu ấy xấu hổ, vẻ mặt khó xử. "Tớ quên mất."

Tôi không chịu bỏ qua tra hỏi, "Quên? Cậu ngay cả quà cho Tăng Bì kia cũng tặng, thế mà quên quà cho người sớm chiều bên cậu sao? Nói giỡn hả? Lấy ra lấy ra, cho dù rẻ tớ cũng không cười đâu..."

"Tớ... thực sự đã quên." cậu ấy né tránh.

Tôi dày mặt theo vào tận phòng ngủ của cậu ấy. "Giáng Sinh không tặng quà cho bạn, có còn lương tâm không đó hả! Đau lòng quá nha! Cậu phải bồi thường..."

Hừ, tính lừa nhau chắc? Trước đây rõ ràng thấy trong ngăn kéo của cậu ấy có cái hộp to to được bọc rất đẹp, không phải tặng tôi thì còn ai vào đây? Ngại ngần gì nữa, có tặng tờ giấy lộn tôi cũng coi như bảo bối nha.

"Bồi thường?" cậu ấy không tự nhiên. "Cậu muốn cái gì?"

Tôi cười gian hai tiếng, thừa dịp cậu ấy chưa chuẩn bị mà như hổ đói vồ mồi, đem cậu ấy đặt lên giường. "Ai dà, dùng thân thể cậu đến bù đi, mỹ nhân..."

"Này," cậu ấy bất đắc dĩ từ dưới nhìn lên tôi đang cười tà ác ngồi trên người cậu ấy, không biết nên khóc hay nên cười. "Lại trêu tớ rồi."

"Đem quà ra ta sẽ chừa cho một con đường sống... Bằng không ngoan ngoãn dâng thân thể cho ta nào..." tôi không ngồi yên mà ngọ ngoạy liên tục.

"Tiểu Cánh, đừng nghịch mà." cậu ấy lộ vẻ bất an.

"Văn Dương," tôi nửa đùa nửa thật. "Chúng ta làm đi."

Mặt cậu ấy cứng đờ. "Tiểu Cánh..."

"Đi, làm chơi thôi, cậu chưa từng thử qua nên không biết, thoải mái lắm..." tôi không biết thẹn. "Để kẻ dày dạn kinh nghiệm như tớ đây dạy cho..."

"Đừng giỡn!"

Tôi sống chết ôm ghì lấy cậu ấy. "Một lần là đủ, tớ không tham lam đâu... cứ coi tớ như con gái là được, dại gì không thử... Được rồi, một lần thôi..."

Vốn định trêu cậu ấy nhưng ở trên người cậu ấy nửa ngày cọ tới cọ lui, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, rồi sau còn có phản ứng.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy hơi đỏ lên. "Đừng nói linh tinh..." hai tay đẩy ra. "Tớ sẽ không..."

Tôi cười, cắt ngang lời cậu ấy, "Miệng nói không, nơi đó lại cứng lên kìa..." đoạn với tay đến chỗ đó. "Đàn ông vẫn là nửa dưới thành thật, còn vờ vĩnh.""Thôi ngay đi!" giọng cậu ấy thoắt cái trở nên lạnh lùng chói tai, tay dùng lực đẩy ra, cả người tôi khốn đốn mất thăng bằng lăn xuống đất.

"Không được coi tớ như những kẻ trước kia của cậu!" vì phẫn nộ mà lời nói run rẩy.

Tôi hơi ngẩn người, mặt xanh mét ngồi trên nền đất lạnh như băng nhìn cậu ấy, ngượng ngùng cười lấy lòng. "Nói đùa thôi mà, việc gì phải nổi giận thế."

Trước khi cậu ấy kịp mở miệng, tôi đã nhanh chân chạy ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại, tôi đem cái đống vừa giấu ở dưới nệm sô pha phòng khách vứt lên mặt đất dùng sức giẫm giẫm đạp đạp.

Cái CD chẳng mấy chốc đầy dấu chân của tôi, phát ra tiếng rên rỉ ì èo.

Not found của Mr.children.

Vì một câu nói của Văn Dương, "Đúng là bài ca kinh điển, phàm là người đã từng yêu nghe xong nhất định sẽ rơi lệ." mà tôi nhờ người từ Nhật gửi sang, còn cảm thấy thứ này đến trước lễ Noel quả là quá sức may mắn.

Khi đó còn nghe thử xem có thật sẽ hay đến rơi lệ không, hay là loại Rock and Roll ầm ĩ, đáng sợ tới mức khóc thét.

Cuối cùng đã hiểu, chỉ cần đã từng yêu, tất sẽ rơi lệ.

Giẫm đến chân phát đau, tôi đem đống CD nát tan kia ném vào thùng rác, rồi mới bình tĩnh về phòng ngủ đánh một giấc.

Giáng Sinh năm nay chẳng có gì, thứ tôi muốn tặng, lại bị vứt bỏ như rác rưởi.

Chuyện đã qua được một ngày, Văn Dương trông có vẻ vẫn để bụng, tôi tự biết đêm đó đã quá trớn nên đuối lý. Tôi tìm cách lấy lòng cậu ấy, nào biết vẻ mặt tôi càng ngây ngô vô tâm, cậu ấy càng trở nên khó chịu.

“Vẫn giận à?” tôi cười làm lành, khoé miệng hơi run. “Đùa một tý mà, đừng so đo chứ.”

Cậu ấy buông đũa, mặt trầm xuống. "Chuyện này cũng đùa được sao?"

"Sao không? Hay cậu tưởng là thật?" tôi không biết xấu hổ.

"Bộp!" bát cơm bị đặt mạnh lên bàn một cái. "Lâm Cánh, không đứng đắn một chút được sao?!"

Tôi bị doạ đến giật thót mình, cúi đầu máy móc chọc chọc bát cơm, nửa ngày mới cười gượng, "Tớ là người như thế, đứng đắn làm sao được."

Không khí bữa trưa có phần ngượng ngùng, đang nuốt không trôi thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

"A? Chờ một chút." tôi đưa máy cho Văn Dương, cậu ấy chậm rãi đứng lên, tôi quay lại tiếp tục chọc cơm. Xem ra cậu ấy với Joanna sẽ buôn điện thoại ít nhất nửa giờ, cũng thừa thời gian để tôi thoải mái ăn xong rồi rời khỏi chỗ này. Tôi bất an nhét cơm vào miệng.

Đến lượt máy tôi kêu lên, là Lee.

"Anh về rồi, muốn đến khách sạn gặp anh không?"

Nhìn theo bóng dáng Văn Dương, bất giác thấy trống trải, tôi buồn bã hỏi, "Được, anh ở đâu?"

Lee nói tên khách sạn rồi cười, "Nhớ rửa mông cho sạch đấy.""Đi chết đi." cúp máy, tôi liếc nhìn Văn Dương một cái, cậu ấy đưa lưng về phía tôi, không hề phản ứng, toàn tâm toàn ý nghe điện thoại. Tôi không biết vừa nãy cậu ấy có nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của tôi không, tôi nói với cậu ấy một câu dư thừa. “Văn Dương, tớ ra ngoài đây.”

Cậu ấy không quay lại. Tôi thầm cười nhạo chính mình.

Lee ở trong phòng khách sạn chờ tôi, mấy tháng không gặp, trông anh ta càng ngày càng giống người tốt nên lần đầu tiên thấy ánh mắt hiền lành quan tâm kia thiếu chút nữa tôi cảm động muốn khóc.

"Tiểu Cánh, gầy đi đấy." anh ta ôm tôi sờ soạng lưng thấy xương nổi lên.

Thừa hiểu anh ta hư tình giả ý đã thành lệ, nhưng một câu thôi cũng làm sống mũi tôi cay cay, nhớ mấy ngày nay Trác Văn Dương vẫn lạnh lùng lòng không khỏi tủi thân, nên dù biết là lừa gạt tôi cũng xúc động đến rưng rưng. Vì vậy, anh ta vừa mới hôn tôi liền cởi thắt lưng anh ta. Anh ta kinh ngạc, bật cười, "Sao tự nhiên chủ động thế?"

"Thì sao, không muốn?"

"Không có..." anh ta cười. "Lâu không về, vốn nghĩ muốn xem em thế nào..."

"Bớt khua môi múa mép đi, có làm hay không?"

Anh ta vui vẻ ôm tôi lên giường. Rõ là mèo khóc chuột...

Tôi đem oán khí uất nghẹn vì Trác Văn Dương toàn bộ trút lên người Lee, hết cào lại gặm lưng anh ta, tạo thành những vệt máu.

Lee không kêu đau, chỉ trả thù bằng cách kịch liệt hẳn lên.

"Đừng kẹp chặt như thế." anh ta cười khổ.

Làm sao điều khiển được chứ, tôi bực dọc dùng sức thả lỏng, anh ta thở hổn hển kêu lên một tiếng rồi phóng ra.

“Sớm thế.” tôi thấy lạ.

“Nói gì?!” anh ta hung hăng đem tôi lật lại, gắt gao ấn xuống. “Tiểu yêu tinh, xem còn mạnh miệng nữa không!”

Tôi đúng là tự làm tự chịu, cái miệng làm hại cái thân. Tâm trạng bức bối, bị người ta ngược đãi lại thấy càng dễ chịu. Có lẽ cơ thể quá đau, lòng sẽ không còn chua xót nữa.

Cái kẻ tinh lực tràn đầy kia chọc giận tôi, xuống tay không lưu tình, tôi gào khóc thảm thiết cả buổi anh ta mới hả dạ buông ra, vừa thở gấp vừa lau nước mắt trên mặt tôi. “Biết điều chưa?”

Chết đi, anh nghĩ rằng tôi và anh tiến triển đến thế sao, anh có thể bức tôi phát khóc sao? Chẳng qua tôi muốn tìm cơ hội để khóc cho đã đời thôi.

"Chú à, đừng nói mới làm ba lượt lưng chú đã cứng quèo rồi nha?!" tôi vểnh mũi, khiêu khích.

"Nhóc con!" anh ta nổi giận đùng đùng, xuyên qua một phát làm tôi có cảm giác dạ dày cũng bị chọc vào điên cuồng, thật ghê tởm.

Sau đấy tôi vừa khóc lóc giãy giụa vừa nổi khùng liều mạng cào lên người Lee, hết đánh lại cắn.

Trác Văn Dương, đồ xấu bụng...

Trác Văn Dương...

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như đã sập tối. Tôi gãi đầu, nhăn mặt chui khỏi chăn, Lee ngồi bên cạnh đang gõ laptop, xoay người lấy áo khoác phủ lên người tôi. "Đói không? Muốn ăn gì?"Tôi đang lơ mơ, lại nhìn thấy trên mặt Lee rõ ràng vẫn còn vết cào. “Cơm rang Indonesia.”

“Thứ đầy mỡ đó có gì ngon...” Lee lẩm bẩm nhưng vẫn gọi điện thoại kêu hai phần.

Tôi đói cồn cào, cơm trưa chưa được hai miếng, cả chiều vận động mạnh, đói lép cả bụng, không để ý đến hình tượng mà lấy tay cầm xâu thịt nướng trên đĩa nhét vào miệng, tay với môi bóng loáng mỡ.

“Ăn từ từ. Không ai tranh với em.” Lee nhìn tôi cắm cúi ăn, kéo lại áo khoác ban nãy đã bị tuột ra lên người tôi. “Sao cứ như đứa nhỏ to đầu, chỉ thấy cao lên mà tâm hồn vẫn còn trẻ con quá vậy... A, nghẹn à? Thật là... Uống ngụm nước đi...”

Tôi yên lặng giải quyết hết mấy xâu thịt nướng rồi mới ăn mấy miếng cơm.

"Đừng bốc! Có phải không có thìa đâu!" Lee bất đắc dĩ nhìn tôi lao đến bốc cơm dáng vẻ thảm thương hỉ hả bỏ vào miệng.

“Tiểu Cánh,” anh ta xoa đầu tôi. “Có người khi dễ em à?”

Tôi nhai thịt băm, lắc đầu. “Ai dám, anh hả?”

“Anh sao nỡ.”

Lạnh cả người. Tôi ráng ăn xong, tay hướng đến cái đĩa anh ta chưa động đến.

"Ăn nhiều thế?"

“No bụng mới có sức làm tiếp.” tôi càn quét đĩa cơm, một phát ăn sạch, chà chà miệng rồi bổ nhào về phía Lee.

"Tiểu Cánh..."

Hai dấu tay đầy mỡ của tôi in hằn lên cái áo lụa dệt tay tinh xảo của anh ta.

Tôi muốn xoá hết những thứ vướng bận đi sau đó mới có thể bình thản như không có việc gì tiếp tục ở chung với Văn Dương...

“Đừng quậy nữa...”

Lạ thật, dạo này ai cũng nói tôi quậy phá là sao?

"Không muốn hả?" tôi vờ đứng lên. "Vậy tôi đi tìm người khác..."

Đúng như dự đoán tôi bị vác về. "Thật là... bị cấm dục lâu à?"

"Ờ đó." tôi thành thực gật đầu.

“...Anh tưởng em ở chung với một cậu trông được lắm.”

“Cậu ấy không thích con trai.” tôi thản nhiên.

“Thế mà cũng đầu hàng? Tưởng chỉ cần thích em sẽ ra tay.”

Tôi bỗng cười rộ lên, xoay mình nằm ngửa mặt lên trần, cố gắng nhớ lại khuôn mặt khổ hạnh của Văn Dương. “Tôi đã từng thử, nhưng người ta không bị quyến rũ. Tôi chỉ thiếu điều cởi sạch bách rồi cầu cậu ấy đè mình thôi á, mà có khi như thế cậu ấy cũng chẳng thèm liếc mắt một cái. Lee, nói xem, có phải tôi không hấp dẫn? Không lôi cuốn? Thân thể này có cho cũng không ai thèm?”

Lee lặng thinh nhìn tôi, có vẻ suy ngẫm một hồi rồi mới cúi đầu dùng hành động để trả lời.

Tôi sống chết ôm lấy eo Lee, cố đáp lại, đem bờ vai rắn chắc cắn chảy cả máu. Sự nhiệt tình của anh ta khiến tôi thấy mình vẫn còn có người cần. Dù sao, dù sao Văn Dương cũng không thèm, cơ thể của tôi cũng không phải trân bảo, ai muốn thì... cứ cho là được."Tiểu Cánh."

Cuộc trò chuyện tiếp theo diễn ra vào giữa trưa hôm sau. Tôi cuộn thành một đống trong chăn. Căn phòng tràn ngập mùi nước hoa với mùi mồ hôi tanh nồng thật khó chịu, Lee thay quần áo sạch sẽ rồi ra mở cửa cho thoáng. Gió lạnh ùa vào. Đã quen ấm áp, toàn thân tôi bất giác run rẩy, càng co chặt hơn.

"Tiểu Cánh, biết anh lần này trở về làm gì không?" Lee trở lại bên giường ngồi xuống, xoa đầu tôi.

"Thích nói thì nói." tôi mệt mỏi né tay anh ta. Đầu óc sau đấy chỉ thấy như hư không vô tận.

Vốn dĩ muốn làm tình để thoát khỏi tịch mịch, ai ngờ cảm giác ấy ngược lại càng mãnh liệt hơn.

"Anh phải đóng cửa chi nhánh bên này, chuyển toàn bộ về LA." anh ta để điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhưng không hút.

Tôi ngơ ngẩn. "Làm ở LA thuận lợi lắm đúng không? Chúc mừng."

"Tiểu Cánh," anh ta nâng cằm của tôi lên, ép tôi đối diện với mình. "Anh có thể sẽ không bao giờ... trở lại nữa."

Tôi không nói lời nào, lén nắm chặt ga giường.

"Không muốn nói gì với anh sao?"

Tôi nhắm mắt lắc đầu. Cảm nhận được ánh mắt thất vọng của Lee, tôi không đành lòng liền nói, "Thuận buồm xuôi gió nha."

Ngay tức thì cả người trần trụi từ trong chăn bị lôi ra, tôi rùng mình, bị bắt nhìn thẳng vào khuôn mặt bừng bừng tức giận của người kia.

"Tiểu Cánh, em rốt cuộc có để tâm không?!"

Không nghe nhầm chứ? Anh ta trách móc tôi? Muốn tôi phải như thế nào? Vừa khóc vừa om sòm, nước mắt nước mũi tùm lum? Có phải lần đầu tiên bị vứt bỏ đâu. Từ nhỏ ba mẹ đã không chấp nhận tôi, Lee là mối tình đầu của tôi, một lòng đi theo anh ta, khi vừa mở miệng xin anh ta bỏ vợ, anh ta không ngại ngần đá thẳng chân. Tôi mà còn chưa chừa thì đúng là siêu ngốc. Tôi quen rồi, những năm qua, chính các người đã dạy tôi trở thành người như vậy.

“Theo anh đi LA nhé?” giọng điệu như có vẻ cầu xin.

Không ngờ tôi lại có sức hấp dẫn như thế, chẳng phải đây là Lee vài năm trước đã lạnh lùng nói "Anh không thể đáp ứng em" sao?

Uổng công trước giờ vẫn luôn tự ti không thôi.

"Ban ngày ban mặt, không nói mơ đấy chứ, anh dẫn tôi đi LA? Tôi là gì của anh? Con của bạn? Tình nhân? Hay là con anh?"

Tưởng tôi khờ dại đến thế hả? Người như Lee, chẳng qua chỉ là giỡn với nhau thôi, sao coi là thật được, vĩnh viễn bên nhau gì chứ, nực cười.

"Chỉ cần em đồng ý, chuyện khác cứ giao cho anh."

Tôi chợt thấy đau đầu, tự nhiên phát hiện một người luôn thông minh giờ lại giả ngu.

"Lee à, MB cao cấp ở LA còn nhiều hơn ở đây, việc gì phải mang theo một người của quá khứ." tôi cười hì hì.

Lee nổi giận. "Em nghĩ anh..."

"Không được nói, ồn chết đi!" tôi bịt tai.

Tôi biết Lee thích tôi, thậm chí có thể coi là yêu. Dù người anh ta yêu nhất thực ra chính là bản thân anh ta. Tôi đã sớm không còn là đứa nhóc mít ướt túm lấy ống quần anh ta nữa rồi."Em hãy nghe anh nói đã..."

"Không nghe..."

"Em phải nghe..."

Chúng tôi vật lộn lăn qua lăn lại trên giường, mặc tôi cắn xé điên lên anh ta vẫn thô bạo liên tục kéo chân tôi ra, cắm vào.

Tôi thầm oán giận, bám chặt ga giường, mẹ nó, đau quá!

Trác Văn Dương, đồ đại ngốc, chống mắt lên mà xem, có người nguyện yêu tôi. Tôi không có tệ hại như cậu nghĩ đâu.

Đồ đại ngốc.

Về đến "nhà" - thật ra chỉ là cái nhà trọ hai đứa thuê chung thấy đèn sáng rực. Mở cửa không ngờ bắt gặp Văn Dương đang ngồi trước bàn ăn cơm trong phòng khách.

Thói quen của cậu ấy mãi mãi không bao giờ thay đổi vì bất cứ thứ gì.

“Tớ về rồi.” tôi cười vô tư. Coi như ngó lơ dấu vết Lee lưu lại trên mặt.

Cậu ấy cắn cộp một cái gì đó, không trả lời.

“Có nấu cơm tớ với không? Đói quá...” tôi vô thức diễn kịch, cố tìm bát với đũa rồi gắp mì nấm hương và sườn lợn trong nồi.

"Không làm phần cậu." cậu ấy nói.

"Nói đùa." tôi cười nhăn nhở. "Làm một mình mà nhiều thế á."

"Là làm cho người khác. Đừng động vào." cậu ấy lạnh lùng. "Hai ngày nay điện thoại cũng không gọi về, tớ sao thần thông quảng đại biết cậu hôm nay về."

Tôi bẽ bàng, cười cười thả mì xuống. “Nói cũng đúng.”

