Hữu Túc nhìn đồng hồ trên tường điểm 5h chiều, tính bỏ đói cô à, cái thằng cha Cự Tàn Tôn này ? Hữu Túc đá đá tấm thảm rồi thở hắt ra, một lúc sau, Cự Tàn Tôn về đến tiệm của Hữu Túc, người anh không còn toát ra mùi máu như lần đầu thấy anh nữa :
-Anh trễ 19 phút đấy, phạt tiền.
Cự Tàn Tôn im lặng, sau đó anh giơ một chiếc chìa khóa lên trước mặt cô và nói :
-Theo tôi.
Nói xong, anh nắm tay cô kéo đi ra ngoài xe với anh, sau đó anh quay đầu xe hướng về thành phố, cô nhìn anh rồi nhìn 2 bên đường, đi đâu vậy chứ ? Xe dừng lại trước một căn tiệm đang được đóng kín, Hữu Túc nghệch mặt ra hỏi anh :
-Gì vậy anh ?
Cự Tàn Tôn kéo cô xuống xe, sau đó anh nói :
-Em mở đi.
Hữu Túc nhìn chìa khóa rồi nhìn anh, bảo cô mở cửa sao, cô đưa tay tra chìa vào cửa, sau đó thì mọi cánh cửa khác cũng tự động mở ra theo cửa chính, ánh sáng từ trong đó hắt ra ngoài, soi dài bóng của Hữu Túc và Cự Tàn Tôn trên lề đường, là một tiệm bánh như ước vọng của cô, Hữu Túc bước vào trong, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, nước mắt cô tự động rơi xuống, rất nhẹ nhàng, Cự Tàn Tôn đứng phía sau cô :
-Tôi không biết em có thích không ?
Hữu Túc nghe anh hỏi, cô gật đầu rất nhanh, nước mắt cô cứ vì thế mà rơi nhanh xuống nền nhà, vì sao lúc này cô lại muốn trách móc ông trời như vậy chứ ? Đừng cho cô một cuộc sống ngắn ngủi như vậy chứ, sao cô có thể đành tâm rời đi khi mọi thứ anh mang đến cứ lớn dần cùng tình yêu của cô, Cự Tàn Tôn đứng phía sau cô, anh đưa tay bịt lấy 2 mắt đang ướt đẫm của cô, anh nói :
-Đừng khóc, tôi không thích.
Hữu Túc quay lại ôm lấy thắt lưng của anh, cô không nói gì cả, cứ như thế ôm lấy anh thật chặt, Cự Tàn Tôn xoa lấy bờ vai đang run run lên của cô, anh muốn dành rất nhiều thứ tốt đẹp mà anh có cho cô hết, nhưng anh lại bất lực khi thấy cô khóc, anh không biết anh cần gì ở cô, cuộc sống quá nhỏ bé nên điều đơn giản nhất lúc này của anh là muốn thấy cô sống vui vẻ đến khi anh cho phép thì cô mới được rồi rời đi.
Bên Tồn Thị, Tư Lư vừa đặt chân xuống sân bay thì anh đã bị truy sát ngay bởi người của cảnh sát, anh giết sạch chúng rồi quay lại Tồn Thị. Trước kia Tư Lư chỉ đứng sau cha hắn là Tư Nhâm Mục, nghe lời ông ta sai khiến để làm việc, nhưng do thời gian nắm giữ quyền lực quá lâu nên đa phần Tư Nhâm Mục đều giữ nguyên chính kiến bảo thủ không dám liều mạng của hắn, khi Tồn Thị có chiều hướng đi xuống về tài chính Tư Lư cùng một số người đứng đầu các cổ đông đã âm thầm tiến hành cuộc bầu cử bí mật sau lưng Tư Nhâm Mục và được các cổ đông tín nhiệm giao mọi quyền quyết định cho hắn, Tư Nhâm Mục đến khi phát giác sự việc thì cũng quá trễ, ông ta đành nhường lại vị trí chủ tịch cho con trai. Lục Nghị đưa cho Tư Lư tập tài liệu doanh thu trong năm vừa rồi, tính cả phần thất thoát do bị Đại Âu đốt kho thì chi nhánh Tồn Thị gần như không có lãi suất, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng, cái mà Tồn Thị thật sự muốn là đánh gục Đại Âu mãi mãi trong thương trường.
Tư Lục là một người ngoài mặt luôn mĩm cười hòa nhã nhưng trong thâm tâm hắn không ai đoán trước điều mà hắn đang toan tính, hắn sẵn sàng chấp nhận một cuộc giao dịch bằng máu hoặc đồng ý một cuộc hôn nhân chính trị chỉ vì lợi ích cho hắn và cho Tồn Thị và sau đó khi hết giá trị lợi dụng thì hắn hiển nhiên giương súng bắn chết kẻ cùng hắn tiến hành giao dịch hôn nhân, hắn không thích phụ nữ quá hám tiền và quá mức ngu dốt, phụ nữ tốt nhất nên tránh xa hắn.
Nhưng trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy đến thì cuộc sống vẫn luôn ưu ái Cự Tàn Tôn và Hữu Túc, cô mất vài hôm để nói với bố mẹ rằng cô đã mở được 1 tiệm bánh và đón Tiểu Tam đến ở cùng cô, và mất thêm 2 hôm để dọn đến ở trong tiệm bánh mà Cự Tàn Tôn sai người sữa chữa và trang trí lại để cô có thể làm bánh, xem như đã có chút tiến triển trong những điều Hữu Túc muốn. Nhưng khi cô làm được vài cái bánh đầu tiên thì Cự Tàn Tôn nhìn nhìn rồi phán :
-Chúng thật xấu.
Hữu Túc nghe anh nói có chút mất mặt, mà thôi, cô không chấp người lạnh lùng như anh, nhưng anh cứ đứng bên cạnh cô khoanh tay trước ngực nhướn mày nhìn tay cô nhào bột thoăn thoắt, Hữu Túc đẩy khay trứng sang cho Cự Tàn Tôn và nói với vẻ mặt cau có :
-Anh đừng đứng nhìn rồi bình phẩm như thể em đang làm một thứ bánh ngoài hành tinh ?
Cự Tàn Tôn nhướng mày, anh chỉ nói sự thật thôi ấy chứ, anh thấy bánh không vừa mắt anh thì anh nói thôi, sao Hữu Túc lại xù lông lên với anh, anh đẩy khay trứng lại sang chỗ cô và nói :
-Em thật côn đồ.
Hữu Túc vừa nghe xong thì sẵn đống bột trong tay, cô nhìn anh rồi cười ngay, sau đó chẳng đợi anh nói gì, thẳng tay ném bột vào mặt anh một cái thật là nhức mắt, sau đó cô nói :
-Anh đúng là lưu manh.
Cự Tàn Tôn đưa tay vuốt mớ bột còn dính lại trên mặt anh và nói :
-Em dám.
Hữu Túc nhíu mày, định xông vào cắn xe cô à, cóc sợ nhé, Cự Tàn Tôn đi ra ngoài rửa mặt, sau đó anh đi vào bếp và nói :
-Tôi về W, em khóa cửa tiệm đi.
Hữu Túc nhìn anh rồi nói :
-Đừng về khuya quá, Tiểu Tam sẽ cắn anh đấy.
Cự Tàn Tôn dùng ánh mắt u ám nhìn cô, đúng ra thì con gái nhà người ta đã dịu dàng nói « anh về với em sớm nhé » hoặc là « em đợi anh » … Còn Hữu Túc thì xúi Tiểu Tam ra cắn anh, bỏ đi, anh xoa đầu cô rồi lấy áo khoác đi ra ngoài bằng cửa sau, anh không muốn ai nhìn thấy anh đến đây và anh không muốn mang đến nguy hiểm cho Hữu Túc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT