Dương Húc Nghi ngày hôm nay mặc bộ y phục màu xanh ngọc, đương nhiên không phải quan phục. Chính hắn cũng không rõ rại sao hoàng thượng lại hạ ý chỉ, muốn hắn mặc bộ y phục thế này, còn bắt hắn đêm nay phải ra con đường náo nhiệt trong thành Đại Lý. Chẳng lẽ có âm mưu gì đang chờ hắn sao?
Dương Húc Nghi đương nhiên biết hôm nay là Hồ Điệp hội, nhưng hát đối đều là vào ban ngày, buổi tối đều là những cặp đã có tình cảm với nhau ra ngoài du ngoạn; mà trên đường đương nhiên có rất nhiều người tới góp vui, cũng không nhất thiết phải là tình nhân mới đi lại trên đường.
Nhưng hoàng thượng lại phân phó rõ ràng, bảo hắn đến khi trời tối mới được ra đường; nghĩ tới nghĩ lui, Dương Húc Nghi chỉ có thể nghĩ đến có lẽ là Đoàn Quân Nhiên muốn chuồn ra ngoài chơi, lại sợ không có ai có gan đi chịu tội cùng, cho nên mới ra lệnh cho đám thần tử bọn hắn, đề phòng đến lúc Long Tĩnh Lam nổi lửa giận cũng không đến nỗi mình y bị chết cháy.
Dương Húc Nghi không hổ là người thông minh, đoán được đến tám chín phần ý đồ của Đoàn Quân Nhiên, đáng tiếc còn có ý khác thì hắn có làm cách nào cũng không nghĩ đến.
Buổi tối, ở ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, hoa cỏ thành chùm, vạn đèn sáng rõ. Dương Húc Nghi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến ngã tư đường phồn hoa nhất; còn chưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói nũng nịu làm người ta ghê tởm, “Dương công tử ~”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Dương Húc Nghi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được, mắt trừng muốn lọt tròng, nhìn nữ nhân tươi cười sáng lạn với mình, thiếu chút nữa là co giò chạy thẳng.
Người tới chính là Lê Tử thích nghịch ngợm, hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng phấn như nước, trên đầu cài một bông sơn trà, lại được tô điểm thêm bởi một chuỗi châu hoa (1) xinh đẹp, trên đó có viên dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh, cứ gọi là nổi bần bật trong đám người.
“Ta tới tìm chàng a, ngự y đại nhân.” Lê Tử cười híp mắt nói, sau đó đá đá mị nhãn về phía Dương Húc Nghi, uyển chuyển bước tới, tự nhiên khoác lên cánh tay Dương Húc Nghi.
Dương Húc Nghi nổi hết cả da gà, liếc xéo nàng, lạnh lùng nói, “Lập tức bỏ tay ngươi ra, nếu không đừng trách ta bẻ gãy.”
Lê Tử lúc này mới lộ ra bộ mặt thật, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh hung dữ rít ra từ cổ họng, “Phi! Ngươi tưởng là ta nguyện ý chắc! Bổn cô nương là mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu dẫn công tử đàng hoàng nào mà không được a, lại cố tình đi câu dẫn đại xứng đà đoạn tụ (quả cân đoạn tụ, ý chỉ những người cứng ngắc, bảo thủ) nhà ngươi, ta mới là oan uổng đây này!”
“Ngươi nói cái gì? Ta là đại xứng đà đoạn tụ?” Dương Húc Nghi hung hăng nhíu mày, ngữ khí âm trầm cũng không phải là chuyện giỡn chơi. Nữ nhân chết tiệt này muốn làm gì? Trên người thoa nhiều hương phấn như vậy là muốn hun chết hắn chắc?
“Thế nào? Trên đời này chẳng lẽ còn có người thứ hai xứng với cái tên đại xứng đà hơn ngươi? Nói xứng đà là quá đề cao ngươi rồi!”
“Ngươi thì sao? Chính là củ tỏi có thể xông chết ngươi ta!” Dương Húc Nghi bịt mũi. Thiên a, hắn thật sự là ghê tởm.
“Quên đi, không vô nghĩa với loại xú nam nhân như ngươi nữa, dù sao cũng là hoàng thượng tìm ta tới diễn trò thôi. Ngự y đại nhân, ngài cũng phải phối hợp đó nha.” Lê Tử tức giận liếc hắn một cái, tóm chặt lấy cánh tay Dương Húc Nghi, hệt như một con cua ngang bướng, quyết ko chịu buông tay.
“Diễn trò? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dương Húc Nghi cau mày. Quả nhiên là có chuyện a.
Lê Tử hất hất mặt về sau, nhỏ giọng nói, “Lát nữa mấy người hoàng thượng sẽ đến đây, đến lúc đó ngươi phải giả bộ tâm đầu ý hợp với ta, bộ dạng như đã thề non hẹn biển ấy. Đấy, nhiệm vụ của ta chỉ có thế thôi.”
Dương Húc Nghi nháy mắt mấy cái, vẻ mặt bí hiểm, lẩm bẩm, “Là muốn diễn cho ai xem đây?”
Lê Tử đẩy đẩy hắn, không kiên nhẫn nói, “Ai nha, ngươi quản nhiều như vậy làm gì a! Được rồi được rồi, bây giờ phải bắt đầu nha, ta muốn mua cái kia!”
Dương Húc Nghi trừng nàng một cái, nhưng vẫn bị nàng kéo đến một gánh hàng trước mặt, bắt đầu đảm đương nhiệm vụ thảm nhất từ trước tới nay: tiêu tiền như rác; tay không ngừng móc bạc, lòng thì âm thầm nguyền rủa tất cả nữ nhân trên đời này.
__
Ngay khi đó, phía sau hắn, khoảng chừng mười bước là Đoàn Quân Nhiên miệng nhóp nhép nhai nhai, tay cầm đầy đồ ăn, kéo kéo lôi lôi Lâm Thiếu Hoa vẻ mặt khiếp sợ, chậm rãi theo dõi.
Nét mặt Lâm Thiếu Hoa bây giờ thật đúng là còn khó coi hơn cả khóc; sắc mặt trắng bệch, cắn đôi môi tinh xảo, bộ dáng yếu đuối đó thật khiến cho người ta phải đau lòng, hận không thể lập tức ôm y vào lòng. Đoàn Quân Nhiên cũng biết là mình hình như hơi quá đáng, nhưng mà lại cảm thấy nếu không làm vậy thì chẳng thể làm gì khác để giúp y a, thật đúng là mâu thuẫn mà.
“Sử quan, khanh không sao đấy chứ?” Đoàn Quân Nhiên liều mạng nuốt một miếng đường cao (bánh bọc đường), lo lắng hỏi.
“Không… Có gì.” Lâm Thiếu Hoa cúi thấp đầu xuống, rõ ràng là đau lòng muốn chết, vậy mà còn cứ cứng miệng không chịu nhận, vẫn cứ cậy mạnh chịu đựng. Người không tự nhiên thế này a, chẳng trách phải chịu khổ.
__
“Đã mua nhiều như vậy, ngươi tiết chế chút được không?” Trong tay Dương Húc Nghi đã có cả đống đồ, phiền chán không chịu được. Bọn hắn đã dạo qua không ít hàng quán, nữ nhân chết toi này còn không chịu yên, cứ lải nhải: “chỉ mua món đắt tiền, không mua không được”, quả thực làm hắn hận không thể lôi nguyên cả lọ Hạc Đỉnh Hồng rót hết cho nàng.
“Thôi mà, thôi mà, Dương lang, người ta còn muốn son này nha ~” Lê Tử cười quyến rũ, nhìn sắc mặt Dương Húc Nghi xanh mét là thấy vui vẻ. Ha ha, đại xứng đà đoạn tụ cũng có ngày hôm nay a ~
“Cái này ngươi vừa mua đó thôi.” Dương Húc Nghi trả lời không chút biểu cảm.
“Đúng a, nhưng mà còn có cả phần của tỷ tỷ nữa a. Ta nhận nhiệm vụ, đương nhiên cũng phải dành phần cho tỷ tỷ nữa chứ.” Lê Tử nói như đúng rồi, sau đó vẫy vẫy tay, nhìn Dương Húc Nghi dù không muốn chút nào nhưng vẫn phải móc bạc ra.
Hừ! Hóa ra còn có ả Đào Tử này nữa, hai nữ nhân chết toi, ách, còn có hoàng thượng thích đùa dai nữa, ta sẽ hảo hảo ‘hồi báo’ các người…
Âm hiểm nghĩ về kế hoạch báo thù, Dương Húc Nghi cảm thấy mình chỉ còn cách vạch ‘bùng nổ’ không xa nữa đâu, trên trán cũng nổi gân xanh chằng chịt. Vậy mà Lê Tử còn không biết chết sống, vỗ vỗ hắn, “Chú ý diễn cảm nha, ngươi như vậy hung ác quá nha!”
“Hung ác?” Dương Húc Nghi bỗng nhiên cười tà mị, Lê Tử nhất thời ngây người, hắn lập tức ôm lấy Lê Tử, cúi đầu, gần như là dán sát vào mặt Lê Tử, nói thật nhỏ, “Ta cảnh cáo ngươi, tiếp tục mua một món đồ nữa là ta sẽ bôi hủ thi tề* lên mặt ngươi đó nha!”
(Hủ thi tề: cao rữa thịt. Vâng, bạn nào hay đọc truyện kiếm hiệp thì biết a, chính là cái loại thuốc mà vẩy lên thi thể xong thì tan ra thành nước á >”<)
Lê Tử thoáng chốc bị hù, từ đầu đến chân như bị đóng thành băng luôn, lắp ba lắp bắp, “Sao, sao thế được, cái, cái thứ đó mà ngươi cũng dám mang theo bên người?”
“Hừ!” Dương Húc Nghi lại cười tà ác thêm lần nữa, tiếp tục đe dọa, “Còn có thứ hay ho hơn nữa nha, ví dụ như là ngọc oánh cao nha, chỉ cần một giọt thôi, lập tức trên người ngươi sẽ đầy giòi bọ nha…”
“A ~~~~~~~~~~~~~~~”
Một tiếng hét đó đủ làm điếc tai tất cả mọi người trên đường. Lê Tử đẩy Dương Húc Nghi ra, nhanh chân bỏ chạy, tốc độ đó quả thực còn nhanh hơn cả pháo phóng lên trời, tất cả những đồ vật vừa mua cũng bị ném hết.
“Thiết!” Dương Húc Nghi vẫy vẫy tay áo, chẳng chút hối hận nhìn vật phẩm trang sức son phấn rơi trên đường, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa một cái. Cuối cùng cũng thoát!
Nhưng Dương Húc Nghi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng kêu của Đoàn Quân Nhiên ở ngay phía sau. Hắn quay phắt đầu lại, thấy ngay cảnh Đoàn Quân Nhiên nỗ lực đỡ Lâm Thiếu Hoa lấy thương tâm muốn chết, miệng còn ngậm thịt heo viên rán
Xiết chặt nắm tay, Dương Húc Nghi oán hận thề: hoàng thượng, ta không tha cho ngài!
Ba bước thành hai bước chạy tới, Dương Húc Nghi tuy rằng vẫn trưng ra bộ mặt ngay đơ nhưng lòng đã sớm rối loạn. Mấy hôm trước, Lâm Thiếu Hoa đang vui vẻ bỗng dưng phát cáu với hắn, sau đó cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, cứ thế hiên ngang tiêu sái bước đi, lúc nhìn thấy mình thì coi như không khí, bộ dáng hờ hững như người không quen, thái độ nhìn mà như không thấy.
Dương Húc Nghi vốn cũng muốn nổi điên, nhưng mà Lâm Thiếu Hoa vẫn cứ là bộ dáng điềm đạm đáng yêu đó, hệt như chính y mới là người chịu bao nhiêu ủy khuất vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, cho dù tính tình Dương Húc Nghi có xấu xa hư hỏng đến thế nào đi nữa cũng không giận nổi, trong lòng cũng bị đả kích không nhỏ, có cảm giác thất bại vô hình, không biết là mình nói gì hay làm gì sai.
