Editor: Trang bubble ^^ 

Beta: Nhật Dương

Tác giả bài này: Hiểu Hiểu (Diệp Hiểu Vũ), sửa sang hậu kỳ + sắp chữ: Hồ Ly

Tiết mục xen giữa chúng tôi một chút, hiện tại do Hiểu Hiểu tôi tới giới thiệu một chút về chuyện xưa của tôi và Diệp Tử! Đây là chuyện mà ngay cả người bạn nhỏ Tô Uyển cũng không biết đâu ~

Khi vừa mới lên trung học thì sự tàn ác của tôi và Tô Uyển mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần. Từ nhỏ chúng tôi đã không sợ trời không sợ đất, vì vậy chúng tôi bị mọi người trong khu vực gọi là "Hiểu Uyển", hình như còn có một biệt hiệu rất hài hước đó là "nữ ma đầu" . . . . Mọi chuyện phải bắt đầu nói từ ngày đó!

********

"Mình nói này Hiểu Hiểu, cậu đi chậm một chút, giờ này về nhà có thể xem được《BLEACH》đấy!" Tô Uyển chạy chậm đuổi theo.

"Mình đã nói cậu bình thường không chịu rèn luyện đi! Tốc độ này mà cũng cảm thấy nhanh!" Xoay người làm mặt quỷ với cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng không nhìn thấy.

"Hiểu Hiểu, cẩn thận phía sau!" Tuy đã nghe thấy tiếng kêu của Tô Uyển nhưng thân thể theo quán tính không cho phép tôi dừng lại, tôi cũng không biết sau lưng có cái gì. . . . . .Trong lúc bản thân cảm thấy ngã ra sau nhất định sẽ bị thương nặng thì không ngờ lại ngã lên một cánh tay rắn chắc, ối, có chút luống cuống. Quay đầu lại muốn nói tiếng cám ơn, nhưng vừa quay đầu thì ngây ngốc! Người này. . . . Người này. . . . .

Tuy chỉ là học sinh trung học nhưng lại cao hơn những nam sinh khác một chút, cũng không giống như bọn họ mặt trắng nõn nà, mà lại rất đen, đương nhiên là đen đất! Tóc lộn xộn bởi vì mới bị đụng vào còn đang lay động, quan trọng nhất là vóc dáng người này nhìn mảnh khảnh nhưng mà thường rèn luyện mới có thể có được đường cong. . . Những đặc trưng này. . . Những đặc trưng này. . . .

"Hiểu Vũ, đã Sơ Tam (giống lớp 9 bên mình) rồi, sao vẫn còn vụng về hấp tấp như vậy!" Hơi thở và giọng nói vô cùng dịu dàng này. . . .

"Diệp Tử, anh đã về rồi ~" Tôi hưng phấn ôm lên, ba năm, anh rời đi ba năm! Bây giờ trở lại rồi ~

"Tô Uyển cũng đã lớn lên rồi!" Sau khi để tôi xuống, Diệp Tử hỏi thăm Tô Uyển ở phía sau.

"Bình thường, chỉ là phương diện dậy thì của cơ thể thì không được như cô gái nhỏ trước mặt anh!"

"Tô Uyển, cái con nhóc này, cậu muốn bị đánh à!" Quay đầu lại kẹp cổ cô ấy lắc lư liên tục! Lại không quên quay đầu len lén liếc nhìn Diệp Tử một cái, có thể nói là vừa hưng phấn vừa tức giận!

Đúng vậy, bắt đầu từ rất sớm tôi đã thích Diệp Tử, sau khi người đó rời đi. . . . .

Tôi không biết Diệp Tử họ gì, tên gì, anh chỉ nói biệt hiệu của anh cho tôi; cũng không biết nhà anh ở đâu, cha mẹ là ai. Tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả, nhưng vì lúc nhỏ anh là người duy nhất từng ôm tôi trong lúc tôi đang khóc thút thít, chính là như thế. . . Ôi, con người của tôi!

Sau đó, Diệp Tử thật sự ở lại thành phố này, mỗi ngày tan học tới đón tôi và Tô Uyển, đây cũng là khoảng thời gian tôi cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày! Mọi người có trò chuyện với nhau hay không đều được, thỉnh thoảng tôi và Tô Uyển tranh cãi một chút thì anh cũng chỉ mỉm cười ở bên cạnh nhìn, trước giờ không nhúng tay hỏi tới! Lúc rảnh rỗi thì ba người cùng đi ăn cơm, Diệp Tử luôn có thể tìm được những nhà hàng rất tốt, không chỉ có khung cảnh tuyệt đẹp mà giá tiền cũng đặc biệt rẻ, nhưng tôi và Uyển Uyển đều rất kinh ngạc, rõ ràng nhìn những nhà hàng này đều sang trọng muốn chết!

Chớp mắt đã tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai rồi. . . . Nơi này cũng như những thành phố khác, tuyết bắt đầu rơi, tuyết bay đầy trời, rơi vào mặt lành lạnh. Có một ngày, Diệp Tử không ở bên cạnh hai chúng tôi, tôi và Tô Uyển chạy đến quán cà phê rất lâu rồi chưa đi, hưởng thụ thời gian hai người ~ 

"Ôi, mình thấy cậu nên nói với anh ấy đi, cậu như vậy có mệt hay không, ba năm, chị à, ba năm đó! Cậu không mệt, mình cũng cảm thấy mệt! Tưởng cậu là người không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ loại chuyện này. . . . . Hiểu Hiểu à! Cậu bảo mình phải nói cái gì với cậu đây!" 

"Không được thì không được, bây giờ không thể nói, không có can đảm đó. . . ." Tôi luôn vô cùng không có tự tin với loại chuyện như vậy, thật ra thì hoàn toàn không biết bản thân không được ở đâu, chỉ là cảm giác như vậy!

"Ách, cậu đó có được hay không đây!" Nữ sinh trước mặt đang tức giận. . . . . "Thôi, cái cậu này về tình cũng có thể tha thứ, tha thứ cho cậu đó!" Nhưng đột nhiên bình tĩnh lại!

"Hả?" Sự thay đổi nhanh chóng của cô nàng làm cho tôi có chút không hiểu nổi, quả nhiên, phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. . . . . Chơi hạt cà phê trong tay. Năm thứ ba rồi, rốt cuộc tôi muốn đợi đến lúc nào thì mới có thể cho anh ấy biết đây! Nhìn tuyết ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ tới người kia.

Tuyết. Bên đó trải qua như thế nào. . . . . .

"Diệp Hiểu Vũ, rốt cuộc cậu có nghe thấy hay không hả!"

"Cái gì?" Có thể thấy được là tôi thật sự không nghe thấy được một chút nào, chỉ là rốt cuộc Uyển Uyển nói cái gì vậy?

"Lỗ tai cậu là dùng để làm gì thế!" Tô Uyển nổi giận, nắm lỗ tai tôi qua, hết lôi lại kéo. . . .

"Đau, đau. . . Tô Uyển cậu nhẹ chút cho mình, không đúng, cậu dừng tay lại cho mình!"

"Còn nối liền với dây thần kinh hả! Mình còn tưởng rằng chỉ là một thứ trang sức đó! Ha ha ~"

Xoa lỗ tai bị cô nàng kéo đau. . . Mới vừa rồi nghĩ đến đâu rồi. . . . . Éc, quên mất rồi, thôi, không nghĩ nữa!

Ở quán cà phê đến gần tối, bởi vì hai người đều muốn về nhà xem BLEACH nên chia tay ở quán cà phê, ai về nhà nấy, đi tìm mẹ của mình thôi!

Trên đường về nhà, vậy mà tôi còn vấp phải một con gà trống. . . Dạo này, cái gì cũng có thể xông ngang ra, không còn cách nào, ai bảo năm nay là năm Gà!

Thình lình phát hiện trước mặt có một đống bóng màu đen. . . . Trong lòng suy nghĩ ‘hả, không phải thảm như vậy chứ!’.

Thật là, đầu năm nay tại sao còn xài mánh khoé quê mùa như vậy. . . . . Đối mặt với một nữ bốn nam bỗng nhiên ngăn lại đường đi của tôi này thì ngay cả cánh tay tôi cũng chẳng muốn nâng! Lưng đeo cặp sách, cứ thẳng đường đi tới!

"Lấy. . . Lấy. . . . Đưa ra. . . Ra đây. . . ." Nghe giọng run rẩy này, đột nhiên có một loại cảm giác rất đau xót! "Cô. . . . Nghe. . . . Có nghe thấy không. . . . . Oa. . . . . . Anh, cô ấy không nghe lời của em!"

Chờ đã, đây là tình huống gì thế, tôi chỉ là đang đi đường bình thường thôi mà! Vốn định đi tới như không có việc gì nhưng cô gái kia khóc làm tôi bực bội! Xoay người đi về phía nữ sinh kia! "Bốp" một tiếng, một bạt tai đột ngột tát qua để lại một dấu tay to!: "A! Không cẩn thận tát hơi mạnh. Đừng để tôi nghe thấy loại âm thanh buồn cười kia nữa." Giọng của tôi không lớn lại có chút trầm thấp, hơn nữa bản thân cảm thấy có một loại dao động từ trường kỳ dị!, "Đừng làm ra hành động kỳ quái gì ở trong phạm vi đi lại của tôi. . . ."