Lấy túi bánh quy trong tủ lạnh rồi về phòng. Phải ăn, phải ăn, dạ dày tôi không tốt, nếu đói sẽ đau tới độ hoa mắt chóng mặt.

"Lâm Cánh!"

Tôi đứng lại, vừa nhét bánh quy vào miệng cố ý cắn rồm rộp.

"Ra ngoài chí ít cũng nhớ mang di động, không thì cũng phải gọi về. Cậu đâu còn là con nít nữa, đừng làm người khác phải lo lắng!"

"Ồ?" Tôi nhướn nhướn lông mày. "Cậu lo cho tớ?"

Cậu ấy cúi đầu tiếp tục ăn. "Sau này ít làm bậy ở bên ngoài đi."

Tôi bật cười, lòng nhói đau.

"Muốn tớ không làm loạn rất dễ." tôi cười ngả ngớn. "Là người thì phải phát tiết, cậu giúp tớ giải quyết, tớ sẽ không cần cơ thể yếu ớt của mấy lão già nữa. Như vậy đi, chỉ cần chấp nhận tớ, tớ..."

"Bốp!" cậu ấy đập mạnh xuống bàn.

Lại thất bại. Tôi nhún vai, thức thời ngậm miệng, về phòng.

Trong phòng không có nước ấm, tôi nhai hai miếng thấy nhạt nhẽo vô vị, liền ném cả gói to vào thùng rác. Nghĩ nghĩ một hồi, lấy ra hai viên giảm đau nuốt xuống cùng nước bọt rồi đi đến bên giường nằm xuống.

Lâm Cánh mày kiên cường ghê chưa, tôi cười khan hai tiếng với mình, mỗi ngày kiên trì nịnh nọt người ta, thần kinh với độ dày da mặt thật đáng ngưỡng mộ.

Phòng khách có âm thanh kỳ quái truyền đến. Văn Dương dạo này trở nên thường xuyên nóng nảy, cứ như đang chịu áp lực nào đó. Tôi hy vọng cậu ấy có thể mỉm cười ấm áp, nhưng mỗi lần pha trò, đều thấy nếp nhăn nơi khoé mặt cậu ấy ngày một nhiều thêm.Tôi quyến luyến người kia, làm đủ thứ những mong được ở gần cậu nhưng mọi chuyện lại luôn trái với suy nghĩ.

Văn Dương mấy ngày liền đi sớm về khuya, hết vùi mình trong thư viện lại sang phòng thí nghiệm. Nói là để chuẩn bị cho kiểm tra cuối kỳ, nhưng thật ra có lẽ không muốn đụng mặt tôi. Cực chẳng đã, sắp không chịu nổi còn bị người ta ghét đến nông nỗi này.

Nhàn hạ rảnh rỗi, vì muốn giết thời gian nên tôi đã đến bar, nhưng cũng thấy vô vị, ở đây chẳng có mấy người coi được cả. Đối với tôi mà nói, đàn ông chia làm hai loại, một loại lớn lên giống Trác Văn Dương, đẹp trai phải biết, loại còn lại không giống Trác Văn Dương, tức là cá sấu lên bờ.

Tôi thấy buồn bực vì tình cờ gặp Joanna đang ở với Tăng Bì, vẻ mặt thẹn thùng. Nhìn Tăng Bì chân tay luống cuống, nói líu cả lưỡi, sắc mặt vốn trắng bệch lúc này lại sáng ngời, thần thái thăng hoa, đoán chừng chuyện tốt đã thành.

Thế khác nào hoa lài cắm...

Tôi vừa ghen tỵ vừa thèm thuồng, cậu ta xấu ma chê quỷ hờn vẫn cưa được cực phẩm như Joanna, tôi đây là tuyệt thế mỹ nam anh tuấn hơn người mà giờ này chỉ có nước đứng từ xa ngắm trộm người kia rồi thở ngắn than dài.

Khó trách Văn Dương dạo này kích động đến thế, ra là thất tình?

Tôi bừng tỉnh, thừa lúc cậu ấy suy sụp vì thất tình, tôi lao vào có quá đê tiện không?

Thảo nào vẫn thất bại, Lâm Cánh, mày thật kém cỏi.

Càng nghĩ càng ấm ức mà oán trời trách đất, tôi học Tăng Bì uống rượu như nước lã, đang uống thì có cảm giác sau lưng bị người ta chọc lén một phát rõ đau, rượu phun ra thì không nói, đến tí nước mắt nhẫn nhịn đã lâu vừa muốn tuôn ra đã bị doạ cho chảy ngược.

Tôi trợn mắt nhìn.

“Cuối cùng cũng tìm được em!” kẻ kia bề ngoài còn dưới mức trung bình nhiệt tình, mừng rỡ đưa tay kéo tôi.

“Anh là ai?”

“Không nhớ sao? Hôm party Noel có thấy em, ai dè chớp mắt đã lặn mất tăm, anh định hỏi cái cậu đẹp trai đi với em hỏi thăm, cậu ta lại dám...”

“Xin lỗi, tôi không nhớ.” tâm tình không tốt nên không có hứng tiếp chuyện với ai.

Ông ta đột nhiên trở mặt, "Em trai à, đừng có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt."

Uy hiếp tôi?

Ha ha ha, chú à, có biết tôi là ai không?! Tôi lườm lại.

"Biết điều chút, không cứ chờ mà xem!" bàn tay thô ráp ra đặt sau cổ tôi doạ dẫm. Tôi rụt cổ lại, ngoan ngoãn thoả hiệp.

Mặt lão ta càng ngày càng gần...

"Chờ chút!" tôi ngượng ngùng. "...Đi nơi khác..."

Lão ta sướng rơn bám mông tôi đến toilet ở một xó xỉnh vắng vẻ nào đó.

"Tiểu Cánh!" lão há miệng ra, cả người gí sát ngày càng gần.

Tôi cười nũng nịu với lão.

Mười lăm phút sau sảng khoái đẩy cửa đi ra. Cảm giác được trút giận quả thật thoải mái! Tuy chân đau đau. Đại thiếu gia ta uống hơi quá chén, những cũng đáng đời lão. Vừa rồi hơi mạnh chân, dùng sức hơi quá, hình như chân nhức nhức. Lão già ấy xem chừng bây giờ méo méo mó mó biến dạng đang hối cải dưới bồn rửa tay. Áy náy gì chứ, dù sao mặt lão ta trước và sau khi bị đánh cũng chẳng thay đổi gì.Hớn ha hớn hở về nhà, vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Chà, hên ghê...

Tôi kích động xoay người chạy ra mở cửa. "Văn Dương..." thanh âm vừa thoát ra một nửa liền nuốt vào trong cổ. Là Eric.

“Đã lâu chưa gặp, em vẫn không thay đổi mấy nhỉ?” con người dễ nhìn ngoài cửa cười hoà nhã đến bất thường.

Tôi cứng người trong phút chốc, anh ta ung dung đi vào, nhìn xung quanh. "Nhỏ thế này cũng ở được sao? Nếu là anh nhất định sẽ không để em chịu khổ."

"Lee chỉ anh đến?" tôi cười lạnh.

"Không." anh ta cười. "Là cái tên mới bị em đánh gãy xương sườn. Anh biết anh ta, anh ta nói cho anh biết ở vũ hội có thấy em, tuy không biết tên nhưng nghe tả lại thì còn ai ngoài Tiểu Cánh nhà chúng ta nữa."

Đối với mấy câu khen vòng nói vo tam quốc kia, tôi hừ một tiếng.

“Em có biết kẻ bị em đánh là ai không?”

“Ai mà biết được lão ta là ai, bộ sợ chắc?”

“Em quả nhiên vẫn khiến người khác không thể không thích được.”

Gai cả người.

“Anh theo dõi tôi.” từ ban nãy ở quán bar sao?

"Tiểu Cánh, chẳng qua anh rất nhớ em." Eric nheo mắt, giống như dã thú đang tập trung quan sát con mồi, khẽ liếm môi, ánh mắt không hề có nhung nhớ mà đầy ác ý. "Rất nhớ bộ dáng em lúc ở trên giường... và cả... cái bình hoa kia nữa."

Tôi lui ra phía sau từng bước, bản năng cảm nhận được nguy hiểm, đúng là tôi đang sợ, sợ muốn chết. Anh ta còn ôm mối hận lúc trước tôi đập cho một cú, nếu mà trả lại đảm bảo tôi chịu không thấu, ngay tức khắc sẽ đầu rơi máu chảy nằm ngay đơ cho mà xem... Tôi không giống anh ta, chảy máu nhiều thế còn chưa chết, đồ quái vật!

"Em là người đầu tiên dám đánh anh, Tiểu Cánh à." anh ta chậm rãi tiến lại.

Tôi tiếp tục lùi bước. Người này khiến tôi thấy lạnh sống lưng.

"Em có biết khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh muốn làm là gì không?" anh ta cúi đầu xuống.

Từ trong ánh mắt anh ta tôi thấy tràn đầy sự tàn bạo, ý niệm muốn chạy trốn trong đầu mới vụt loé chỉ là đã chậm một bước.

Nằm trên sô pha, bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, tôi ngạt thở liều mạng giãy giụa...

Eric đem chân chen vào giữa đầu gối tôi ngăn tôi chống cự, một tay nhanh nhẹn cởi cà vạt trói hai tay tôi vòng lên đầu.

"Đừng đùa!" tôi cố sức lên tiếng, yết hầu bị bóp nghẹt.

Anh ta hé miệng cắn tai tôi, đau đến run người. "Em tưởng chúng ta giống như đang chơi đùa sao?"

Tiếng xé áo, lưng tôi một trận lạnh lẽo, tiếp theo thắt lưng bị cởi ra... rồi đến quần jean...

Thừa lúc kẻ kia không chú ý, tôi hung hăng dùng đầu gối đá mạnh vào hạ thân anh ta, anh ta đã quen nên tránh được, phản công ép chân tôi đến trước ngực.Tôi thật sự hoảng sợ. "Không được làm bừa..."

"Chuyện này, anh đã muốn từ lâu..." Eric mỉm cười nhìn tôi, lực cổ tay mạnh mẽ làm tôi đau đớn. "Em mà biết anh nhớ nhung thân thể này đến mức nào, nhất định sẽ cảm động..."

“Không được...”

Dáng vẻ ác ma kia khiến tôi kinh hãi đến mức buồn nôn.

Bị tra tấn một lần nữa thì chết chắc. Tôi sởn gai ốc nghĩ.

“Mau buông ra!” tôi lúng túng gắng đẩy thân thể đang áp chế mình. “Bạn tôi sắp về...”

"Ồ? Lại đổi sang thằng khác?"

"Không phải!" tôi ghét anh ta dùng ngữ khí như vậy nói về Văn Dương.

"Sợ người yêu mới nhìn thấy thì ghen sao?"

"Đã bảo không phải!"

“Không phải thì tốt, anh chẳng ngại có kẻ nhìn thấy đâu.”

Sáp nhập thô bạo, tôi thảm thiết kêu lên.

Trời ạ, kệ đi... Văn Dương dù thế nào cũng đừng có về, đừng về...

Tiếng cửa mở lúc này vang lên khiến màng tai tôi đau nhức.

Nghe tiếng chân Văn Dương, một tiếng, hai tiếng rồi dừng lại.

Eric đã chắn mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xám ngoét của cậu ấy.

Bị người khác xâm phạm trên sô pha ở phòng khách, hai chân dang ra, tư thế hết sức khó coi.

"Không được đến đây!" tôi gào khản cả giọng.

Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của mình, thà chết còn hơn phải xấu mặt trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi mấy bước rồi đứng yên, hình như nhận ra Eric.

"Các người đang làm gì?" thanh âm cứng ngắc đến cực điểm.

“Nhìn mà không thấy sao?” Eric quay đầu. “Sao thế, chưa từng làm với cậu ta?”

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ớn lạnh. “Không được nói...”

Có tiếng bước đến rất nhanh, Eric đang ở trên người tôi bị kéo ra cả người ngã uỵch trên đất. Văn Dương tái mét nhào đến đấm đá một trận, dáng vẻ như muốn giết người. Eric luôn ở thế thượng phong hôm nay lại không thể phản kích, bị trúng vài cú chí mạng, chật vật không đứng vững phải dựa vào tường.

"Đừng đánh nữa..." mãi sau đó tôi mới khàn khàn giọng nói ra mấy chữ.

Văn Dương đá thêm hai cái mới thở hổn hển dừng tay, lưng hơi cong lại, cơn giận vẫn chưa tiêu, cả ngực phập phồng.

“Vì đứa như thế mà động đến tao,” Eric chậm rãi đứng thẳng, lau vết máu khoé miệng, cười thản nhiên như trước, “Rất không đáng, sau này mày sẽ phải hối hận.”

Văn Dương nghiến răng siết chặt nắm tay. Eric cũng không tức giận, chỉ đối mặt với cậu ấy. "Tao rất hiếu kỳ, ba của mày là ai?"

"Cút đi!" Văn Dương hai mắt đỏ bừng. "Nơi này không có chỗ cho kẻ hạ lưu như anh!"

Cửa bị mở rầm một cái, Văn Dương ném Eric quần áo xộc xệch ra ngoài.

Tôi xấu hổ co ro trên sô pha, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Văn Dương đi đến, cởi cà vạt trên tay tôi, động tác thô lỗ.

“Đó là người đang qua lại với cậu?” Văn Dương nói có phần châm chọc.

Tôi ôm người co quắp đứng dậy, dùng tay ngăn trở dòng lệ.

“Đã bảo không được làm càn mà! Tự làm tự chịu!”

“Đi tắm đi, tớ đem sô pha đi tẩy sạch.” cậu ấy đẩy đẩy tôi. “Lần sau muốn làm gì thì làm ở ngoài, đừng mang kẻ không đàng hoàng về.”

Trong lòng hụt hẫng, tôi không định giải thích là mình bị ép. Cậu ấy tức giận đâu phải vì nhìn thấy tôi ở cạnh người khác, mà là vì tôi đã đưa người ta về nhà làm bậy, còn làm bẩn cái sô pha yêu quý của cậu ấy.

"Phải đó." tôi yếu đuối đáp, cúi gằm mặt tập tễnh đi vào phòng tắm.

"Cậu khóc?"

Tôi chối, "Không có."

Cậu ấy thở dài. "Tớ đi chỉnh nước ấm cho cậu."

Tôi ngồi một mình trong bồn tắm lớn vài giờ, không hiểu vì lý do gì lại khóc thảm thiết như vậy, muốn dừng cũng không dừng được.

Dường như tôi đã trở thành kẻ yếu đuối mất rồi.Tôi thật sự hoảng sợ. "Không được làm bừa..."

"Chuyện này, anh đã muốn từ lâu..." Eric mỉm cười nhìn tôi, lực cổ tay mạnh mẽ làm tôi đau đớn. "Em mà biết anh nhớ nhung thân thể này đến mức nào, nhất định sẽ cảm động..."

“Không được...”

Dáng vẻ ác ma kia khiến tôi kinh hãi đến mức buồn nôn.

Bị tra tấn một lần nữa thì chết chắc. Tôi sởn gai ốc nghĩ.

“Mau buông ra!” tôi lúng túng gắng đẩy thân thể đang áp chế mình. “Bạn tôi sắp về...”

"Ồ? Lại đổi sang thằng khác?"

"Không phải!" tôi ghét anh ta dùng ngữ khí như vậy nói về Văn Dương.

"Sợ người yêu mới nhìn thấy thì ghen sao?"

"Đã bảo không phải!"

“Không phải thì tốt, anh chẳng ngại có kẻ nhìn thấy đâu.”

Sáp nhập thô bạo, tôi thảm thiết kêu lên.

Trời ạ, kệ đi... Văn Dương dù thế nào cũng đừng có về, đừng về...

Tiếng cửa mở lúc này vang lên khiến màng tai tôi đau nhức.

Nghe tiếng chân Văn Dương, một tiếng, hai tiếng rồi dừng lại.

Eric đã chắn mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xám ngoét của cậu ấy.

Bị người khác xâm phạm trên sô pha ở phòng khách, hai chân dang ra, tư thế hết sức khó coi.

"Không được đến đây!" tôi gào khản cả giọng.

Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của mình, thà chết còn hơn phải xấu mặt trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi mấy bước rồi đứng yên, hình như nhận ra Eric.

"Các người đang làm gì?" thanh âm cứng ngắc đến cực điểm.

“Nhìn mà không thấy sao?” Eric quay đầu. “Sao thế, chưa từng làm với cậu ta?”

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ớn lạnh. “Không được nói...”

Có tiếng bước đến rất nhanh, Eric đang ở trên người tôi bị kéo ra cả người ngã uỵch trên đất. Văn Dương tái mét nhào đến đấm đá một trận, dáng vẻ như muốn giết người. Eric luôn ở thế thượng phong hôm nay lại không thể phản kích, bị trúng vài cú chí mạng, chật vật không đứng vững phải dựa vào tường.

"Đừng đánh nữa..." mãi sau đó tôi mới khàn khàn giọng nói ra mấy chữ.

Văn Dương đá thêm hai cái mới thở hổn hển dừng tay, lưng hơi cong lại, cơn giận vẫn chưa tiêu, cả ngực phập phồng.

“Vì đứa như thế mà động đến tao,” Eric chậm rãi đứng thẳng, lau vết máu khoé miệng, cười thản nhiên như trước, “Rất không đáng, sau này mày sẽ phải hối hận.”

Văn Dương nghiến răng siết chặt nắm tay. Eric cũng không tức giận, chỉ đối mặt với cậu ấy. "Tao rất hiếu kỳ, ba của mày là ai?"

"Cút đi!" Văn Dương hai mắt đỏ bừng. "Nơi này không có chỗ cho kẻ hạ lưu như anh!"

Cửa bị mở rầm một cái, Văn Dương ném Eric quần áo xộc xệch ra ngoài.

Tôi xấu hổ co ro trên sô pha, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Văn Dương đi đến, cởi cà vạt trên tay tôi, động tác thô lỗ.

“Đó là người đang qua lại với cậu?” Văn Dương nói có phần châm chọc.

Tôi ôm người co quắp đứng dậy, dùng tay ngăn trở dòng lệ.

“Đã bảo không được làm càn mà! Tự làm tự chịu!”

“Đi tắm đi, tớ đem sô pha đi tẩy sạch.” cậu ấy đẩy đẩy tôi. “Lần sau muốn làm gì thì làm ở ngoài, đừng mang kẻ không đàng hoàng về.”

Trong lòng hụt hẫng, tôi không định giải thích là mình bị ép. Cậu ấy tức giận đâu phải vì nhìn thấy tôi ở cạnh người khác, mà là vì tôi đã đưa người ta về nhà làm bậy, còn làm bẩn cái sô pha yêu quý của cậu ấy.

"Phải đó." tôi yếu đuối đáp, cúi gằm mặt tập tễnh đi vào phòng tắm.

"Cậu khóc?"

Tôi chối, "Không có."

Cậu ấy thở dài. "Tớ đi chỉnh nước ấm cho cậu."

Tôi ngồi một mình trong bồn tắm lớn vài giờ, không hiểu vì lý do gì lại khóc thảm thiết như vậy, muốn dừng cũng không dừng được.

Dường như tôi đã trở thành kẻ yếu đuối mất rồi.Tôi thật sự hoảng sợ. "Không được làm bừa..."

"Chuyện này, anh đã muốn từ lâu..." Eric mỉm cười nhìn tôi, lực cổ tay mạnh mẽ làm tôi đau đớn. "Em mà biết anh nhớ nhung thân thể này đến mức nào, nhất định sẽ cảm động..."

“Không được...”

Dáng vẻ ác ma kia khiến tôi kinh hãi đến mức buồn nôn.

Bị tra tấn một lần nữa thì chết chắc. Tôi sởn gai ốc nghĩ.

“Mau buông ra!” tôi lúng túng gắng đẩy thân thể đang áp chế mình. “Bạn tôi sắp về...”

"Ồ? Lại đổi sang thằng khác?"

"Không phải!" tôi ghét anh ta dùng ngữ khí như vậy nói về Văn Dương.

"Sợ người yêu mới nhìn thấy thì ghen sao?"

"Đã bảo không phải!"

“Không phải thì tốt, anh chẳng ngại có kẻ nhìn thấy đâu.”

Sáp nhập thô bạo, tôi thảm thiết kêu lên.

Trời ạ, kệ đi... Văn Dương dù thế nào cũng đừng có về, đừng về...

Tiếng cửa mở lúc này vang lên khiến màng tai tôi đau nhức.

Nghe tiếng chân Văn Dương, một tiếng, hai tiếng rồi dừng lại.

Eric đã chắn mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xám ngoét của cậu ấy.

Bị người khác xâm phạm trên sô pha ở phòng khách, hai chân dang ra, tư thế hết sức khó coi.

"Không được đến đây!" tôi gào khản cả giọng.

Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của mình, thà chết còn hơn phải xấu mặt trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi mấy bước rồi đứng yên, hình như nhận ra Eric.

"Các người đang làm gì?" thanh âm cứng ngắc đến cực điểm.

“Nhìn mà không thấy sao?” Eric quay đầu. “Sao thế, chưa từng làm với cậu ta?”

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ớn lạnh. “Không được nói...”

Có tiếng bước đến rất nhanh, Eric đang ở trên người tôi bị kéo ra cả người ngã uỵch trên đất. Văn Dương tái mét nhào đến đấm đá một trận, dáng vẻ như muốn giết người. Eric luôn ở thế thượng phong hôm nay lại không thể phản kích, bị trúng vài cú chí mạng, chật vật không đứng vững phải dựa vào tường.

"Đừng đánh nữa..." mãi sau đó tôi mới khàn khàn giọng nói ra mấy chữ.

Văn Dương đá thêm hai cái mới thở hổn hển dừng tay, lưng hơi cong lại, cơn giận vẫn chưa tiêu, cả ngực phập phồng.

“Vì đứa như thế mà động đến tao,” Eric chậm rãi đứng thẳng, lau vết máu khoé miệng, cười thản nhiên như trước, “Rất không đáng, sau này mày sẽ phải hối hận.”

Văn Dương nghiến răng siết chặt nắm tay. Eric cũng không tức giận, chỉ đối mặt với cậu ấy. "Tao rất hiếu kỳ, ba của mày là ai?"

"Cút đi!" Văn Dương hai mắt đỏ bừng. "Nơi này không có chỗ cho kẻ hạ lưu như anh!"

Cửa bị mở rầm một cái, Văn Dương ném Eric quần áo xộc xệch ra ngoài.

Tôi xấu hổ co ro trên sô pha, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Văn Dương đi đến, cởi cà vạt trên tay tôi, động tác thô lỗ.

“Đó là người đang qua lại với cậu?” Văn Dương nói có phần châm chọc.

Tôi ôm người co quắp đứng dậy, dùng tay ngăn trở dòng lệ.

“Đã bảo không được làm càn mà! Tự làm tự chịu!”

“Đi tắm đi, tớ đem sô pha đi tẩy sạch.” cậu ấy đẩy đẩy tôi. “Lần sau muốn làm gì thì làm ở ngoài, đừng mang kẻ không đàng hoàng về.”

Trong lòng hụt hẫng, tôi không định giải thích là mình bị ép. Cậu ấy tức giận đâu phải vì nhìn thấy tôi ở cạnh người khác, mà là vì tôi đã đưa người ta về nhà làm bậy, còn làm bẩn cái sô pha yêu quý của cậu ấy.

"Phải đó." tôi yếu đuối đáp, cúi gằm mặt tập tễnh đi vào phòng tắm.

"Cậu khóc?"

Tôi chối, "Không có."

Cậu ấy thở dài. "Tớ đi chỉnh nước ấm cho cậu."

Tôi ngồi một mình trong bồn tắm lớn vài giờ, không hiểu vì lý do gì lại khóc thảm thiết như vậy, muốn dừng cũng không dừng được.

Dường như tôi đã trở thành kẻ yếu đuối mất rồi.Tôi thật sự hoảng sợ. "Không được làm bừa..."

"Chuyện này, anh đã muốn từ lâu..." Eric mỉm cười nhìn tôi, lực cổ tay mạnh mẽ làm tôi đau đớn. "Em mà biết anh nhớ nhung thân thể này đến mức nào, nhất định sẽ cảm động..."

“Không được...”

Dáng vẻ ác ma kia khiến tôi kinh hãi đến mức buồn nôn.

Bị tra tấn một lần nữa thì chết chắc. Tôi sởn gai ốc nghĩ.

“Mau buông ra!” tôi lúng túng gắng đẩy thân thể đang áp chế mình. “Bạn tôi sắp về...”

"Ồ? Lại đổi sang thằng khác?"

"Không phải!" tôi ghét anh ta dùng ngữ khí như vậy nói về Văn Dương.

"Sợ người yêu mới nhìn thấy thì ghen sao?"

"Đã bảo không phải!"

“Không phải thì tốt, anh chẳng ngại có kẻ nhìn thấy đâu.”

Sáp nhập thô bạo, tôi thảm thiết kêu lên.

Trời ạ, kệ đi... Văn Dương dù thế nào cũng đừng có về, đừng về...

Tiếng cửa mở lúc này vang lên khiến màng tai tôi đau nhức.

Nghe tiếng chân Văn Dương, một tiếng, hai tiếng rồi dừng lại.

Eric đã chắn mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xám ngoét của cậu ấy.

Bị người khác xâm phạm trên sô pha ở phòng khách, hai chân dang ra, tư thế hết sức khó coi.

"Không được đến đây!" tôi gào khản cả giọng.

Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của mình, thà chết còn hơn phải xấu mặt trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi mấy bước rồi đứng yên, hình như nhận ra Eric.

"Các người đang làm gì?" thanh âm cứng ngắc đến cực điểm.

“Nhìn mà không thấy sao?” Eric quay đầu. “Sao thế, chưa từng làm với cậu ta?”

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ớn lạnh. “Không được nói...”

Có tiếng bước đến rất nhanh, Eric đang ở trên người tôi bị kéo ra cả người ngã uỵch trên đất. Văn Dương tái mét nhào đến đấm đá một trận, dáng vẻ như muốn giết người. Eric luôn ở thế thượng phong hôm nay lại không thể phản kích, bị trúng vài cú chí mạng, chật vật không đứng vững phải dựa vào tường.

"Đừng đánh nữa..." mãi sau đó tôi mới khàn khàn giọng nói ra mấy chữ.

Văn Dương đá thêm hai cái mới thở hổn hển dừng tay, lưng hơi cong lại, cơn giận vẫn chưa tiêu, cả ngực phập phồng.

“Vì đứa như thế mà động đến tao,” Eric chậm rãi đứng thẳng, lau vết máu khoé miệng, cười thản nhiên như trước, “Rất không đáng, sau này mày sẽ phải hối hận.”