Mấy ngày nay, hai người cứ hục hặc xoay quanh như vậy, nhưng trong lòng Dương Húc Nghi hiểu rõ, qua một thời gian nữa, từ từ dỗ y, Lâm Thiếu Hoa dù sao vẫn là người dễ mềm lòng. Hôm nay vừa đúng lúc, cuối cùng hắn cũng biết trong bụng Đoàn Quân Nhiên tính toán cái gì!
“Công tử, Thiếu Hoa!”
Dương Húc Nghi còn chưa đi đến trước mặt, Lâm Thiếu Hoa lung lay sắp đổ không biết lấy đâu ra khí lực mà đẩy vai Đoàn Quân Nhiên ra, xoay người bỏ chạy, bỏ lại Dương Húc Nghi cùng Đoàn Quân Nhiên hai người đều ngớ người tại chỗ.
Không ổn! Dương Húc Nghi khựng lại một chút, lập tức bắt đầu đuổi theo y, ngay cả cáo biệt Đoàn Quân Nhiên cũng chẳng quan tâm; hai người một trước một sau biến mất trong biển người mờ mịt, hơn nữa Lê Tử mới nãy đã thét chói tai chạy trốn, Đoàn Quân Nhiên ngạc nhiên phát hiện ở đây chỉ còn có một mình y!
Tiểu hoàng đế của chúng ta tay trái cầm mứt quả, tay phải cầm , đường nhân, trên cổ còn treo một cái túi lớn, trong túi là đống đồ ăn vặt bình dân, nặng đến mức làm cổ y cũng trĩu cả xuống. Đoàn Quân Nhiên trợn trừng mắt đôi mắt xinh đẹp nhìn trái nhìn phải, nhìn a nhìn, mếu máo, bỗng nhiên khóc váng lên, kinh thiên động địa, làm các cặp tình nhân gần đó bọ dọa cho chết khiếp.
“Oa! Ta mặc kệ! Bọn họ trốn hết cả rồi, không mang ta đi chơi a!”
…
Các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội gia gia nãi nãi thúc thúc đại nương xung quanh, ai ai cũng đầu đầy hắc tuyến…
Lại nói đến Dương Húc Nghi nhanh chân chen vào đám người, đuổi theo Lâm Thiếu Hoa. Bởi vì Lâm Thiếu Hoa thân thể yếu đuối, lại là thư sinh, đương nhiên nhanh chóng bị hắn đuổi kịp; nhưng bắt được rồi,Lâm Thiếu Hoa lại căn bản không để ý tới hắn, cứ cắm đầu tiếp tục chạy. Dương Húc Nghi hết cách, đành tiếp tục đuổi, mãi cho đến khi Lâm Thiếu Hoa thở hồng hộc, hai má đỏ lên, rốt cuộc đi không được nữa mới chịu mặt đối mặt nhìn thẳng vào hắn.
Một đuổi một chạy, hai người đã sớm rời xa con đường ồn ào náo nhiệt vừa nãy, đến phạm vi bên ngoài. Ở đây có con sông nhỏ lặng lẽ xuôi dòng, bắc trên đó là một cây cầu cong cong nho nhỏ bằng đá, qua khỏi cây cầy này chính là con đường vừa nãy.
Lâm Thiếu Hoa thở phì phò, đỡ lấy eo, chân bước theo từng bậc từng bậc. Đến bậc cuối cùng, Dương Húc Nghi từ phía sau đột nhiên vươn tay ra kéo vạt áo y. Lâm Thiếu Hoa đứng không vững, ngã ngửa người về sau. Dương Húc Nghi sớm có dự mưu, vươn cánh tay ôm lấy y vào lòng.
Lâm Thiếu Hoa rõ ràng là đang giận dỗi, quay đầu lại, cũng chẳng thèm nhìn hắn, hệt như con chim nhỏ đang giãy dụa, dùng hết toàn lực hòng thoát khỏi vòm ngực của hắn.
Dương Húc Nghi mặc kệ y, từ phía sau ôm lấy y, kéo y lên cầu. Trên cầu đương nhiên là chẳng có bất cứ người nào khác, hai người bọn họ cũng chẳng ai nói lời nào, cảm xúc chống đối mơ hồ lởn vởn quanh hai người.
“Buông!”
Lâm Thiếu Hoa rốt cục hét lên, nhưng chính y cũng chẳng hề động đậy. Hiện giờ Dương Húc Nghi đang dùng súc cốt công, cũng chẳng cao hơn y là bao, vậy mà vẫn có thể khống chế được y.
“Không buông!”
“Buông ra!”
“Ta nói rồi, ngươi có đồng ý hay không đều là người của ta, đừng nghĩ lý do gì để chạy trốn!” Dương Húc Nghi gối đầu lên hõm vai Lâm Thiếu Hoa, ngữ khí bá đạo tuyên bố.
“Ngươi… Người của ngươi? Vậy chứ Lê Tử cô nương là người của ai? Dương Húc Nghi, ngươi dùng bạo lực bắt buộc ta, uy hiếp ta, hiện tại ngươi rõ ràng đang thân thiết với người ta, chẳng lẽ còn không chịu buông tha ta! Buông tay!” Lâm Thiếu Hoa nói xong càng thêm kích động, ra sức giãy dụa.
“Ta không có quan hệ gì với nàng cả!” Dương Húc Nghi cuống lên, chỉ biết là mình gây phiền toái lớn rồi. Lâm Thiếu Hoa hẹp hòi như vậy a, chỉ sợ giải thích rõ ràng cũng phải chuyện dễ.
“Gạt người!” Lâm Thiếu Hoa hét lên, trong giọng nói đã như nức nở, “Ta tận mắt thấy cáic ngươi thân thân mật mật khoác tay nhau dạo phố, thấy ngươi hôn nàng… Đế bây giờ rồi ngươi còn dám lừa ta!”
“Thiên a!” Dương Húc Nghi chợt phát hiện chuyện này có khi càng giải thích càng loạn; hơn nữa thấy Lâm Thiếu Hoa rơi lệ, hắn thật là đau lòng không chịu được. làm người mình yêu bị tổn thương, cảm giác này còn khó chịu hơn cả giết mình nữa.
“Đừng khóc được không, là ta không tốt, thực xin lỗi.” Dương Húc Nghi chỉ có thể ôn nhu an ủi y, cảm giác thiên hạ trong lòng mình run lên mãnh liệt.
“Vì sao… Vì sao… Ngươi nói yêu thích ta, vốn không phải là nói với ta…” Lâm Thiếu Hoa tuyệt vọng thì thào lẩm bẩm.
“Đương nhiên là nói với ngươi, ta chỉ nói những lời này với ngươi, cũng sẽ chỉ nói với một mình ngươi!” Dương Húc Nghi không rõ xảy ra chuyện gì, vội vàng nói rõ.
“Gạt người… Người ngươi thích căn bản không phải ta…”
“Ta không biết giải thích thế nào, nhưng ta thật sự không có quan hệ với nha đầu Lê Tử chết tiệt kia, đều là hoàng thượng bảo chúng ta diễn trò…” Dương Húc Nghi âm thầm mắng Đoàn Quân Nhiên cùng Lê Tử mấy lần.
Nhưng Lâm Thiếu Hoa dường như không nghe đến lời giải thích của hắn, vẫn cứ lẩm bẩm một mình, “Ngươi thích ta của trước kia sao? Ta trước kia thanh thuần như vậy a, tuy ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ… Nhưng hiện giờ ta không còn như vậy nữa… Không thể biến lại như trước… Ngươi sẽ không thích ta…”
Lâm Thiếu Hoa khóc vô cùng thương tâm. Mấy ngày nay y đều trải qua vô cùng khổ sở, những cảm xúc trong lòng không ngừng giày vò y, quấy rầy y; Hôm nay nói ra tất cả, cảm thấy tất cả đều đã kết thúc. Dương Húc Nghi ở phía sau lập tức hiểu ra. Hóa ra ngày đó Lâm Thiếu Hoa cãi nhau với hắn đã giải thích nguyên do, hắn cũng hiểu những khúc mắc trong lòng Lâm Thiếu Hoa.