"Các anh em, lên. . . ." Không đợi tôi nói hết lời thì đã bị bao vây tấn công!

"Ngay cả nói cũng không cho tôi nói xong!" Xem ra lần này không ra tay là không được rồi! Chỉ là. . . Nhìn hai người nhào tới phía tôi đụng vào nhau, tôi thấy rằng với bản lĩnh như vậy thì trừng phạt nho nhỏ coi như xong đi! Mượn bậc thang sau lưng, có thể thấy bốn nam đứng thành hai hàng. Muốn ngăn cản đường đi của Diệp Hiểu Vũ tôi, các người vẫn chờ 180 năm nữa đi! Nắm chặt quai đeo cặp sau lưng, nhảy xuống từ trên bậc thang, đầu gối phải vừa vặn mượn đỉnh đầu của người bên phải kia đạp xuống tạo thành phản lực lại nhảy lên, đơn giản lộn mèo về phía trước rơi xuống đất, tay nhanh chóng nhắm vào sau cổ hai người chưa đứng vững kia chém xuống với lực đủ mạnh, một chiêu ‘hoành tảo thiên quân’ (càn quét ngàn quân) cũng không tính là bài bản. . . . . Bốn người cứ như thế ngã trên mặt đất! Cảm giác hình ảnh vẫn ở tình trạng bị đẩy ngã. . . Tội nghiệp hai người bị đè ở dưới mà hai người phía trên thì tạm thời không dậy nổi, đè thật nặng ~ 

Lúc đang sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đi thì đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay!: "Ha ha, Diệp Hiểu Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, không sử dụng bất kỳ vũ khí có tính công kích nào cũng đã lợi hại như thế, nếu như dùng tới ‘yêu đao’ của cô thì sẽ là. . . . ."

"Cô có thể thử xem!" Tôi nhìn về phía nữ sinh mới vừa rồi còn đang khóc sướt mứơt bình tĩnh nói ra những lời này. "Tôi không ngại cô dùng bất kỳ phương thức nào, ở chỗ nào, chỉ cần cô có can đảm!" Trên cây toàn bộ quạ đen bay đi ngay, chỗ đang yên tĩnh vô cùng đột nhiên có một cảm giác tức giận mang theo một chút ghết chóc, thật sự làm cho người và vật chung quanh cảm thấy sợ hãi!

"Cắt. . . Lần sau. . . ." Lại là thói xấu này, không phải nói xong rồi chạy nữa chứ! Chỉ là xem bản lĩnh này thì hình như là chuyên nghiệp! Cũng không biết lần này mình lại chọc tới người nào, hay là cha mẹ đáng yêu của tôi lại chọc tới người nào rồi!

"A. . . . . . . . . BLEACH!" Lúc này tôi mới kịp phản ứng! Mẹ nó, xem như tôi kết thù này với cô rồi!

Sắp qua lễ Giáng Sinh rồi, nữ sinh và nam sinh đều đang cố gắng chọn quả táo, cũng không biết là người nào phát minh ra lễ Giáng Sinh phải tặng quả táo, làm cho muốn ăn táo cũng khó khăn, đánh chết tôi cũng sẽ không tặng thứ này cho Diệp Tử! Chỉ là. . . . . . Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc lại cười khúc khích với cửa sổ ở bên cạnh, thật trùng hợp là vẻ mặt cười khúc khích hạnh phúc ấy lại là của bạn học Tô Uyển. . . . . . Chẳng lẽ người này đến tuổi dậy thì? Không đúng, không đúng, bây giờ là mùa đông. . . . . . Nhưng vẻ mặt này là sao?

"Cậu đắc ý cái gì chứ?" Đặt mông ngồi ở bên cạnh cô ấy hỏi.

"Lần trước khi về nhà thấy một ‘mỹ nhân’~ kinh ngạc, dáng dấp kia thật là tuyệt đẹp! Anh ấy đã không thể gọi là ‘mỹ nhân’ rồi, phải gọi là ‘tiên’!" Vẻ mặt Tô Uyển say mê nói!

"À. . . . . Không có hứng thú, mình không có hứng thú gì đối với khuôn mặt người chưa từng thấy. Chỉ là gần đây mẹ tớ nói vẻ ngoài của con trai ông tổng công ty hợp tác rất đẹp đấy!"

"Hình đâu!" Tô Uyển xòe tay cầu xin tôi!

"Mình nào có chứ! Lại chưa từng gặp người đó, tên là Mộc Dục gì đó, Dục Mộc, Dục Hoa. . . . Mình cũng quên rồi, dù sao có liên quan tới Dục, nhất định là cái loại mặt trắng nhỏ mỗi ngày ngâm mình ở trong sữa bò kia... không muốn, không nghĩ tới, thật nhức đầu!" Thật sự là tôi không nhớ rõ cái tên đó lắm! 

"Biết rồi, cậu chỉ nhớ rõ Diệp Tử thôi đúng không! Ha ha, vớ vẩn, mình còn không biết cậu à!"

"Biến, đừng luôn nắm việc riêng tư của người ta, đi đi, đi mua quả táo của cậu đi!" Tôi và Tô Uyển đuổi nhau chạy ra khỏi trường học! Chỉ là, chỗ ngồi ở SHUFFLE của tôi thật sự xác định rồi, định đánh cuộc một lần, tất cả chỉ xem ngày đó thôi!

SHUFFLE là một club tư nhân, bình thường thì bữa tối lễ Nô-en ở nơi này phải đặt chỗ ngồi trước hai tuần lễ, nhưng mà không có tiền bạn cũng không đặt trước được chỗ ngồi dùng cơm ở club này đâu! Phải có thân phận đủ mạnh mẽ mới có thể đặt trước!

Diệp Tử giống như rất quen thuộc với loại club này, cả người mặc một bộ âu phục AR­MANI màu đen, mặc dù bộ dáng có chút đen, nhưng thế này lại có chút phong cách quý tộc! Mà bộ lễ phục của tôi chỉ là một bộ BURBER­RY nhỏ màu kem có một cái nơ bướm thật to mà tôi thích ở trước ngực! Giống với tiệc tối thông thường, chúng tôi chỉ ăn một chút món ăn hoàng gia đơn giản. Nhưng tôi nuốt vào miếng ‘bánh sủi cảo Long Châu’ cuối cùng thì Diệp Tử lấy từ bên cạnh ra một cái hộp xinh xắn!

"Ba năm chưa tặng quà cho em, cũng không biết em thích gì. . . Xem một chút đi!" Tuy lời nói hết sức thờ ơ nhưng có thể cảm thấy là anh thật sự xem trọng món quà tặng này! Hộp gỗ đàn hương rất tinh xảo, trên mặt còn có một cặp cánh nhỏ trắng tinh. Mở ra, một quả bóng da nằm lẳng lặng bên trong vải lót màu tím! 

"Cái này. . . ." Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh! "Anh biết. . . Chuyện Tuyết. . . Phải không?"

"Cụ thể mà nói, phải là anh biết anh ấy sớm hơn em hai năm, chỉ là lần đó ở trong tang lễ của anh ấy, là lần đầu tiên anh gặp em, mới biết trong cuộc đời anh ấy có một người như em! Anh nghĩ, chắc trong tay em cũng có một quả giống như vậy, anh ấy từng nói, hai quả bóng da là cùng nhau rơi xuống, bản thân phải giữ lại một quả, một quả cho người rất quan trọng!" Ánh mắt Diệp Tử kiên định nhìn tôi, giống như đang khẳng định phán đoán của mình!

"Vậy sao!" Thì ra Tuyết vẫn xem tôi là người rất quan trọng mà không phải là người quan trọng nhất! Có lúc thật sự là bị bóng dáng quá khứ làm vướng chân!

"Vậy tại sao muốn đưa em cái này!" Tôi sờ sờ một cái khác treo bên hông. "Anh biết hiện. . . ."

"Anh cho rằng có lẽ em sẽ thích nó!" Vẫn chưa nói hết đã bị anh mạnh mẽ cắt ngang! Cảm giác không hiểu sao anh hơi tức giận. Tại sao chứ, rõ ràng bị cắt ngang lời nói là tôi mà! Đi chết đi, …đi chết đi, anh đi chết ngay đi! Nhưng tôi không nói ra những lời này. . . . . .

"Em rất thích. . ." Xem như không thích cũng phải giả bộ nhỉ!

"Vậy thì tốt!" Nhưng mà trên mặt anh không có nụ cười, dường như việc này cũng không liên quan tới anh, chỉ giống như là giúp Tuyết đưa đồ cho tôi! Tôi muốn biết là anh thấy tôi như thế nào, cũng muốn biết tôi là gì trong lòng anh!

Tôi cất hộp gỗ, định tiếp tục đề tài vừa rồi.

"Bây giờ thời gian không còn sớm, trong nhà còn có chút chuyện chưa xử lý, anh bảo tài xế đưa em về trước nhé!" Anh đứng dậy mặc áo khoác ngoài vào, đi ra khỏi cửa phòng bao. "Mặc áo xong rồi hãy đi ra, bên ngoài hơi lạnh!" Lúc ở cửa, anh không quên nhắc nhở tôi rồi mới đi ra ngoài.

Tôi nghĩ, loại thích này hình như là loại thích đơn phương nhỉ! Chắc là anh hoàn toàn không để ý tới tôi, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn!

Trên đường về nhà, bên trong xe yên tĩnh kinh khủng, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nhịp nhàng của mỗi người. Thật sự là tôi không quen ở trong môi trường khiến người ta có cảm giác áp lực mãnh liệt này. Lặng lẽ nói về nhà nhanh một chút, nhưng vẫn không thể như mong muốn!

"Thiếu gia, đến rồi!" Đột nhiên, tôi giống như thấy được ánh sáng mặt trời, âm thanh này đã cứu vớt tôi đấy!

"Ừ!" Diệp Tử khẽ trả lời một câu.

Tôi xoay người mở cửa muốn nhảy ra khỏi không gian kinh khủng này thì lại bị chặn ngang kéo trở về, bị anh ôm thật chặt vào trong lòng! Lúc ấy tôi đã choáng váng, chuyện này. . . Chuyện này. . . Đây là tình huống gì thế, tình huống này không đúng! Tiếng hít thở đều đều tiếp tục không ngừng ở bên tai tôi! 

"Thay Tuyết tặng quà cho em. . ." Giọng nói dịu dàng đó vang lên ở bên tai tôi! Lúc này cũng vì Tuyết sao ? Tại sao mỗi lần anh làm cho tôi cảm thấy vui vẻ, đều là vì người đã không còn tồn tại kia! Tôi thật sự kém cỏi như vậy ư, không bằng cả một chàng trai! Sao tôi chán ghét bản thân như vậy chứ! Tôi cũng không biết là mình đã tự hỏi trong bao lâu, chờ lúc tôi lấy lại tinh thần thì tôi đã ngồi ở trên giường của mình, trong tay cầm lá thư vừa rồi.

‘Vũ, thật xin lỗi, có lẽ anh cũng chỉ có thể tới đây, đã không thể ở bên cạnh em mãi mãi, cũng không thể làm chỗ dựa tinh thần luôn luôn ủng hộ em! Nếu như anh thật sự rời đi thì đừng nhớ anh, hãy nhìn về phía trước, sẽ có người chờ em ở đó, người đó tốt hơn anh, mạnh mẽ hơn anh, cũng càng yêu em hơn anh! Thật xin lỗi, anh cũng chỉ có thể nói ba chữ này, hi vọng em có thể hạnh phúc hơn một chút. Tuyết’

Người nào đó! Rời đi thì cũng đã rời đi rồi, còn để lại lá thư rách cho tôi. . . Hạnh phúc. . . Anh thật sự cho là như thế à. . . .

Thời gian qua nhanh, chớp mắt ngày mai đã là ngày giỗ của Tuyết, ngày 22 tháng 1, cũng là ngày sinh nhật của anh! Chỉ là, nhìn thế nào cũng cảm thấy hôm nay Tô Uyển có chút không bình thường!

"Vớ vẩn, sao hôm nay lại không bình thường như vậy. . ." Lúc ăn cơm trưa, thấy cô ấy ngay cả bò bít tết thích nhất cũng không muốn đụng, thật sự có chút lo lắng.

"Mình cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc mình quên gì chứ. . . . ." Xem ra cô thật sự rất buồn rầu.

"Chuyện gì?" Ặc. . . Tha cho tôi đi, thật sự là tôi không nhớ. . . "Quên rồi thì quên đi, dù sao nhất định không phải là chuyện gì quan trọng!"

Một tia chớp chói mắt, ánh chớp này làm da đầu tôi tê dại. . . . Cô gái nhỏ Tô Uyển này, ánh mắt trừng lớn kia, đó gọi là xuất hiện đột ngột. . . Lời nói dối có ý tốt chắc không phải là lời nói dối nhỉ! Tuy là một bên bình ổn, nhưng bên tôi thì sao?. . Ngày mai!

Tôi cầm hoa cúc mua ở tiệm bán hoa, đi tới trước mộ Tuyết. Quả nhiên, chỉ có mấy cái mâm lẻ loi, phía trên để mấy quả táo và quýt. Hình như người nhà của anh chưa bao giờ biết quan tâm đến đứa con đã chết này! Cũng như hàng năm, tôi đặt hoa ở trước mộ, rót rượu mơ mang tới, rồi ngồi yên lặng, nói một ít lời trong lòng!

"Anh nói anh đi cũng đã đi rồi, còn để lại một lá thư kỳ lạ như thế cho em, cái gì tìm được người hoàn hảo hơn anh, người đó ở phía trước, hi vọng em hạnh phúc hơn! Anh cảm thấy hiện tại em hạnh phúc không? Vui vẻ không? Anh thôi đi! Sau khi rời đi đừng nói chúc em hạnh phúc, anh có tư cách gì chúc em hạnh phúc! Ở bên kia quan tâm bản thân là tốt rồi, nhanh chóng đầu thai chuyển thế trở lại cho em!" Mỗi lần nói xong thì tôi đều nóng nảy!

