Đại phu nhân, đứng giám sát và chỉ bảo hạ nhân làm việc. Ở trong Trương phủ, ngoài lão gia ra thì xem như đại phu nhân lớn nhất nên hạ nhân rất cẩn trọng.
- Làm ta giật mình, còn tưởng tên tiểu nhân nào cả gan xông vào phòng ta nữa chứ. Thật ngại quá, không biết phu nhân tìm ta có việc gì?
Đại phu nhân “hừ” một tiếng, sau đó bảo với gia nhân đi ra ngoài, trong phòng còn lại Uyển Nhi và đại phu nhân.
- Ta biết ngươi không thích ta nhưng ngươi nên nhớ: ngoài lão gia ra thì quyền trong phủ do ta nắm giữ. Còn nữa, dù sao ta cũng nuôi ngươi ngần ấy năm, ngươi không gọi một tiếng mẫu thân, ta cũng chẳng trách nhưng ngươi cũng nên biết điều một chút.
Uyển Nhi cười khinh.
- Mẫu thân? Làm ta buồn cười chết mất.
- Không tốn thời gian vô ích với ngươi nữa. Lão gia bảo ta đến nói cho ngươi biết, ngươi chuẩn bị đi, bảy ngày nữa ngươi sẽ lên đường nhập cung, hoàng thượng đã ra lệnh, nếu dám kháng lệnh sẽ là tội khi quân, xử trảm cả nhà.
- Bà nghĩ ta là một đứa con hiếu thảo sao? Các người sống hay chết thì liên quan gì đến ta?!
Đại phu nhân tức giận, trán nổi đầy gân xanh.
- Ngươi...ngươi…đúng là lão gia nuôi ông tay áo mà. Năm xưa, nếu không phải Xuân Nhi của ta đoản mạng thì ngươi đừng có nghĩ đến việc bước chân vào Trương gia, loại nghiệt chủng thấp hèn như ngươi được sinh ra là một nổi ô nhục cho lão gia rồi.
Tay Uyển Nhi nắm chặt chén trà trên bàn, sau đó hất vào mặt đại phu nhân và lớn giọng phản bác.
- Lấy một người ác độc, thâm hiểm như bà mới là nổi ô nhục đối với liệt tổ liệt tông nhà họ Trương. Các lão gia gia mà sống lại, cũng tức đến chết lần nữa cho mà xem.
Uyển Nhi lấy luôn bình trà trên bàn, hất mạnh lên người đại phu nhân.
Khỏi phải nói đại phu nhân tức giận thế nào, bị đã kích quá mạnh đại phu nhân lăn ra ngất.
Uyển Nhi tinh nghịch lấy nước trà rửa sạch lớp son phấn dày trên mặt đại phu nhân. Hiện trạng bây giờ của đại phu nhân trông thật giống...quỷ.
Uyển nhi chạy ra ngoài gọi gia nhân đưa đại phu nhân về phòng.
Sau khi đại phu nhân tỉnh dậy, lập tức đến gặp lão gia đòi lại công bằng.
Uyển Nhi bị gọi đến phòng khách.
- Lão gia cho hỏi gọi con có việc gì?
Lão gia buồn bã thở dài.
- Uyển Nhi. Sắp đến đây, con phải xa nhà rồi, con không hiểu chuyện ta có thể bỏ qua hết. Mấy ngày này, con muốn đi chơi thì cứ đi, nếu vào cung rồi thì không được như ở nhà nữa.
Cũng thật may, sáng nay, trên đường lại vô tình gặp A Cẩu. Lúc đầu, thằng nhóc không nhận ra nàng. Nàng phải lau đi lớp bụi trên mặt, A Cẩu mới chịu tin.
- Tỷ tỷ, chỉ mới mấy ngày, mà tỷ đã trở thành ăn mày rồi sao ?
Không rụt rè như lần đầu, lần này A Cẩu gật đầu liên tục.
Nàng đưa tiền cho A Cẩu, một lúc sau A Cẩu quay lại với hai xâu kẹo hồ lô trên tay. Hình như, A Cẩu không nhịn được nên đã ăn mất một viên rồi.
Nàng và A Cẩu tìm một gốc mà ngồi ăn. Nàng dùng một chút đất chà vào mặt. Nàng không chắc lúc này an toàn vì tờ cáo thị trên cổng thành vẫn còn.
- A Cẩu năm nay đệ mấy tuổi rồi?
Nàng diệu dàng, dùng vạt áo chùi nước đường dính trên khóe miệng của A Cẩu.
A Cẩu lại cắn một viên kẹo hồ lô và độn vào bên má.
- Đệ bảy tuổi.
- Thế nhà đệ ở đâu? Nhà còn những ai? Sao lại đi lang thang như vậy?
- Nhà đệ ở...ở cách đây ba con đường, sau đó quẹo phải hai lần, quẹo trái một lần là
- Tiểu tử nhà ta ngoan quá. Nhưng con nhớ: đừng có nói chuyện mới đám ăn mày này có biết không? Trên người bọn nó toàn là dịch bệnh. Nào! Chúng ta về thôi.
- Được.
Nàng không nhẫn nhịn được rồi. Cớ gì mà lại xem thường, ức hiếp người khác như vậy.
Nàng lấy hai đồng trong tay A Cẩu, định ném trả bọn họ.
Nhưng nàng chưa kịp gọi bọn họ thì A Cẩu đã nổi nóng với nàng.
- Sao tỷ lại lấy hai đồng của đệ? Đây là tiền mua thuốc cho mẫu thân. Từ sáng đến giờ, mới có người cho đệ. Tỷ là người xấu.
- A Cẩu. Nghe tỷ nói, đây là họ xem thường chúng ta. Đệ không nghe họ nói gì sao? Đệ ngoan, đưa ta hai đồng để ta mang trả bọn họ. Ta hứa sẽ cho đệ một lượng.
Nhìn sắc mặt mẹ A Cẩu xanh xao như vậy bệnh tình cũng không nhẹ.
- Đại thẩm, người không cần ngồi dậy. Con là bạn của A Cẩu, con đến là muốn hỏi người: có thể cho con ở nhờ hay không? Bây giờ, con không có chỗ nào để đi cả.
- Tỷ tỷ là người tốt, tỷ mua kẹo hồ lô cho con ăn hai lần rồi.
Mẹ A Cẩu nhìn nàng. Có lẽ là đang dò xét nàng.
A Cẩu thì ăn ngấu nghiến, nàng thật sự cầm lòng không được đi ra ngoài ngồi khóc. Thấy mẹ A Cẩu như vậy, làm nàng nhớ ba mẹ và em nàng nữa.
Thật sự, nàng rất muốn về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT