Đến ông trời còn thay đổi nói chi là con người, nàng bước đi trên phố, có thể nói là đi rất chậm, đi chậm để chờ ai đó chạy thel xin lỗi, nhưng chẳng có ai cả, chỉ có một A Triệu đi sát bên với nàng, khuyên nàng mấy câu.
Nàng chợt giật mình, sau vừa giống tiếng người lại vừa giống...ấy, chắc không có đâu có xui như vậy, trời còn sáng mà sao gặp ma được.
Nàng đưa mắt nhìn bầu trời đầy mây đen kia, mồ hôi trên trán ứa ra, tuy là chưa tối nhưng mây đen thế này còn âm u hơn nữa..
Sột xoạt, một âm thanh lại phát ra tiếp, nàng lần này xác định được phương hướng của nó, có một cái xọt tre đang cách nàng năm bước chân, và hình như nàng vừa thấy cái xoạt nó chuyển động.
Nàng nghĩ trong đó chẳng lẽ là chó hay mèo đang bị nhốt trong đó sao? Đúng ha, có thể như vậy lắm! Nàng thở phào đến giở cái xọt tre lên, nhưng mà ôi thôi bên trong là một đứa trẻ, tim nàng suýt ngừng đập rồi.
Có một đoàn xe ngựa vừa đi qua, bên trên xe là là những thùng hàng, nàng nhanh trí đi theo phía sau xe, đồ trên người nàng không khác mấy với bọn họ, giả vờ đẩy phụ sau đó lẻn vào cung.
Qua khâu kiểm tra xong nàng cũng thuận lợi đi vào trong, bọn họ đưa hàng xuống ngự thiện phòng, nàng thì lén chuyển hướng Uyển Tú Cung, nhưng lại xui có người trong đoàn xe kia phát hiện.
-Tên ngốc kia ngươi đi đâu lung tung vậy hả, mau quay lại, đây là hoàng cung chứ không phải nhà ngươi mà muốn đi đâu thì đi.
-Nàng nên nhớ hôn sự của chúng ta cũng là do hoàng thượng chỉ định, mau theo ta về!!
Du Thiên Vũ mạnh bạo kéo nàng đi, nàng liều chết phản kháng, cuối cùng hắn dùng sức vát nàng lên vai, nàng không muốn đi theo hắn, không thể bị cưỡng ép như vậy!!
-DU THIÊN MINH!! MAU ĐẾN CỨU TA!!
Nàng dùng sức bình sinh còn lại mà hét chói tai, chỉ mong có thể náo động khiến Du Thiên Minh đến ngăn cản tên trâu bò khốn kiếp này.
-Hoàng đệ mau bỏ Thanh Tâm xuống!!
Lần này ông trời nhìn thấu nổi khổ của nàng rồi, thật đúng lúc Du Thiên Minh đến rồi.
Du Thiên Minh nghe báo lại lô hàng hắn mua đã được mang đến, định đích thân đi kiểm tra lại gặp được cảnh bắt người này, mới đầu còn tưởng ai, thì ra Thanh Tâm đang bị tam đệ uy hiếp.
Du Thiên Vũ bực mình giả vờ không nghe thấy một mạch đi về phía trước, Du Thiên Minh tức giận ra lệnh cho binh lính lêb chặn phía trước.
-Tam hoàng đệ mau thả Thanh Tâm xuống!!
Du Thiên Vũ xoay người lại, cuối đầu hành lễ.
-Thần đệ tham kiến hoàng thượng.
-Tam hoàng đệ?! Mau để Thanh Tâm lại! Du Thiên Minh gằng giọng.
Du Thiên Vũ cười nhạt một tiếng.
-Đây là nương tử của đệ vì sao hoàng huynh lại muốn nàng ở đây? Người quên đã ban hôn cho ta và nàng rồi sao?
Du Thiên Minh và Du Thiên Vũ nhìn nhau, còn nàng bụng đang đau muốn chết rồi đây, anh em các người muốn trừng mắt thì bỏ nàng xuống trước đã.
-Ta đau bụng quá, mau thả ta xuống, hìng như...chảy máu rồi!!
Nàng đau thật nhưng không phải chảy máu, chỉ là lừa tên Du Thiên Vũ này, quả thật nghe đến chảy máu, hắn liền bỏ nàng xuống, chân vừa chạm đất là nàng chạy ngay đến sau lưng Du Thiên Minh.
-Nàng?! Du Thiên Vũ tức giận nhìn nàng.
-Hoàng đệ cũng thấy rồi đó Thanh Tâm muội ấy không muốn cùng đệ về, cũng không muốn làm nương tử của đệ, đệ mau về đi.
Du Thiên Vũ hai tay siết thật chặt, câm phẩn nhìn Du Thiên Minh.
-Hoàng thượng rõ ràng là người đã ra chỉ thị ban hôn, vì sao hôm nay cản trở ta, người là vua một nước không thể nuốt lời, Thanh Tâm nàng mau theo ta về!!
Du Thiên Vũ hũng hãn bước đến, nàng nhìn thấy hắn đáng sợ quá từ phía sau Du Thiên Minh mà lùi xuống nấp phía sau thái giám An Tử.
An Tử khó chịu nhìn nàng.
-Nha đầu thúi đừng có chạm lung tung.
Nàng lườm An Tử một cái sau đó mắt quan sát Du Thiên Vũ, chỉ cần hắn có động tịnh bất lợi nàng sẽ liều mạng chạy đi.
-Tam hoàng đệ đứng lại cho trẫm!!
Du Thiên Vũ lại phớt lờ, Du Thiên Minh tức giận.
-Người đâu mau cản tam vương gia lại, nếu tam vương gia còn tiến thêm một bước là tội khi quân...giết chết không tha!!
-Hoàng thượng!!
Du Thiên Vũ tức giận đến cực độ, người hoàng huynh luôn tốt với hắn chỉ vì muốn cướp nữa nhân của hắn mà ra lệnh giết hắn. Rốt cuộc vì sao ai cũng quay lưng phản bội hắn?
Du Thiên Vũ đứng như chết chân tại đó, Du Thiên Minh liền đưa nàng về thư phòng, Du Thiên Vũ hắn tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của nàng...tất cả chuyện hắn làm cũng chỉ vì hắn quá yêu thương nàng, vì sao nàng không hiểu cho hắn, vị hoàng huynh hắn tôn trọng nhất nay lại đối xử với hắn như vậy, nếu hắn còn làm người tốt vậy chẳng phải quá ngu ngốc!!
-AAAAA!
Du Thiên Vũ thét lên trong nổi tuyệt vọng, phần tốt đẹp trong con người hắn thật sự biến mất rồi.
........///.......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT