Hửm, ai gọi nàng vậy, ở kinh thành này nàng đâu có quen biết nhiều đâu? Nàng xoay người lại tìm xem ai gọi mình, chỉ thấy người con trai kia đang nhìn mình thôi.
-Vừa rồi công tử gọi ta sao? Nàng tròn mắt nhìn hai người họ.
Hình ảnh về người trên xe ngựa đó từ mờ ảo không thấy rõ chon đến khi hiện rõ, và hòa vào khuôn mặt đang đối diện với nàng, lúc này nàng nới “À” một tiếng.
Lúc đó nàng chạy trốn nên chưa cảm ơn người ta một tiếng, mà công nhận thật kinh thành nhỏ bé quá, đi đâu cũng gặp người quen.
-Đúng là hữu duyên.
-Đúng đúng! Nàng cười gượng - lần trước do đi gấp cho nên không thể cảm tạ ngươi được, lần này lại cứu ta nữa không biết nên trả ơn thế nào cho hết đây.
-Thôi như vậy đi,ta mời công tử một bửa xem như cảm tạ công tử, được chứ?!
Hơi bất ngờ, người này thì vẻ mặt còn suy nghĩ, chứ người đi bên cạnh thẳng thừng từ chối.
-Không được, tuyệt đối không được, công tử nhà ta không thể ăn bừa mấy thứ không được sạch sẻ ở đây được!
Nàng khó chịu nhìn tên này.
-Thế nào mà không sạch sẻ có phải bắt công tử nhà ngươi ăn mấy thứ không đàng hoàng đâu, chỉ là ta muốn mời ngày ấy một bát chè đậu đỏ thôi mà.
-Như vậy cũng không được, ta nói ngươi biết…
-Được rồi Tiểu An, Chỉ là ăn một bửa thôi xem như phá lệ một lần cũng không sao! Vậy đa tạ nàng đã mời ta.
Tiểu An, nàng kìm lắm mới không phụt cười, nhìn mặt người đi bên cạnh này,đã già lắm rồi còn gọi Tiểu An.
-Khụ...vậy mời công tử đi theo ta.
Người kia vui vẻ, đi theo phía sau nàng, nàng đưa họ đến chỗ của hai vợ chồng bà lão kia, lâu rồi nàng cũng không đến ăn chỗ họ.
Thấy nàng họ vui vẻ đón tiếp, trong khi chờ họ mang chè lên nàng có hỏi người này tên gì, nhưng trong có vẻ lúng túng lắm, nói tên thôi mà, khó lắm sao?
-Thôi không làm khó công tử nữa, nếu khó khăn quá thì bỏ qua đi.
-Ta...ta tên là Hoàng Minh, Thiên Hoàng Minh.
Tên này hơi khó đọc, hèn gì không muốn nói.
-Không không, đây là một vị ân nhân trước đây đã cứu con.
-À thì ra là vậy, thôi mau ăn đi!
Bà lão hỏi thăm xong cũng đi mang chè cho bàn khác, khách hôm nay có vẻ đông.
Nàng húp một muỗn chè sau đó ngẩn mặt lên nhìn hai người họ, tên Hoàng Minh kia cũng đắng đo một lút mới ăn thử, ấy bộ dạng này rất giống Du Thiên Ân nha.
-Nha đầu kia trên mặt ngươi tại sao lại bị như vậy lúc trước đâu có như thế này?!
Cái người tên Tiểu An đột nhiên hỏi nàng, nàng cũng giật mình, lúc nàng gặp tên Hoàng Minh này cũng là mấy thánh trước, nàng phải nhìn kỹ lắm mới nhìn ra, còn Tiểu An này vẫn còn nhớ mặt của nàng khi đó sao?
-À...chuyện này kể ra dài dòng lắm.
-Dài dòng thì từ từ mà kể! tên Tiểu An lập tức nổi máu tò mò.
Nàng cười gượng.
-Thật ra sau khi rời khỏi Quang Châu, trên đường đi gặp phải cướp, tỷ tỷ đi chung với ta nghĩ ra cách để không bị cướp sắc nên đã bôi cái loại gì đó lên mặt ta, rốt cuộc ta vẫn bị bọn chúng nhìn vừa mắt, tuy là may mắn chạy thoát nhưng vết trên mặt rửa mãi không ra! Nàng thành thật nói.
-Ra là vậy! Tiểu An gật gù.
Hoàng Minh nãy giờ im lặng nghe nàng nói, và hắn ta lại phát ra một chuyện, có người nói dối hắn.
Nàng nhìn trời thấy không còn sớm nữa, không biết chừng Du Thiên Ân đã về đến phủ, không thấy nàng hắn lại làm loạn nữa cho xem.
-Trời không còn sớm nữa, ta phải quay về phủ đây, khi khác gặp lại ngươi!
