*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai ngày sau Severus Snape chạy thoát khỏi cái trang viên Voldemort gặp quỷ này.
Trước mở khóa, sau đó đánh ngất vài người, cuối cùng leo tường rời khỏi phạm vi di hình đổi ảnh bỏ chạy.
Tuy rằng hắn là một vị phù thủy dốc lòng chuyên tâm cùng thiên vị độc dược, nhưng không có nghĩa hắn không biết các thần chú nào. Đời trước hắn từng là Tử Thần Thực Tử cùng là thành viên Hội Phượng Hoàng —— dù nói thế nào, hai bên cũng đều là chức nghiệp yêu cầu am hiểu chiến đấu.
Hắn không phải người mềm yếu.
Tại trước mặt thiếu niên Voldemort hắn không phải không có năng lực phản kháng, hắn chỉ muốn nói chuyện với Tom.
Thế nhưng hiện giờ —— còn có thể nói cái gì?
Tất cả đều đã kết thúc, hắn nghĩ mình thật nên trực tiếp ngẩng đầu lên trời gọi một tiếng hỏi Merlin nên làm sao bây giờ. Hắn nghĩ cuộc đời của mình như một câu truyện cười, cứ như vậy gắt gao sống chết giàu vò tới lui, cuối cùng chiếm được kết quả chẳng được như mong muốn.
Nhưng mà lúc này Severus Snsape không biết, kỳ thực đứa bé hắn vẫn nhớ tới kia đang đứng ngay sau bóng lưng hắn, yên lặng nhìn hắn. Thiếu niên tóc đen nhẹ nhàng đóng cửa sổ, biết sự mặt nạ mình tạo ra có hiệu quả.
“Cảm ơn… Rời xa ta thật xa đi… Chỉ còn năm ngày mà thôi.”
Cậu đè ép tiếng nói của mình thật thấp, lẩm bẩm thì thầm.
Quyển sách nói một tuần sau khi hoàn thành nghi thức, người lập chú nguyện sẽ lấy sinh mệnh của mình làm giá bị Tử Thần mang đi.
Lúc đó cậu thấy Severus đột ngột xuất hiện ở phòng ngủ của mình, một chút cũng không kinh ngạc —— bởi vì dó chính là ngày kết thúc nghi thức sống lại, thời điểm chính cậu an bài.
Sau đó, theo lý thuyết cậu chỉ còn lại bảy ngày sống trên thế giới này.
Tâm tình thiếu niên thật bình thản.
Cậu đã nhìn thấy những hình ảnh về Severus Snape trên Hòn đá Phục Sinh, cùng những tin tức mà tên “mình của tương lai” đã cung cấp đều chỉ rõ một vấn đề —— tên đầu sỏ khiến Severus sống cuộc sống cô độc thống khổ chính là Voldemort tương lai kia. Vừa lúc, mình vì nghi thức sống lại sẽ rời khỏi thế giới này, triệt để đoạn tuyệt những khả năng phát sinh lộn xộn kia.
Sau khi Severus trở về, hẳn hắn sẽ an bình tiếp tục kinh doanh cửa hàng bán thuốc nhỉ? Vấn đề duy nhất là, Severus nhìn thấy đứa bé sớm chiều ở chung đột ngột biến mất hẳn cảm thấy tinh thần sa sút.,
Có điều không sao cả, cậu sẽ làm hắn tin tưởng mình không phải Tom Riddle kia. Cậu có thể ngụy trang mình thành một tên ác nhân triệt để, theo đúng hành vi cử chỉ của tên Hắc Ma Vương kia.
Mình cùng Tử Thần làm chút giao dịch không có vấn đề gì hết… Còn có một tuần, nhìn xem mình có phải phù thủy duy nhất đánh bại “thần” hay không ha. Nếu không được, bị đối phương lấy đi sinh mạng làm điều kiện trao đổi cũng chẳng sao.
Thật sự, không sao hết.
Chuyện đáng tiếc duy nhất là, cậu chỉ có bảy ngày nhìn thấy hắn, nghe thấy tiếng hắn.
Cậu bỗng nhiên nhơ tới khi mình còn bé Severus từng nói, cậu cố chấp cùng ấu trĩ chẳng qua không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng cuộc sống phiêu bạt vài năm này đã giúp cậu kiến thức được nhiều chuyện cùng người kỳ quái, từ những tin tức chuyện cũ mà Voldemort xuyên việt từ tương lai, phần lớn những điều ấy người bình thường đều không có khả năng biết đến. Mặc dù là vậy, mặc dù là vậy, loại cố chấp khi còn bé này của cậu vẫn nhiều như cũ a…
Tom Riddle yêu Severus Snape, là yêu chân ái.
—— a, hiện tại ta đã mạnh hơn ngươi rồi. Vậy hẳn đến lượt ta mang ngươi về, giống như ngươi khi ta còn bé thường hay túm lấy tay ta mang về.
