Mộc Linh Đan “ừ” một tiếng sau đó đón lấy chén trà trong tay Nam Giang.
Vị thái giám Nam Giang kia đợi Mộc Linh Đan uống xong, liền lấy khăn lụa lau mồ hôi giúp Mộc Linh Đan.
-Thái Hậu lại gặp ác mộng sao?! Để nô tài kêu thái y sắc thuốc an thần cho người!
Mộc Linh Đan lắc đầu, bảo không cần, nói muốn đi dạo một chút, nên thái giám Nam Giang dìu Mộc Linh Đan từng bước đi đến ngự hoa viên.
Mộc Linh Đan năm nay vừa tròn bốn mươi ba tuổi, ở độ tuổi không còn trẻ cũng chẳng phải là già, dung mạo vẫn như vậy chỉ có thêm nét già dặn, quý phái.
Hít một ngụm khí trong lành kèm theo hương thơm thoang thoảng của hoa, Mộc Linh Đan thấy khỏe hơn nhiều.
Đã lâu rồi không gặp ác mộng, cứ nghĩ đã quên, ai ngờ vừa gặp tên nghiệt chủng đó xong lại nhớ lại cảnh xưa, có lẽ gương mặt của bọn họ có nét giống nhau cho nên…
Mộc Linh Đan thở dài một tiếng, Nam Giang bên cạnh thấy thế liền lên tiếng hỏi.
-Sống trong Hoàng Cung chuyện buồn phiền ngày nào mà không có, nhưng thời điểm hiện tại chuyện buồn phiền có ít đi một chút.
Nam Giang nhìn ngang ngó dọc, sau đó nhỏ giọng nói.
-Có phải người lo việc của nhị vương gia!
-Chuyện đó chỉ một phần thôi, tên nghiệt chủng đó nhìn sức khỏe như vậy ước chừng không qua khỏi năm sau, còn nếu hắn kiên cường qua khỏi thì cũng chẳng sao, mạng sống của hắn hơn hai mươi năm qua điều nằm trong lòng bàn tay ai gia mà, miễn là hắn im lặng mà sống,thì ai gia có thể cho hắn được sống.
Nam Giang gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
-Mau gọi ngự y đến Hà nương nương ngất xỉu rồi!! Mau gọi ngự y đến!!
Một loạt tiếng la vang lên,làm Mộc Linh Đan giật mình, Nam Giang lên tiếng la rầy đám cung nữ một phen rồi hỏi có chuyện gì, đám cung nữ báo là Hà phi nương nương bị ngất xỉu.
Mộc Linh Đan lúc này mới gấp gáp đi đến Nguyệt Cung, chẳng qua vị nương nương kia là chính là tâm phúc mà Mộc Linh Đan đã chọn cho con trai duy nhất, cũng là đương kim hoàng thượng Du Thiên Minh.
-Thái y rốt cuộc Nguyệt Nhi bị gì? Mộc Linh Đan lo lắng.
Thái y cúi người bẩm báo.
-Bẩm Thái Hậu, Hà phi nương nương tâm tình bất ổn gây nên tâm bệnh, cơ thể suy nhược do nhiều ngày không ăn uống cho nên mới ngất xỉu, nô tài sẽ đi chuẩn bị thuốc ngay.
-Được.
Thái y lui xuống, Mộc Linh Đan đến bên cạnh giường nhìn Hà Thu Nguyệt, sắc mặt rất kém, ngay lặp tức nổi giận kêu tất cả cung nữ, thái giám trong Nguyệt Cung ra hỏi tội.
-Các ngươi mau nói cho ai gia biết các ngươi chăm sóc Hà Phi thế nào mà lại để cho Hà Phi bị suy nhược, nếu các ngươi không nói được ký do chính đáng, mỗi người trong Nguyệt Cung điều bị phạt một trăm trượng!
-Ai gia không tin chỉ nột Lâm Phi bé nhỏ có thể qua mặt được ai gia!- Mộc Linh Đan quay sang nhìn Hà Thu Nguyệt nằm giường- Nguyệt Nhi con cứ yên tam ai gia sẽ đòi lại công bằng cho con.
……….
Ngô Thanh Tâm nàng tuy nói là nô tỳ nhưng bây giờ chỉ đúng một nữa thôi, hằng ngày chỉ việc mang cơm nước cho Du Thiên Ân ra thì việc gì nàng cũng không phải làm, là nhờ sự đặc cách của ai kia đó nên nàng mới sướng như vậy, mà nói đi cũng phải nói lại, không làm việc chán muốn chết, cũng như hiện giờ đây, ngồi nhìn Tiểu Cát giặc đồ, muốn làm tiếp nhưng Tiểu Cát sống chết không cho.
-Tiểu Cát~~ cho ta làm giúp muội đi mà~~
Giọng nàng gia diết cầu xin, nhưng Tiểu Cát tâm rất vững, nhất quyết phớt lờ.
Làm hết việc hai người họ dư ra chút thời gian rảnh rỗi, hai người họ nói sẽ ra phố chơi nghe nói hôm nay là hội hoa đăng gì đó, nên bán rất nhiều đồ, thời điểm này nếu tính theo hiện đại thì cũng là tháng tám, hôm nay là rằm nữa, nhất định như trung thu ấy, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Nàng suy nghĩ một lát, không biết có nên rủ tên cuồng xanh ấy đi không? Hểy, mà sao nàng lại muốn rủ tên đó đi chơi chứ, không được tuyệt đối không được!!
Nhưng mà miệng thì nói vậy, mà chân thì ngược lại, một mạch chạy về phòng Du Thiên Ân.
Nàng vừa vào phòng đã la hét gọi Du Thiên Ân, nhưng lần này không nghe giọng phàn nàn của hắn, nàng thấy lạ nên đi đến phòng ngủ.
Thấy một đóng xanh lè nằm trên giường, lạ nha mọi khi giờ này là vẽ được năm bức tranh phong cảnh rồi, hôm nay thì như cọng búng xanh nằm co ro trên giường.
-Du Thiên Ân, ngươi ngủ sao?
-.....
Không có tiếng trả lời, nàng lại gần giường nhìn hắn, hắn nằm xoay lưng ra ngoài, nhìn bóng lưng này nàng cảm thấy hắn rất cô đơn.
Du Thiên Ân khẽ nhít chân,thì ra là chưa ngủ, vậy mà nàng gọi không thèm trả lời, đáng ghét!
-Du Thiên Ân ngươi thấy không khỏe sao?
Nàng đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, hắn cũng không buồn mở mắt mà chỉ “ừ” một tiếng.
-Vậy ta gọi ngự y đến bắt mạch cho ngươi!
Nàng nói vừa xong Du Thiên Ân tự nhiên ngồi dậy nhưng mà động tác hết sức chậm chạp thiếu sức sống, rồi từ từ xoay người lại, mà nhìn hắn lúc này thật sự là khiến nàng kinh hãi lùi về sau hai bước.
u
Mái tóc đen dài được buộc bằng dây lụa màu xanh mỏng, hình như còn chưa chãi đầu nên hơi rối, tóc mai cứ thế rớt xuống má, đai thắt lưng buộc không chắc nên tà áo ở ngực hơi mở ra để lộ xương quai xanh sáng chói, ánh mắt mắt thì mơ mơ màng màng, hình ảnh này thật sự là dọa người mà!! Có phải trong lúc nàng ở ngoài mà hắn cái kia cái kia với ai hay không?!
-Ta thấy hơi mệt nên mới nghỉ một lát không cần phải gọi ngự y.
Nghĩ kỹ thì hắn không giống vừa làm cái kia cái kia!
Hai mươi bước.
Hay hắn bị trầm sau sinh? Bậy, bậy, hắn là đàn ông!!
Bốn mươi bước.
Hay là bị hạ độc nữa! Nhưng sắc mặt kia không giống trúng độc lắm!
Năm mươi lăm bước.
Hay là đồ ăn sáng nay không hợp khẩu vị?
Một trăm mười bước.
Hay là do sáng nay nàng chửi hắn là đồ công công nên hắn buồn đời.
…..và n bước, cuối cùng nàng cũng chịu hết nổi.
-Thẩm Như Xuân, Tiểu Cát hai người cứ đi chơi đi, ta nhớ ra có việc quan trọng cần phải làm! Vừa nói xong thì cái vèo như cơn gió chạy đi mất.
Tiểu Cát và thẩm Như Xuân nhìn nhau khó hiểu.