"1, 2, 3, anh đã không bằng lòng trở lại, vậy thì giúp em một chút đi!" Nhưng đột nhiên yên tĩnh lại. "Giúp em một chút, khiến Diệp Tử chú ý tới em!"

Đột nhiên, tiếng Violin truyền đến từ sau lưng, là khúc《khúc quân hành tang lễ, người nào không hiểu phong tình như vậy, nhất định phải vào lúc tôi cảm thấy khó chịu lại kích thích tôi một chút, xem ra thật sự là sống khó chịu rồi! 

"Hiểu Hiểu, chụp lấy!" Ở đối diện tôi, Tô Uyển xuất hiện càng khiến tôi cảm thấy kinh ngạc! Rõ ràng hôm nay cô ấy phải đi học mới đúng chứ! Chẳng qua tôi cũng không lo được nhiều như vậy, giơ tay lên đón lấy đồ cô ấy ném tới! 

"Uyển Uyển, nơi này không an toàn, cậu trở về trước đi, chờ sau khi mọi chuyện xong rồi, mình sẽ trở về tìm cậu!"

"Tại sao mình phải đi chứ! Loại chuyện hay này không gọi mình, cậu chê mình à. . . ."

"Đi, ngay, lập tức, cút cho mình, chạy về nhà mình đi!" Tôi hơi giận, đây cũng không phải như lúc nhỏ bình thường đánh một chút thì xong rồi, ngộ nhỡ có việc gì không hay xảy ra cũng không tiện ăn nói với cha mẹ Tô Uyển!  

"Diệp Hiểu Vũ. . . . ." Cô ấy chưa kịp nói xong, dao kiếm đã chỉ ở trước mặt cô ấy!

"Mình không muốn nói thêm lần thứ hai!" Tôi dùng sức nói ra từng chữ từng chữ!

Vẫn không nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi không muốn thấy ánh mắt mất mác đó! Tô Uyển, lần này hãy để cho tôi một mình giải quyết!

Khi âm thanh sau lưng biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm. . . . .

"Tôi nói rồi, chỉ cần cô có can đảm đó, không ngại cô dùng bất kỳ phương thức nào, ở chỗ nào, tôi bằng lòng chơi với cô một lần!"

Tôi cầm thanh ‘Yêu Đao hồ quang’ cao gần bằng tôi kia. Từ từ đi về phía kẻ địch! Dĩ nhiên, tới tìm tôi làm phiền không thể chỉ có một người. Rừng cây xung quanh, tầng dưới nghĩa địa, cho tới hai bên lối đi nhỏ lập tức xông ra hơn mười người! Chỉ một đứa nhóc như tôi thì cần gì huy động nhân lực như vậy chứ! Chỉ là, nói đi thì cũng phảo nói lại, Tô Uyển này, cầm đao cũng cầm thuận tay chút chứ! ‘Hồ quang’ là cây đao nặng nhất trong số tôi có! Đáng ghét, tôi chỉ có thể coi nó như kiếm nặng để dùng! Nhưng tôi còn không có luồng sức mạnh của người bạn nhỏ Tô Uyển, không thể làm gì khác hơn là kéo ‘Hồ quang’ xông về những người đó! Động tác vung kiếm rõ ràng quá mức chậm lụt, quơ ba cái, vậy mà không có bất kỳ ai vung đao!

"Cô bé, chỉ có vài cái bản lãnh này?" Kẻ cao to phía trước dùng một tay đã có thể đánh ngã tôi xuống đất!

"Khụ. . Khụ. ." Ăn phải tuyết, đáng ghét! Đáng giận, chợt đạp vào bụng kẻ kia một cái! Mặc dù sức lực không đủ nhưng cũng đủ khiến hắn điều chỉnh một chút rồi!

Nhảy khỏi vòng vây, tôi quyết định vứt bỏ thanh kiếm kia! Quá nặng rồi. . . . Trở về nhất định phải tìm con nhỏ Tô Uyển kia tính sổ! Xoay người tránh thoát công kích của hai người bên hông, thuận tay lấy khẩu súng lục từ bên hông một người trong đó ra! Xoay người chặn họng súng ở bên hông người nọ, ( nói thật, nguyên nhân là người cao), trong nháy mắt bóp cò súng, máu đỏ tươi từ trong cơ thể chảy ra!

"Ngu ngốc, đừng để cô ta thấy máu!" Cô gái cách xa tôi nhất quát với bọn họ! Chỉ là dường như trời đã tối! Quả thực, tôi đã thấy máu, hơn nữa còn là máu đang chảy, vâng có một chút như vậy sẽ sinh ra hiện tượng khác thường. Lúc bình thường có thể khống chế một chút xíu, nhưng cảm xúc bây giờ thì hoàn toàn không thể khống chế nổi phản ứng này!

Tôi đi tới cây kiếm, dọc theo đường đi người cản tôi, không nói, chỉ đánh ‘giết’! Khi cầm được kiếm thì bùng nổ trong nháy mắt!

Hiện tại, thanh kiếm nặng kia đối với tôi mà nói thì nhẹ như lông hồng! Vung lên nhẹ nhàng thì đã chém cánh tay của hai người! Đột nhiên cảm thấy nó vẫn còn dùng rất tốt đấy! Lấy súng lục nhắm ngay cô gái ở xa nhất kia! Bóp cò!

"Dừng, trật rồi!" Ánh mắt tôi lạnh nhạt, thuận tay lại giải quyết hai tên lâu la xông lên, lại nhắm ngay cô ta, bóp cò, lại trật nữa!

Tôi dọn dẹp quân tạp nham dọc đường đi, dùng tốc độ rùa bò di chuyển về phía trước! Lúc tôi giải quyết hết hai người cuối cùng! Lần thứ 6 giơ súng lên nhắm! Đè xuống cò súng. . . Đã qua vai, mà kết quả là tôi lại thật sự ăn một phát súng!

"Phương diện sử dụng kiếm, có lẽ cô là thiên tài, nhưng mà. . . . ." Lại một phát, bắn vào cùng vị trí : "Súng khác với kiếm!"

Một trận gió xẹt qua từ khoảng chưa đầy 10 cm giữa hai bên!

"Có người phá đám, hôm nay tạm tha cho cô!" Nói xong, xoay người trốn chạy vào rừng cây bên cạnh! Phía sau là một người mặc áo đen đuổi theo cùng, bởi vì tốc độ quá nhanh, tôi hoàn toàn không thấy rõ ràng hình dạng anh ta như thế nào! Chẳng qua cảm giác vô cùng quen thuộc!

Ném kiếm trong tay xuống xem xét vết thương của mình! Một viên đạn XX ở lại bên trong, một viên đã xuyên qua. . . . . Máu tươi càng không ngừng chảy. . . . Mà tôi chỉ cần vừa thấy nó sẽ trở nên mạnh mẽ khác thường!

Băng bó cánh tay trái bị thương, dù dùng sức đè lại nó cỡ nào nhưng máu tươi vẫn đang chảy liên tục! Dần dần tầm mắt có chút mơ hồ, máu chảy hơi nhiều thì phải, cộng thêm vừa rồi đánh nhau tiêu hao nhiều sức lực, thật sự khó mà chịu đựng được để về đến nhà! Tô Uyển à, cậu cần phải chờ thêm một chút! Cuối cùng, tôi không lựa chọn về nhà mà trở lại trước mộ Tuyết! Trong nháy mắt, lúc tôi ngồi vào bên cạnh, bầu trời chợt rơi xuống rất nhiều rất nhiều bông tuyết!

"Bảo anh giúp em, anh cứ giúp em như vậy thật sao?" Tôi khẽ lầm bầm lầu bầu với bia mộ: "Anh đó, chết cũng không để cho em yên tâm!"

"Vũ!" Trong bóng tối, bỗng nhiên tôi thấy Tuyết ngồi trên bia mộ, dịu dàng cười với tôi!: "Anh sẽ tới ngay, em kiên trì một chút nữa!" Anh xoa đầu của tôi, tuy rằng cảm giác là trống không nhưng trong lòng lại bình tĩnh hơn! "Anh giúp em, anh nhất định sẽ giúp em!" Lại một lần nữa, tôi có cảm giác muốn thiếp đi, thiếp đi ở bên cạnh anh, thì có thể kết thúc tất cả rối rắm!

Tôi cảm thấy, tôi được người bế lên, trên người đắp thứ gì đó ấm áp, không giống ấm áp mà Tuyết cho tôi, là một cảm giác chân thật khác! Một loại cảm giác muốn hoàn toàn dựa vào! Tôi co lại về phía chỗ ấm áp đó, cũng tìm tư thế thoải mái nhất, ấm áp nhất để ngủ!

"Diệp Tử. . . ." Đây là câu nói sau cùng mà tôi nói trước lúc ngủ!

"Tuyết. . . Có phải tớ sai thật rồi hay không!" Mà trong bóng tối, tôi cũng nghe thấy một câu nói như vậy.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, là ở trên giường của mình. Trên cánh tay trái quấn băng thật dày, hơn nữa còn có chút đau! Muốn di chuyển tay phải để điều chỉnh một chút, lại phát hiện tay phải đang kéo tay Tô Uyển, mà Tô Uyển đang ngủ ở bên cạnh tôi! Không để ý cánh tay trái đau đớn, giơ tay lên muốn đánh cô ấy, nhưng còn chưa rơi tới phía trên đã bị cô ấy đón được.

"Cậu bị thương còn muốn đánh lén mình. . . . Cậu thật coi tốc độ hồi phục của mình giống như thần à!"

"Không có, chỉ muốn đánh cậu một cái, cảm thấy rất thoải mái mà thôi!" Tôi nửa đùa nói! Hiện tại cũng chỉ có Tô Uyển như vậy tôi có thể tùy mình muốn làm cái gì thì làm cái đó!

"Đã trở về!" Cô ấy đột nhiên nói một câu làm cho tôi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cười cười!

"Ừ, mình đã trở về!"

Gặp lại Diệp Tử lần nữa, đã là chuyện của một tuần sau. Ngày ấy, tôi và Tô Uyển cùng nhau về nhà như ngày thường! Bởi vì vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa bị bác sĩ đánh giá là có căng cơ nhẹ, Tô Uyển sống chết không cho tôi cầm đồ, tự mình xách tất cả mọi thứ! Khi lần thứ 49 cặp sách của tôi rơi xuống đất thì một cánh tay khác lại nhặt nó lên! 

"Diệp Tử ~" Tôi gặp được anh vẫn rất vui mừng nhào tới, nhưng bởi vì trên người có vết thương lại chụp hụt! Hơn một tuần lễ không thấy anh, nhớ cũng không được à...! Muốn được ôm ấp một chút, muốn kéo anh đi ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, vân vân!

"Hiểu Vũ, ngày mai anh quay về Pháp, phỏng chừng phải ba năm nữa mới có thể trở về!" Lúc anh nói chuyện, không nhìn về phía tôi, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Đầu tôi đột nhiên trống không, cái gì, lại ba năm! Bảo tôi đợi ba năm nữa sao? Tôi không nhịn được, tôi thật sự không nhịn được! "Đây rốt cuộc là có ý gì! Anh lại rời đi ba năm, rõ ràng anh. . . . ."

"Cho nên, bản thân em tự chăm sóc tốt mình, đừng để bị thương, đừng sợ, mỗi ngày anh sẽ email cho em, mỗi ngày. . . . Em cũng có thể gặp anh, nghe anh. . . ." Anh đi tới, ôm tôi đã rơi nước mắt : "Lúc chúng ta đều trưởng thành, anh có chút chuyện muốn nói cho em biết. Cho nên, ba năm này, xin em chăm sóc thật tốt chính mình, vì em, vì anh, vì Tô Uyển, cũng vì Tuyết!" Anh khẽ nói bên tai tôi.

"Em không muốn, em không muốn, anh đừng đi có được hay không!" Tôi khóc nói với anh.

Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi, không biết bao nhiêu lần lau đi nước mắt muốn rơi xuống: "Đây là ba năm cuối cùng, chịu đựng, đừng khóc. . . . ."

Mà tôi thật sự rất muốn khóc, sao cũng không nhịn được, đừng dịu dàng như vậy mà nói anh phải đi, Tuyết đã không có ở đây, tôi thật sự không chịu nổi!

"Tô Uyển, Hiểu Vũ vẫn giao cho em chăm sóc!" Tôi bị anh giao cho Tô Uyển, sau đó, sau khi không nghe được giọng nói của anh nữa, tôi gào khóc ở trong lòng Tô Uyển. . . . Có lẽ khóc có thể xoa dịu bản thân một chút!

Ngày hôm sau, tôi không đi sân bay tiễn anh, Tô Uyển đi thay tôi! Tôi bảo cô ấy giao cho Diệp Tử một cái bùa hộ mạng hi vọng ba năm anh ở bên kia bình an!

Đứng trên ban công gác lửng, một chiếc máy bay lại bay qua đỉnh đầu! Ngày hôm qua, chỉ trong nháy mắt như vậy, tôi cảm thấy Diệp Tử thích tôi đấy, nhưng sự thật lại như thế nào, thật sự là tôi không rõ ràng lắm! Bây giờ tôi có thể làm chính là chờ, đợi ba năm sau gặp mặt! Tôi sẽ nói hết những lời chưa nói xong, đến lúc đó dù anh có chấp nhận hay không thì tôi cũng có thể buông xuống được rồi!

Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, lành lạnh, cũng rất thoải mái! Đóng cửa sổ, đi trở vào trong nhà!

Gió mát trăng thanh, hoa tàn hoa nở! Mùa xuân đã tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play