*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giáo sư Severus Snape, ta có thể nói rằng ta rất thích ngươi được không ạ?”
Tỏ tình kinh tủng này vừa phát ra, lực sát thương đã mở rộng đến toàn bộ đại sảnh.
Nó không chỉ vì đó là lời tỏ tình của một học sinh năm nhất đối với một vị Giáo sư nghiêm khắc nổi danh của toàn giáo, hơn nữa điều quan trọng hơn nữa là… cả hai đều là nam…
Nhóm sư tử nhỏ chấn kinh rồi, nhóm lửng con kinh khủng luôn, nhóm rắn nhỏ bắt đầu tự thôi miên “tên kia không phải thuộc Nhà Rắn chúng ra,, tên đứng trước công chúng tỏ tình giáo sư nhất định không phải là người thuộc Nhà Rắn chúng ta”… Chỉ có nhóm ưng nhỏ Ravenclaw hoàn toàn bình tĩnh, viết lên vở về sự kiện kỳ quái hôm nay để ngày sau phân tích nguyên lý.
Severus Snape đối mặt tình cảnh như vậy, cuối cùng chỉ có thể trưng vẻ mặt không có biểu tình mà “nga” một tiếng.
Hắn còn có thể nói cái gì đây?
Từ chối? Hay mắng Tom một hồi?
Thì ra hai ngày trươc bình tĩnh không có nghĩa Tom Riddle trở về làm một người bình thường… mà chỉ là yên lặng trước bão tố à…
Phương thức tư duy của đứa bé này quả nhiên không thuộc về phạm trù bình thường, toàn bộ thân cậu chính là sinh vật thần kỳ a…
Cho dù nói gì đi chăng nữa cũng là vô dụng, hắn dám đánh đố, chỉ cần hắn mở miệng, Tom Riddle sẽ nói ra càng nhiều nội dung càng thêm kinh tủng càng thêm thoát ly phạm trù thường thức. Severus nghĩ đứa bé Tom kia quả thực chính là khắc tinh của hắn, nếu hắn không chạy trốn cũng chỉ có thể ở chỗ này tự tìm khó xử.
Cho nên nhìn Tom Riddle đứng ở trước mặt đợi câu trả lời thuyết phục, Severus suốt một thời gian dài không nói gì. Đến cuối cùng hắn chỉ có thể vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đại sảnh.
Khi Severus Snape xoay người rời đi, góc áo choàng đen bay lên cuồn cuộn.
Thoạt nhìn hắn vẫn khí thế mười phần như trước, trên thực tế chính hắn biết… hắn đang trốn chạy a…
Đại sảnh treo đầy trang sức Halloween vắng vẻ cả đám.
Phần lớn Giáo sư cùng học sinh bị vây vào trạng thái không phản ứng cùng khiếp sợ, chỉ có đứa bé Tom kia bản thân cậu vẫn bình tĩnh.
Tom Riddle quả không hổ là sát thủ Halloween a… Cho dù là ma vương mặt Rắn, hay thiếu niên tân sinh thoát tuyến (việc đoàn tàu bị trật đường ray, nếu dùng để nói người thì là chỉ người nói giữa chừng cái này tự nhiên nhảy sang chuyện khác, đầu óc có phần hơi lan man, trí nhớ ko tốt, cũng có thể hơi điên điên 1 chút), cậu đều có thể dùng phương thức có hiệu suất vô cùng cao làm cho tiệc tối Halloween biến thành lôn xộn rối tinh rối mù.
Nói thật nội quy trường học không có ghi xử lý việc “học sinh biểu lộ ái ý đối với giáo sư”, hơn nữa loại chuyện này cũng không có tiền lệ a! Cho dù có Giáo sư nào đó nhảy ra nói “Slytherin trừ 20 điểm”, cũng sẽ không biết nói gì trong bầu không khí quỷ dị này rồi…
Một lát sau, phó hiệu trưởng Dumbledore mở miệng,
“Ha hả, tuổi trẻ thật tốt, không phải sao?” Albus Dumbledore cười uống một ngụm nước bí đỏ, “Thật có sức sống a…” Đối mặt màn tỏ tình quỷ dị, toàn trường người duy nhất có cảm giác vui mừng phỏng chừng chỉ có Dumbledore. Giáo sư Dumbledore cứ nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể bỏ đi hoài nghi đối với Severus Snape. Dù sao người do Grindlewald phái tới hẳn không có khả năng khiến người ta chú ý…
“Tuổi trẻ thật tốt…” Giáo sư Horace Slughorn cười gượng đáp lại, dáng cười có phần cứng ngắc.
Giáo sư mập mạp này cũng ôm tâm tình hoàn toàn bất đồng…
Hắn nhớ có vừa lúc nãy… Hắn còn nói qua thưởng thức học sinh Tom này a… May mà màn tỏ tình kinh tủng này không có rơi lên đầu mình… (không thể không nói Giáo sư Slughorn quá mức lo lắng…)
Tom Riddle cũng không có ý thức được rằng hành vi của mình thoát ly quỹ đạo thông thường bao nhiêu độ.
Cậu nghĩ mình nếu muốn khiến người giám hộ vĩnh viễn ở bên người, cho nên thoải mái làm chuyện như vậy.
Nếu muốn học một ma chú nào đó, muốn nắm giữ chắc nó cần luyện tập không ngừng nghỉ —— cho nên cậu cho rằng tỏ tình một lần không thành công, nên cần “luyện tập” thêm vài lần.
Cho nên mấy tháng tiếp theo… Severus Snape trước sai bị tập kích bởi vô số màn tỏ tình kinh tủng tiếp theo.
“Abraxas nói, hai người ở cùng bên nhau được gọi là sống chung.” Tom tiếp tục nháy con mắt hồn nhiên nói với nội dung đủ để bạo người, “cho nên ta nghĩ ta cùng ngươi sống chung lâu như vậy… ngài hẳn nên vì ta mà phụ trách đúng không?”
“…” Severus nghe ngôn luận như vậy, bỗng nhiên có xung động giết chết thiếu niên Abraxas kia… Cho dù đó là cha của Lucius, giết chết hắn sẽ làm gia tộc Malfoy tuyệt hậu cũng không quan trọng.
Cái tên Abraxas kia quả thực chính là đồng lõa xúi giục Tom tiếp tục đi trên con đường thoát tuyến thường nhân a!
Tình huống như vậy vẫn tiếp tục duy trì cho đến giữa năm học.
Severus thực sự không thể chịu nổi tình huống này nữa.
Ban đầu hắn còn có thể cho rằng màn tỏ tình của Tom là vui đùa một chút, thế nhưng hiện giờ người mù cũng có thể nhìn ra đứa bé này có bao nhiêu nghiêm túc… Hắn nghĩ làm người giám hộ của Tom, hắn có nghĩa vụ làm thẳng lại quan niệm sai lầm của Tom.
Vào lúc gần tới ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, hắn thử gọi Tom lên.
“Được rồi.” Hắn thở dài thật sâu, trong giọng nói tràn ngập uể oải, “Ta nói rồi ta không phải người thân thiết thiện lương trong cảm nhận của ngươi… Tom, cho nên ngươi đã huyễn tưởng ta trở thành đối tượng cho thời kỳ trưởng thành ngu xuẩn của ngươi, chỉ vì trước đó ngươi chưa từng tiếp xúc bất kỳ phù thủy nào khác… Ngươi không cần phải đem hết tinh lực cuộc sống của mình phung phí trên người ta, hiểu chưa?”
Tom trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi nói ta tiếp xúc bạn cùng lứa tuổi một chút, sẽ không thích ngươi nữa đúng không?”
“Gần như là ý tứ này.” Severus khô khan đáp.
Sử dụng các loại lời bình của các học sinh các thời đại của kiếp trước kiếp này, hắn chính là lão dơi lớn lên xấu xí hơn nữa tính tình không tốt. Hắn tự mình hiểu lấy, rằng bản thân rõ ràng là người không hề có mị lực gì đáng nói… Ngoại trừ tiểu Tom có phương thức tư duy động kinh trước mắt, còn có ai nhàn rỗi buồn chán quấn quýt lấy hắn không buông?
Kết quả Tom suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Nếu như ta nhận thức nhiều người sau đó vẫn nghĩ ngươi hay nhất, có đúng hay không ngươi sẽ không phản đối nữa? Đi, ta đi làm ngay!”
“…” Đây là năng lực não bổ (tự tưởng tượng) kiểu gì a. Gọi ngươi đi giao lưu cuộc sống bình thường với bạn bè cùng trang lứa, không phải gọi ngươi làm gái hồng lâu a…
Câu thông vô dụng…
Giao lưu vô dụng…
Vì vậy vào ngày nghỉ Giáng Sinh mùa đông, khi Tom Riddle trở về cửa hàng “nồi cùng bình thủy tinh” ở Hẻm Xéo thì… phát hiện Severus Snape không ở đó chờ cậu. Cậu trầm mặc một hồi, dùng chìa khóa dự bị mở cửa, lại ngồi ở cửa chờ suốt buổi chiều.
Kỳ thực không cần phải đợi… Nhân viên toàn giáo rời tòa nhà Hogwarts nhanh hơn rất nhiều so với xe tàu, nếu Severus trở về nhất định sớm hơn rất nhiều so với cậu…
Dùng lời khái quát đơn giản sáng tỏ nhất, có lẽ Severus thực không chịu nổi hành động cùng việc làm động kinh gần đây của cậu… trực tiếp bỏ nhà chạy trốn.
Lễ Giáng Sinh năm nay Tom trải qua một mình.
Tom Riddle làm cỗ bàn hai phần theo thường lệ, một phần cho mình, một phần khác… đặt lên bàn đối diện.
Khi pháo hoa phóng trên bầu trời London thì, người kia không trở về.
Khi tiếng chuông lễ Noel gióng lên, người kia vẫn không trở về.
Màn đêm buông xuống rồi sắc tối dần dần tán đi, bầu trời lộ ra ánh bình minh nhàn nhạt màu trắng thì… ngươi kia thật không có trở về.
Thiếu niên Tom suốt một đêm không ngủ đi tới bàn, nhìn thức ăn bày trên bàn còn nguyên, sau đó mặt mày không đổi ném chúng nó vào thùng rác.
…
Tác giả: hôm nay bi một chút… sau đó phát hiện nội dung phát triển dường như hài bớt đi, kế tiếp có chút chính kịch. (ô! Ta không muốn viết chính kịch! Ta muốn viết văn hài…)
Severus cùng đồng học Tom không thể câu thông…
Cái này kêu là khoảng cách huyền thoại…
Khụ khụ.
Đột nhiên ta muốn viết một nữ diễn viên chính bình tĩnh trạch… Nên cô gái đối mặt đồng học Voldemort hồn khí đang giận giữ tỏ vẻ hài lòng nói: “Mắt của ngươi biến thành màu như thế nào? Nga, nguyên lai ngươi chuyển sang chức chiến sĩ hỏa vụ (khói lửa) đúng không?”
… Thực sự không phải <Shakugan no Shana>, đó là Shakugan Voldemort =.=