Nghi thức sống lại đã hoàn thành.
Hiện tại chỉ cần đợi một tuần kết thúc…
Tom vốn thử mình trong tuần này làm chuyện gì, nhưng cuối cùng cậu lại mở ra cuốn nhật ký thời học sinh Hogwarts.
Cuối cùng cũng chỉ còn mấy ngày này, cậu muốn lật lại những hồi ức cũ lại một lần.
Còn phải thu thập những tài liệu độc dược mà Severus đã dùng qua và nghiền nát chúng, đó là những thứ xây dưng lại cửa hàng “Nồi cùng bình thủy tinh”.
Nếu có thể, cậu thực sự muốn… nấu ăn thêm một lần cho người giám hộ của mình.
Có điều, hẳn không còn cơ hội nữa nhỉ?
“Đời trước” Severus thích nhất cô bé phù thủy tóc đỏ… Gọi là gì nhỉ? Hình như là Lily? Evans hay Molly Evans gì gì đó, dù sao cũng là tên hoa. Tom nghĩ sau khi Severus trở về, có thể sẽ đợi vài chục năm sau cô bé kia sinh ra…
Nói lại đến lúc đó có lẽ Severus Snape hẳn được sinh ra thêm một lần nhỉ? Đến lúc đó hắn sẽ ra sao? Biến thành đứa bé mới sinh sao? Điều này hình như khó làm a…
Thiếu niên tóc đen mắt đỏ khẽ ấn huyệt thái dương, vẫn như trước cân nhắc nhiều lần những vấn đề kỳ cục không ý nghĩa này đó.
Cậu biết mình phỏng chừng không có khả năng nhìn thêm người giám hộ lần nào, nhưng đây là lựa chọn của cậu. Điều này chẳng phải cái gì anh dũng hy sinh, chỉ vì cậu nguyện ý.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới tên mảnh hồn Voldemort xuyên việt kia.
Tên kia vẫn giật dây cậu đi theo đường kỳ cục, nguyện vọng lớn nhất là dung hợp với mình.
Vì vậy vài ngày trước… Cậu đã đáp ứng rồi.
Đúng vậy, vài ngày trước lúc tiến hành nghi thức sống lại, cậu đã đi tìm “mình của tương lai”, chủ động yêu cầu nguyện ý dung hợp. Sau đó… cậu cũng đã làm nó.
Làm xong cậu vẫn như lẽ thường loay hoay trong lúc ở bên Severus tìm nhật ký cùng vật nhỏ, cứ theo lẽ thường chuẩn bị nghi thức sống lại. Cậu có thể cảm giác được trong đầu mình có thêm một ít ký ức, nhưng cậu vẫn như cũ rõ ràng nhớ rõ chính mình.
“Ta nhờ, đừng tưởng rằng báo đen còn nhỏ nhất định yếu so với sư từ già yếu…” Lúc đó cậu nhắm mắt lại, tự nhủ nói rằng, “Đồng ý dung hợp với ngươi không có nghĩa ta sẽ nghe ngươi, ta chỉ muốn lấy ký ức của ngươi thành của mình mà thôi.” Sai lầm lớn nhất của tên mảnh hồn Voldemort xuyên việt kia chính là coi khinh cậu… A, lẽ nào vì cậu chưa thành niên, khờ đại nên ý chí chưa đủ kiên định?
Mổ linh hồn nghiền nát nhiều lần sau đó mạnh mẽ dính chặt vào một linh hồn khác, so với một thiếu niên có ý chí kiên cường như kim cương mới tạo… Người nào chiếm vị trí chủ đạo đã sớm rõ ràng.
Chuyện cậu dung hợp với mảnh hồn Voldemort này là bước cuối cùng của kế hoạch này.
Đợi đến lúc cậu hiến tế mình, rời khỏi thế giới này, tên kia cũng theo mình cùng biến mất. Nếu là vậy, tai họa ngầm cuối cùng của Severus hẳn cũng biến mất…
“Hiện tại ta thừa nhận ta cùng ngươi cùng là một người.”
Thiếu niên tóc đen mắt đỏ yên lặng nói với “mình của tương lai” chưa tiêu tán kia.
“… Có điều ngươi phải thừa nhận, đầu của ngươi không cứng bằng đầu của ta.”
Cậu từng ngày đêm tính toán thì giờ, chờ đợi đến lúc sinh mạng của Severus Snape tương lai sẽ ra sao.
Severus đã từng cho cậu toàn bộ thế giơi, vậy hiện giờ cậu cũng sẽ hồi báo bằng toàn bộ thế giới. Cậu lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua, chờ đợi thời khắc chính thức hoàn thành giao dịch nghi thức sống lại.
Một tuần nháy mắt qua.