*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tải xuống 2

Severus do dự suốt một buổi tối, thầm nghĩ bản thân nhất định phải giết chết đứa trẻ Tom Riddle.

Ngày sau nó sẽ là Lord Voldemort a… Cho dù tính thù chung hay hận riêng, hắn đều có vô số lý do đi giết đứa bé kia.

Kỳ thực đối với Severus mà nói, Hắc Ma Vương có ý nghĩa tương đối phức tạp. Lúc đầu Hắc Ma Vương là người đứng đầu mà hắn sùng tín và tin phục, là người thừa kế Slytherin mang lực lượng cường đại cùng nhân cách mị lực; nhưng sau khi hắn điên cuồng cắt miếng linh hồn tạo hồn khí (trường sinh linh giá), vị Hắc Ma Vương mặt xà lại biến thành đầu sỏ giết chết Lily.

Làm song mặt gián điệp giữa Tử Thần Thực Tử với thành viên Hội Phượng Hoàng, đối với Hắc Ma Vương hắn ngoài cừu hận cũng chỉ còn cừu hận… Hơn nữa cho đến cuối cùng, chính hắn cũng chết trên tay đối phương.

Thỉnh cầu hèn mọn nhất, tuyệt vọng trầm sâu nhất, nghiêm phạt khắc cốt ghi xương nhất… Tuy rằng tất cả đã biến thành quá khứ sau khi sống lại, thế nhưng nó không có nghĩa hắn đã bỏ xuống ký ức quá khứ.

Vì thế ngày thứ hai, hắn mang theo đũa phép đi tới trại trẻ mồ côi.

Cái nơi gọi là trại trẻ mồ côi kỳ thực là một nơi có sân trụi lủi, bên cạnh là nhà trệt mang bầu không khí trầm lặng. Tiếp đãi hắn là một người phụ nữ nói hắn chờ một lúc, vì vậy hắn chỉ có thể chờ ở sân này.

Tiêu ký hắc ám trên cánh tay hắn mơ hồ xuất hiện nhiệt độ.

Ở thời đại này, không ai triệu hoán tiêu ký hắc ám của hắn… Cho nên hắn cũng không lo lắng ấn ký kia đã phát sinh chuyện gì. Cảm ứng giữa hắn cùng với Riddle, chỉ là loại quan hệ liên tiếp vô cùng nhạt. Cũng không đau đớn, chỉ có chút nhiệt độ dịu nhắc nhở hắn.

Hắn biết mình phải tìm được Riddle, sau đó giết cậu.

Trong lúc hắn mê mang, một giọng nói sắc nhọn đánh gãy suy ngẫm của hắn.

“Hôm nay ta phải tìm cho ra, rốt cuộc ai đã trộm bánh bột mì trong bếp!”

Theo phương hướng thanh âm, có một người phụ nữ cao gầy đang đứng ở hành lang. Theo chỉ huy của nàng, mười mấy hài tử ngoan ngoãn dựa vào tường theo hàng.

“Kiểm tra từng người.” Bà dùng thanh âm nghiêm khắc mệnh lệnh.

Làm chủ quản trại trẻ mồ côi, Cole (?) phu nhân rất không hài lòng. Những đứa bé này quả thật làm nàng chú ý quá nhiều, bọn chúng chẳng thể ngốc một chỗ không chạy loạn được sao? Vì lý do đói bụng mà trộm thức ăn, loại phẩm chất này thật quá khủng khiếp. Ai, thảo nào những… tên nhóc tạp chủng bị ném tới nơi này, xem ra từ trong xương cốt cũng chẳng tốt lành gì.

Bởi hoài nghi của bà, từng đứa trẻ đều bị mang mũ trộm cắp phải tiếp nhận kiểm tra. Bất quá đối với chúng, dưới cuộc sống khắc nghiệt, từ ngữ gọi là “tôn nghiêm” chúng chẳng thể lý giải.

“Là Billylàm!”

Sau vài phút, một khối bánh bột mì bị ăn dở từ trong túi của một đứa trẻ cạnh Riddle rơi ra. Những đứa bé khác nhìn thấy cảnh này ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu lần này Billy xui xẻo, như vậy may ra bọn chúng có thể tránh khỏi tội oan.

Đứa bé tên Billy sợ hãi: “Nhưng… nhưng không phải ta làm…”

“Nói dối là một hành vi phạm tội càng thêm khủng khiếp.” Cole phu nhân chậm rãi nói, “Thượng đế đã đem các ngươi tống đến đây, không có nghĩa để ta nuôi không các ngươi. Quan trọng hơn là, thượng đế hi vọng những đứa trẻ… này có thể học chút phẩm chất tốt đẹp ở đây. —— tống nó vào phòng tạm giam.”

Vừa nghe đến ba chữ “phòng tạm giam”, sắc mặt Billy càng thêm trắng bệch. Dưới tình thế cấp bách, nó cuống quít hô: “Không… không phải ta! Phu nhân, ta không nói dối, thật sự không phải ta, là Tom!”

Tom Riddle đờ đẫn ngẩng đầu.

Giống như nắm được sợi rơm rạ cứu mạng, Billy bắt đầu đem hết tội trạng đổ lên đầu Riddle: “Ta không có đi nhà bếp, đều là Tom làm… Ngài biết mà, Tom vốn là quái vật, xung quanh hắn luôn xuất hiện những chuyện kỳ quái… Ta cũng không biết hắn đã làm cái gì, nhưng bánh bột mì cứ như vậy xuất hiện trong túi của ta!”

Trong lúc Billy tuôn ra những lời vu hãm, trên mặt Tom Riddde vẫn bình thản. Hắn hoàn toàn lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, hiển nhiên loại chuyện này xuất hiện không chỉ ngày một ngày hai.

Đứa bé tên Tom thoạt nhìn một chút cũng không giống kẻ tương lai gọi là “Hắc Ma Vương”, cậu chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi.

Quần áo rộng thùng thình lại cũ nát của trẻ mồ côi, cánh tay gầy yếu với những vết thương mờ có thể thấy… Đứa bé được xưng là “quái vật” đang tận lực bày ra thái độ lạnh lùng không phù hợp tuổi tác, nhưng điều đó không che dấu được sự yếu đuối cùng nỗi tuyệt vọng của cậu.

“Cho đến bây giờ Tom đều là kẻ không bình thường.”

“Phu nhân, thật là Tom làm, hẳn nên cấm đoán hắn mới đúng!”

Severus lẳng lặng đứng ở một bên, trong lòng nổi lên từng gợn sóng khó diễn tả bằng lời.

Từ đầu đến cuối hắn đều bàng quan nhìn xong “sự kiện bánh bột mì”.

Hắn vốn cho rằng cuộc sống thơ ấu của mình ở Đường Bàn Xoay quả thực quá khốn khổ, không ngờ nơi này còn tệ hại hơn nữa —— đều là cuộc sống của những Muggle tầng chót trong xã hội, nhưng năm 1933 hoàn cảnh càng thêm xơ xác, thiếu thốn tiêu điều.

Đây… chính là cuộc sống thuở nhỏ của Voldemort ư?

Một cảm giác hoang đường không gì sánh được xao động trong lòng hắn… Người kia là huyết mạch cuối cùng của Slytherin cao quý, là Hắc Ma Vương duy ngã độc tôn không ai sánh bằng, là quân chủ điên cuồng mà Hội Phượng Hoàng mấy chục năm chẳng thể đối kháng… Trong suốt cuộc đời trước của hắn, cái tên Voldemort vẫn đều là Chúa Tể trên đầu.

Một người như vậy có thể bị người cừu hận, bị người sợ hãi, căm giận… Thế nhưng sao có thể bị mấy Muggle khi nhục?

Dường như có gì đó thôi thúc hắn tiến về phía trước, mệnh lệnh ngắn gọn chợt thốt ra: “Dừng tay.”

Cole phu nhân vốn có chút tức giận, thấy hắn lập tức trưng nụ cười::Để ngài chê cười, tiên sinh… Ở nơi này của chúng ta có “quái vật” không ai thích, ngài có thể đi tới bên này, có mấy đứa nhóc đáng yêu đáng giá được người quyên góp.”

Trước đó Severus đã đem 1 Gallon trong tiệm đổi thành không ít tiền Muggle, sau đó dùng “có ý quyên tặng” bắt đầu hành trình đến trại trẻ mồ côi.

Nhưng khi nhìn thái độ của Cole phu nhân, hắn cảm thấy khó chịu chán ghét.

“A, không sai, đứa bé kia quả thực là một quái vật.” Severus hừ mũi. Sau đó hắn bỏ qua ánh nhìn ngạc nhiên của Cole phu nhân, bước tới bên người đứa bé Riddle, “giờ ta chỉ nói một lần, hy vọng hiện tại ngươi có thể nắm giữ chắc cái lỗ tai của mình. Kẻ khác nói ngươi là quái vật, không sao, chỉ cần đem bọn họ là chất dinh dưỡng nuôi lớn ngươi. Dùng tất thảy lực lượng của ngươi, giúp bản thân càng thêm cường đại so với những kẻ cười nhạo ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ khiến cả thê giới này kính nể xưng hô cái tên “quái vật” này!”

Những lời này của hắn thuần túy là do xung động nói ra, cũng mặc Riddle nghe hiểu mấy phần. Từ mặt khác, đó cũng là những lời hắn nói cho chính hắn.

Cole phu nhân bị đoạn diễn thuyết thao thao bất tuyệt của hắn khiến cho mục trừng khẩu ngốc (dùng thế này tiện hơn?): “Ngươi ——”

Hắn tiếp tục lơ người phụ nữ kia, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Tom Riddle, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play