“Người ta thích là ngươi, dù ngươi có biến thành thế nào đi nữa ta vẫn thích!” Dương Húc Nghi nói rất kiên định.
“Nhưng mà chính ngươi nói với ta ngươi muốn một trái tim thanh thuần… Ta không có, không thể cho ngươi…”
“…”
“Thật sự, ta không muốn trở lại như xưa… Ta sợ, khi ta trở lại như xưa, ta của hiện tại sẽ biến mất… Ngươi chỉ muốn ta mau mau biến đi có phải không? Ngươi muốn ta của quá khứ trở lại phải không? Ngươi chán ghét ta đúng không?” Lâm Thiếu Hoa bưng tay che mặt, khóc nấc lên, nhưng vẫn không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, nước mắt cứ vô thanh vô tức rơi qua kẽ tay, nhìn y cực kì khổ sở.
“Đừng khóc nữa, hệt như nữ nhân vậy.” Dương Húc Nghi quay người y lại, kéo hai tay y xuống, lau nước mắt cho y, chân thành nói, “Không có, ta có thể cam đoan ta không hề muốn ngươi biến mất; lúc đầu ta quả thật là muốn ngươi biến về lại như ngày trước, nhưng ta lại phát hiện khi nhìn thấy ngươi yêu tiền, ngươi lạnh lùng, dường như ta lại bị ngươi hấp dẫn; sau đó ta hiểu được, ta thích ngươi yêu ngươi, không phải vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì ngươi chính là ngươi, không người nào khác có thể thay thế, cho dù là ngươi của trước kia cũng không thể. Mặc kệ thế nào cũng được, ngươi vẫn sẽ mãi là người của ta!”
Lâm Thiếu Hoa lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Gạt người…”
Dương Húc Nghi thở dài, “Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là đại lừa gạt sao? Ta đã nói thật mà ngươi vẫn không chịu tin sao?”
Kết quả Lâm Thiếu Hoa lại gật đầu, khẳng định, “Ngươi chính là kẻ lừa đảo! Không tin!”
Dương Húc Nghi nhất thời muốn cào tường.
“Đừng khóc, nhìn ngươi khóc, chỗ này của ta rất đau.” Dương Húc Nghi kéo tay y, đặt lên trái tim. Lâm Thiếu Hoa ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn vươn tay ôm lấy đầu.
Dương Húc Nghi nhẹ nhàng dỗ dành y, Lâm Thiếu Hoa cũng dần ngừng khóc. Hai người cứ như vậy tựa vào cùng nhau, lẳng lặng. Qua hồi lâu, Lâm Thiếu Hoa tỉnh táo lại, cảm thấy quá dọa người, đẩy Dương Húc Nghi ra, lại bị hắn ôm lấy.
“Tốt lắm, ta đã nói rõ hết với ngươi rồi, vậy ngươi có nguyện ý cân nhắc câu ta đã hỏi không?” Dương Húc Nghi lại hung dữ cảnh cáo, “Chỉ có thể nói được, không thể nói không!”
Ách… Lâm Thiếu Hoa bị hắn dọa sợ, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Còn lâu! Cho dù là ta hiểu lầm ngươi, nhưng hôm nay đúng là ngươi đã ở bên Lê Tử a!”
“Ta đã nói rồi, cái đó đều là hoàng thượng bức ta cùng Lê Tử diễn trò đến trêu ngươi thôi! Đó chỉ là diễn trò!” Dương Húc Nghi cuống cuồng giải thích.
Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa lập tức thay đổi, làm cho Dương Húc Nghi sắp sửa bốc khói đến nơi, “Thật sự không có gì…”
“Không phải vấn đề này!” Lâm Thiếu Hoa lo lắng nói, “Hoàng thượng! Chúng ta bỏ lại hoàng thượng rồi!”
Thiên ~~~~~~~~~~~ a!!!
Khuôn mặt đơ như khúc gỗ của Dương Húc Nghi hiện giờ thật giống như khúc gỗ bị bửa nát…
“Hoàng thượng! Ngài ở đâu a?”
______________________________
(1) Châu hoa: một loại trang sức dạng rủ, có phần đầu cài hình hoa, bên dưới buông rủ.