Văn Dương nghiến răng siết chặt nắm tay. Eric cũng không tức giận, chỉ đối mặt với cậu ấy. "Tao rất hiếu kỳ, ba của mày là ai?"

"Cút đi!" Văn Dương hai mắt đỏ bừng. "Nơi này không có chỗ cho kẻ hạ lưu như anh!"

Cửa bị mở rầm một cái, Văn Dương ném Eric quần áo xộc xệch ra ngoài.

Tôi xấu hổ co ro trên sô pha, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Văn Dương đi đến, cởi cà vạt trên tay tôi, động tác thô lỗ.

“Đó là người đang qua lại với cậu?” Văn Dương nói có phần châm chọc.

Tôi ôm người co quắp đứng dậy, dùng tay ngăn trở dòng lệ.

“Đã bảo không được làm càn mà! Tự làm tự chịu!”

“Đi tắm đi, tớ đem sô pha đi tẩy sạch.” cậu ấy đẩy đẩy tôi. “Lần sau muốn làm gì thì làm ở ngoài, đừng mang kẻ không đàng hoàng về.”

Trong lòng hụt hẫng, tôi không định giải thích là mình bị ép. Cậu ấy tức giận đâu phải vì nhìn thấy tôi ở cạnh người khác, mà là vì tôi đã đưa người ta về nhà làm bậy, còn làm bẩn cái sô pha yêu quý của cậu ấy.

"Phải đó." tôi yếu đuối đáp, cúi gằm mặt tập tễnh đi vào phòng tắm.

"Cậu khóc?"

Tôi chối, "Không có."

Cậu ấy thở dài. "Tớ đi chỉnh nước ấm cho cậu."

Tôi ngồi một mình trong bồn tắm lớn vài giờ, không hiểu vì lý do gì lại khóc thảm thiết như vậy, muốn dừng cũng không dừng được.

Dường như tôi đã trở thành kẻ yếu đuối mất rồi.Tôi thật sự hoảng sợ. "Không được làm bừa..."

"Chuyện này, anh đã muốn từ lâu..." Eric mỉm cười nhìn tôi, lực cổ tay mạnh mẽ làm tôi đau đớn. "Em mà biết anh nhớ nhung thân thể này đến mức nào, nhất định sẽ cảm động..."

“Không được...”

Dáng vẻ ác ma kia khiến tôi kinh hãi đến mức buồn nôn.

Bị tra tấn một lần nữa thì chết chắc. Tôi sởn gai ốc nghĩ.

“Mau buông ra!” tôi lúng túng gắng đẩy thân thể đang áp chế mình. “Bạn tôi sắp về...”

"Ồ? Lại đổi sang thằng khác?"

"Không phải!" tôi ghét anh ta dùng ngữ khí như vậy nói về Văn Dương.

"Sợ người yêu mới nhìn thấy thì ghen sao?"

"Đã bảo không phải!"

“Không phải thì tốt, anh chẳng ngại có kẻ nhìn thấy đâu.”

Sáp nhập thô bạo, tôi thảm thiết kêu lên.

Trời ạ, kệ đi... Văn Dương dù thế nào cũng đừng có về, đừng về...

Tiếng cửa mở lúc này vang lên khiến màng tai tôi đau nhức.

Nghe tiếng chân Văn Dương, một tiếng, hai tiếng rồi dừng lại.

Eric đã chắn mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xám ngoét của cậu ấy.

Bị người khác xâm phạm trên sô pha ở phòng khách, hai chân dang ra, tư thế hết sức khó coi.

"Không được đến đây!" tôi gào khản cả giọng.

Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của mình, thà chết còn hơn phải xấu mặt trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi mấy bước rồi đứng yên, hình như nhận ra Eric.

"Các người đang làm gì?" thanh âm cứng ngắc đến cực điểm.

“Nhìn mà không thấy sao?” Eric quay đầu. “Sao thế, chưa từng làm với cậu ta?”

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ớn lạnh. “Không được nói...”

Có tiếng bước đến rất nhanh, Eric đang ở trên người tôi bị kéo ra cả người ngã uỵch trên đất. Văn Dương tái mét nhào đến đấm đá một trận, dáng vẻ như muốn giết người. Eric luôn ở thế thượng phong hôm nay lại không thể phản kích, bị trúng vài cú chí mạng, chật vật không đứng vững phải dựa vào tường.

"Đừng đánh nữa..." mãi sau đó tôi mới khàn khàn giọng nói ra mấy chữ.

Văn Dương đá thêm hai cái mới thở hổn hển dừng tay, lưng hơi cong lại, cơn giận vẫn chưa tiêu, cả ngực phập phồng.

“Vì đứa như thế mà động đến tao,” Eric chậm rãi đứng thẳng, lau vết máu khoé miệng, cười thản nhiên như trước, “Rất không đáng, sau này mày sẽ phải hối hận.”

Văn Dương nghiến răng siết chặt nắm tay. Eric cũng không tức giận, chỉ đối mặt với cậu ấy. "Tao rất hiếu kỳ, ba của mày là ai?"

"Cút đi!" Văn Dương hai mắt đỏ bừng. "Nơi này không có chỗ cho kẻ hạ lưu như anh!"

Cửa bị mở rầm một cái, Văn Dương ném Eric quần áo xộc xệch ra ngoài.

Tôi xấu hổ co ro trên sô pha, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Văn Dương đi đến, cởi cà vạt trên tay tôi, động tác thô lỗ.

“Đó là người đang qua lại với cậu?” Văn Dương nói có phần châm chọc.

Tôi ôm người co quắp đứng dậy, dùng tay ngăn trở dòng lệ.

“Đã bảo không được làm càn mà! Tự làm tự chịu!”

“Đi tắm đi, tớ đem sô pha đi tẩy sạch.” cậu ấy đẩy đẩy tôi. “Lần sau muốn làm gì thì làm ở ngoài, đừng mang kẻ không đàng hoàng về.”

Trong lòng hụt hẫng, tôi không định giải thích là mình bị ép. Cậu ấy tức giận đâu phải vì nhìn thấy tôi ở cạnh người khác, mà là vì tôi đã đưa người ta về nhà làm bậy, còn làm bẩn cái sô pha yêu quý của cậu ấy.

"Phải đó." tôi yếu đuối đáp, cúi gằm mặt tập tễnh đi vào phòng tắm.

"Cậu khóc?"

Tôi chối, "Không có."

Cậu ấy thở dài. "Tớ đi chỉnh nước ấm cho cậu."

Tôi ngồi một mình trong bồn tắm lớn vài giờ, không hiểu vì lý do gì lại khóc thảm thiết như vậy, muốn dừng cũng không dừng được.

Dường như tôi đã trở thành kẻ yếu đuối mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play