Lúc này tim nàng lại rung rinh, dù biết mê trai thế này là sai trái, sẽ bị người khác cười thế nhưng mà nàng cảm thấy càng ngày bản thân càng thích hắn, càng thích lại càng thấy hành động, sự quan tâm của hắn càng ngọt ngào hơn.
-Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta có việc phải ra ngoài sớm.
-Việc gì thế? Nàng tò mò.
Du Thiên Ân không nói, chỉ im lặng mang hộp gỗ cất đi.
Nàng thấy hắn có gì đó lạ lạ, lúc sáng đi chơi rất vui vẻ mà, sao giờ lại lạnh lùng như vậy, con trai toàn khó hiểu vậy sao.
-Mau về nghỉ đi, việc gì mai sẽ rõ.
-Xì! Nàng mặt mày bí xị đi về phòng.
Sau khi thấy nàng rời phòng Du Thiên Ân mệt mỏi ngã lưng xuống giường, mọi chuyện hiện giờ quá mệt mỏi, người hắn thương yêu, nếu bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng từ bỏ thì hắn không thể làm được, lòng hắn hiện giờ rất rối.
Buổi sáng Du Thiên Ân được thái giám trong cung gọi vào cung, nghe nói Thái Hậu có lệnh mời, và cái công việc gì đó mà Du Thiên Ân nói chắc là bị hoãn lại mất rồi.
Nàng tranh thủ thời gian này, giúp Tiểu Cát làm việc nhà, giúp thẩm Như Xuân nấu điểm tâm, xong mọi việc lại không có chuyện gì làm, lại thấy mấy bụi hoa trong vườn chưa được tưới nước, nên nàng mang cái thùng gỗ lớn ra múc một thùng lớn ở giếng nước mang lại khóm hoa.
-TIỂU TÂM!!!
“Ào” tay nàng đang cầm một gào nước đầy, tên Nam Cung Việt không biết ở đâu chui ra, hù nàng một cái, nàng hết hồn nên tưới hết gào nước vào người hắn, làm cả người và đầu tóc ướt hết, vậy mà hắn vẫn cười ha hả với nàng.
-Ha ha mát quá!
-Vậy còn cười được, là do ngươi hù ta đấy nhé, ta không cố ý làm ngươi ướt đâu!
Nam Cung Việt đưa tay lau hết nước trên mặt, thấy nàng đi qua khóm hoa bên cạnh hắn chủ động mang cái thùng gỗ hộ nàng qua khóm hoa bên kia.
Nàng thầm nghĩ, tên này cũng chu đáo, Tiểu Cát không thiệt thòi rồi.
-Hôm nay ngươi không vào cung à? Nàng hỏi hắn.
Nam Cung Việt vui vẻ trả lời.
-Không có, hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn, mọi người điều được Thái Hậu mời đến bàn bạc gì đó, bọn ta được cho nghỉ cả ngày.
-Ra vậy! Thì ra trong cung có chuyện nên Thái Hậu gì đó mới cho mời Du Thiên Ân đến, xem ra chuyện lớn này rất nghiêm trọng.
-Hôm nay muội rảnh phải không, tối nay ra phố chơi với ta đi! Nam Cung Việt bất ngờ hỏi nàng, còn kèm theo ánh mắt đầy mong chờ.
-Nam Cung Việt, ngươi-nghe-cho-rõ ta đây Ngô Thanh Tâm, chưa từng có một ý nhỏ nhoi là để ý đến tam vương gia, nói tóm lại chuyện riêng của ta ngươi đừng xen vào.
-Tiểu Tâm ta…
-Tiểu Tâm, Tiểu Tâm, ngươi đang ở đâu?
Giọng thẩm Như Xuân gọi nàng, sao khi gọi vài tiếng cũng thấy thẩm ấy từ hậu viên phía Tây đi đến.
-Thẩm tìm ta sao?!
Thẩm ấy thờ khì khì, rồi mới nói.
-Đúng vậy, ấy Tiểu Việt ngươi cũng ở đây à, hôm nay không vào cung sao?
-Không đại thẩm! Giọng Nam Cung Việt buồn buồn.
-À phải rồi Tiểu Tâm nè mau theo ta về phòng, chuẩn bị đồ đạt, ngày mai tam vương gia sẽ về đón ngươi vào cung diện kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, nhanh nhanh lên, không thì không kịp mất.
-Thẩm Như Xuân, người nói gì vậy ta không hiểu?!
-hây gia, có gì mà không hiểu tam vương gia sáng nay vào cung đã cầu xin Hoàng Thượng và Thái Hậu bang hôn sự cho hai người và được chấp thuận rồi, mau mau theo ta?!
Cái-gì???? Hôn sự cái quỷ gì thế? Khi nào lúc nào ta với tam vương gia có hôn sự vậy?
-Thẩm Như Xuân người đừng đùa với con nữa mà, không vui chút nào hết haha! Nàng cười khổ
Nàng bị thẩm Như Xuân đánh vào vai hai cái, thẩm ấy nóng giận.
-Ngươi đó, mấy chuyện này không đem ra đùa được đâu.