*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tom Riddle trốn khóa.
Ngay khi các học sinh khác đi học, cậu lại lặng lẽ chuồn về phòng nghỉ Slytherin.
[Quay về làm gì?] Rắn nhỏ Meilin chui ra từ trong túi.
[Nghĩ biện pháp đối phó tình địch.] Tom thẳng thắn đáp, [Severus là của ta.]
Dường như Severus có thái độ đặc biệt đối với Eileen Prince, đương nhiên Tom có thể nhìn ra. Từ sau lễ khai giảng năm hai này, cậu đã khiến bản thân tiến nhập trạng thái cao cấp chuẩn bị chiến tranh.
Trên vách tường, bức họa Medusa lần thứ hai mở mắt trước mặt Tom: [mật khẩu.]
Bức họa này Tom đã sớm phát hiện hồi nhập học, bình thường không nói lời nào, chỉ khi có người biểu hiện là người biết “xà ngữ” mới nói. Tom nhún vai, quen việc dễ làm nói: [… Gryfindor.]
Bức họa mở.
Khẩu lệnh này do Tom nghĩ ra suốt một năm trước. Sau khi đi vào mật thất, là một hành lang dài, bên trong có thư phòng, phòng thí nghiệm cùng phòng vật nuôi mà Salazar Slytherin lưu lại.Trong đó có xà quái được nuôi dưỡng ở phòng vật nuôi, phụ trách bảo vệ Hogwarts ngàn năm.
Phòng vật nuôi kiên cố nhất trong mật thất, cửa khẩu là phòng rửa mặt của nữ sinh.
Hơn nữa căn cứ theo thư tín được phát hiện ở thư phòng, cửa khẩu này đã được tính toán dày công tỉ mỉ… Salazar Slytherin tỏ vẻ học thuật giải thích, rằng phòng rửa mặt của nữ sinh là nơi không dễ dàng bị đánh sập nhất trong chiến tranh.
Sau đó… Ngoài trừ phòng vật nuôi có khởi động phòng vệ khẩn cấp, thất cả các mật khẩu của mật thất Slytherin đều là “Gryffindor”. Khi Tom thí nghiệm được cái mật khẩu này đã buồn bực nửa ngày, cậu không rõ vì sao khẩu lệnh lại là tên người. Rốt cuộc Slytherin có bao nhiêu ghét hận Gryffindor a, cư nhiên chết nhiều năm như vậy vẫn còn mang thù…
Đường ngầm của mật thất Slytherin thông hướng bốn phương, tại nửa năm này Tom đã sử dụng nó làm rất nhiều chuyện.
Tỷ như… lặng lẽ tiến vào văn phòng của Severus, nhìn lén hắn ngủ.
Tỷ như… lặng lẽ tiến vào văn phòng của Severus, nhìn lén hắn tắm (tuy rằng không thể thấy).
“Có điều nói lại, hình như tới lui đều là rình coi Severus a…” Tom ngồi hồi tưởng lại những hành động của bản thân sau khi phát hiện bí mật bức họa Medusa, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã làm được “rất nhiều” chuyện cũng không giống như có gì. Mỗi lần làm loại chuyện này cậu đều khẩn trương muốn chết, rất sợ người kia đột nhiên quay đầu lại túm được cậu.
Có điều lần này, Tom không dự định nhìn lén Severus nữa… Hôm nay cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Cậu muốn thấy tình địch, nghênh tiếp khiêu chiến.
Hogwarts có hai lệnh cấm về hành lang, có thể nói nội quy trường học ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống học sinh.
Thứ nhất là, cấm sử dụng pháp thuật trên hành lang.
—— hầu như hàng năm khai giảng, phó hiệu trưởng Dumbledore đều nhắc một lần. Ngoài lúc học khóa, không được ném chú loạn trên hành lang, nhất là không được ném chú lên người bạn học.
Thứ hai, cấm dạ du.
Dạ du bắt được sẽ trừ điểm Nhà học sinh, hầu hết học sinh đều vi phạm mấy lần. Có điều Tom Riddle cho tới nay chưa bị xử phạt vì dạ du hành lang, chính vì bức họa Medusa với khẩu lệnh “Gryffindor” kia. Chỉ cần đi bằng mật thất sau bức họa, tuyệt đối không bị giáo sư trường học nắm bắt trừ điểm.
Vì vậy Tom lợi dụng ưu thế này chuồn tới tòa tháp Ravenclaw, trong lòng yên lặng bày ra tình huống chiến đầu với “tình địch”…
Trà trộn vào học viện Ravenclaw không khó, bởi Ravenclaw là Nhà duy nhất không có mật khẩu. Muốn đi vào phòng nghỉ công cộng chỉ cần trả lời câu hỏi là được —— đám ưng nhỏ của Ravenclaw luôn tự tin tràn đầy, bọn họ tin tưởng ba Nhà khác không có năng lực trả lời vấn đề.
Tom Riddle nhẹ nhàng đi qua bức họa Ravenclaw thích hỏi.
Tuy duy chạy ngang của cậu rất thích hợp với những câu đố hai ý hai nghĩa của đám ưng nhỏ, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể cho đáp án.
Cậu thuận lợi đi qau bức họa vào cửa, một bên trong lòng cân nhắc kế tiếp nên làm gì… Trong hai học muôi tân sinh, có vẻ Eileen Prince dễ đối phó hơn chút. Còn cô nữ sinh Phirluty kia, kỳ thực Tom có chút tưởng cùng nàng làm minh hữu. Cậu nghĩ tính cách của Phirluty nhiều ít giống mình, chí ít tại phương diện trình độ sinh động, cậu có chút thích cô nàng.
Dù sao chỉ cần Eileen không cướp Severus của cậu, cậu không có ý kiến với các chuyện khác.
Mang tâm tình như vậy, cậu đi tới phòng nghỉ công cộng của Ravenclaw.
“Xin chào, ta là Tom Riddle học sinh năm hai Nhà Slytherin.” Tom đi tới bàn của hai nữ sinh, đí thẳng vào vấn đề. “Ta hi vọng hai ngươi có thể rời xa Severus Snape.”
“Không nhận ra.” Eileen Prince ngẩng đầu, đôi mắt đen thuần có chút tia mờ mịt, “Hay là, ngươi nhận sai người?”
“Ngươi là Eileen.” Tom trong lòng nghĩ sao có thể nhận sai cho được, ngay cả đôi mắt đen kia cũng giống như đúc. Cậu lại thấy trong bụng nước chua đang sôi sùng sục bốc hơi, “Nói chúng dù ngươi có là con gái riêng đi chăng nữa, với hắn cùng ta đều không quan trọng. Ta là người đã ở chung với hắn lớn nửa đời người.” Đúng vậy, từ sáu tuổi đến mười hai tuổi, quả thực là “lớn nửa đời người”…
“Con gái riêng?” Hình như Eileen có chút ngạc nhiên, lại lắc đầu, dùng loại ánh mắt như nhìn bệnh nhân khoa tâm thần bệnh viện Thánh Mugo nhìn cậu: “Không hiểu.”
Lúc này Phirluty ở bên cạnh dùng giọng điệu mờ ảo cảm thán: “… Oa ha, có người tới cướp quyền sở hữu của quỷ hút máu.”
Nàng đứng giữa Tom và Eileen, bày ra dáng dấp ngây thơ.
Nhưng Tom chỉ khinh miệt nhìn nàng một cái, hoàn toàn không bị ngữ điệu kỳ quặc của nàng dọa sợ: “Thì cho dù Severus có là quỷ hút máu, sau này ta cũng có thể cải biến khẩu vị thích quỷ hút máu.” Cho tới bây giờ chỉ có cậu dùng các loại chuyện phiếm dọa người khác, nào có đạo lý bị người dọa chạy? Cậu nhún vai, bỗng nhiên nói rằng: “Tiện thể hỏi một chút, vị học muội Phirluty này có hay không dự định đàm luyến ái với Eileen?”
Cô gái tóc vàng nhạt sửng sốt một chút.
“Nếu không đúng sự thật, vậy cứ thử đàm một chút đi.” Tom thản nhiên nói ra đề nghị không thể tưởng tượng.
“Cái… Cái gì?”
Mặc cho đề nghị này có tính hiệu quả bạo tạc như thế nào, ý nghĩ của Tom vẫn chỉ trước sau như một giản đơn —— chỉ cần Eileen Prince cùng Pihirluty đàm yêu đương, như vậy sẽ không cướp Severus của cậu nữa. Cứ như vậy, Tom triệt để an lòng. Cho nên cùng Phirluty đàm yêu đương, rất tốt.
Cậu hơi nghĩ một chút, rất nghiêm túc bổ sung: “Không cần lo lắng chuyện tính hướng, dù sao ta cùng Severus đều là nam. Abraxas nói giới phù thủy nam cùng nam không thành vấn đề. Hơn nữa tuổi tác cũng không sao, ta theo đuổi Severus cũng từ năm nhất.”
“…” Như thế xem ra trình độ ý nghĩ méo mó của Tom tương đối cao à…
So sánh với thiếu niên tùy thời đều có thể nói ra những lời cổ quái, sự kiện uy hiếp nón phân viện ở nghi thức phân viện gần đây tính cái gì a!
Tác giả: Tom biến thành nữ phối hợp diễn phim ngôn tình loại ba… Chạy tới uy hiếp người khác: “Không được ở bên XX”…
So đấu não tàn… Tom toàn thắng…
Mặt khác…
Rốt cuộc các người có bao nhiêu chấp nhất đối với việc có xuyên việt nữ xuất hiện a… (che mặt), hầu như tất cả đều đoán Phirluty Loli là xuyên…
Tuy rằng tâm lý của ta rất muốn biết một xuyên việt nữ lại đây đánh xì dầu, thấy Severus cùng Tom ở bên nhau hài hòa yêu thương như vậy… phỏng chừng sẽ tạo thành chấn động tâm lý rất lớn cho cô ấy.
Có điều theo cố sự này, thực khó có khả năng ném vào một cô nàng xuyên việt…
Cố sự này tuyệt đối không có bất cứ nhân vật nào xem qua tiểu thuyết của R.L.Rowling, từ đầu đến cuối.
Vì vậy sớm thấu hiểu kịch đi ha…
Phirluty Thrye là một cô nàng lớn lên Loli, xuất thân Muggle, tư duy phát tán… Nếu theo bối cảnh nguyên tác, nàng chỉ là một Ravenclaw hoặc Hufflepuff tính tình có chút cổ quái mà thôi. Nàng sẽ không xuất hiện gì cùng Tom với mẹ Eileen, chỉ biết yên ổn lớn, tốt nghiệp, sau đó gả cho một người nguyện ý bao dung vọng tưởng của nàng. Nhân vật như vậy chỉ là một trong những người đánh số XXXX thuộc thế giới phù thủy, ngay cả tư cách nắm áo rồng cũng không có.
Thế nhưng chuyện này đã có biến hóa lớn… Đúng không? Cho nên theo tính tương đối, thiếu nữ này đã thoát ly số phận nguyên bản của nàng.
Đây quả là chuyện đam mỹ hướng về Giáo sư cùng bánh bao Ma vương, cho nên vị Loli này sẽ không trở thành nhân vật chủ yếu… Nàng ngay cả là “một trong những nhân vật chủ yếu của nội dung kịch” cũng không phải… Chỉ là một điềm báo trước nào đó mà thôi.