Nó đang trong quá trình tiến hóa, mọi đứa trẻ ở đây khi lên mười tuổi bọn chúng sẽ trải qua quá trình tiến hóa, về hình dạng lẫn sức mạnh,
quá trình sẽ diễn ra trong ba ngày, còn đối với nó quá trình này do bị
lời nguyền kìm hãm nên không xảy ra, bây giờ lời nguyền được giải đương
nhiên nó sẽ tiến hóa, nhưng chẳng biết đến khi nào.
Trời đã
sáng, nó vẫn trong cái kén trắng, cái kén vẫn lơ lửng và phát ra ánh
sáng trắng kì lạ, hắn vẫn ngồi đó vẫn theo dõi nó, nó có thể mở kén bất
cứ lúc nào, nếu mở kém cơ thể nó sẽ rất yếu ớt nên không thể sơ xuất
được.
Thế là một ngày lại trôi qua, hắn vẫn đang canh giúp
nó, hắn cũng không màng đến chuyện ăn uống, nhưng mà bụng hắn cồn cào
làm hắn không chịu được , hắn thấy hoa mắt. nếu hắn không khỏe thì không thể bảo vệ nó được, hắn loạng choạng bước xuống nhà, tìm gì có thể ăn
được ăn một mạch rồi lại lên phòng canh chừng nó.
Thế rồi, nó ở trong kén đã năm ngày, hắn thấy rất kì lạ, bình thường chỉ cần ba
ngày là sẽ kết thúc quá trình tiến hóa, nhưng bây giờ đã là năm ngày,
hắn đang rất lo, lỡ nó có chuyện gì thì sao.
Hắn định xem
sao, nhưng hắn chợt nhớ lại, trong khi quá trình tiến hóa diễn ra không
thể tùy tiện chạm vào kén, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng người
bên trong, và bây giờ chỉ còn cách là đợi nó tự phá kén thôi.
Hắn tranh thủ xuống nhà làm vệ sinh cá nhân đã, mấy ngày nay cứ lo canh cho nó người ngợm chẳng ra gì, lỡ nó thấy lại chê xấu rồi chẳng thèm yêu
nữa thì toi.
Sau khi tút tát đẹp trai lại, hắn lên phòng,
nhưng hắn nhớ cửa phòng hắn chỉ khép hờ thôi sao bây giờ lại đóng kín
mít như thế này, chắc có biến rồi.
Hắn dùng sức đạp cửa,
nhưng hình như nó bị khóa rất chặt rồi, hắn lùi hai bước rồi nhảy lên
đạp vào cửa làm hai lần như vậy cữa cũng chịu bung ta, hắn chạy vào
phòng và cảnh tượng trước mặt làm hắn há hốc.
Giữa phòng
không thấy kén của nó đâu nữa, thay vào đó là một nụ hoa hồng thật lớn
lớn hơn rất nhiều lần, nhìn nó cứ như là nụ hoa khổng lồ vậy, căn phòng dường như biến thành một vườn hoa vậy, những dây leo bám đầy trên
tường, còn dưới sàn nhà thì mọc lên những cây hoa hồng, đây là phòng
trên lầu kia mà làm gì có đất mà mọc được, thật kì lạ.
Những
dây leo trên tường không ngừng phát triển vươn ra nhiều hướng, sau đó
những nụ hoa nhỏ được nở ra, những cây hoa hồng dưới sàn cũng dần dần mở ra, và cuối cùng nụ hoa khổng lồ đó cũng đang nở ra.
Một làn khói trắng pha lẫn một chút hồng hồng được tỏa ra từ nụ hoa, và nó mang một mười hương nhẹ nhàng, hương thơm phả vào mặt hắn, làm hắn thẫn
người, tâm trí hắn tự dưng bị một thứ gì đó làm cho mụ mị.
Nụ hoa đã nở, làng khói cũng dần tan, bên trong bông hoa một dáng người đang hiện ngày càng rõ hơn.
Nó như thức dậy sau một giấc ngủ dài, nó có cảm giác được toàn thân nó nhẹ đi, và có rất nhiều cảm giác rất kì lạ khác, nó nhẹ nhàng ngồi dậy, đầu tiên là tóc nó, sau lại dài thế này, còn rơi xuống sàn nhà , nhưng mà
tóc nó sao lại biến thành bạch kim thế này.
Nó đưa mắt nhìn
xung quanh, căn phòng cứ như một rừng hoa thế, và ánh mắt nó dừng lại
nơi hắn, hắn đang đứng gần cửa, nhưng hắn làm sao thế, mặt sao cứ ngơ
ngơ thế kia, còn mũi chảy cả máu nữa.
-anh bị làm sao thế.
Nó loạng choạng bước xuống, nhưng chân nó cứ sao ấy, di chuyển rất khó, và nó thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Quần áo, đúng rồi trên người nó bây giờ không có quần áo, nó vội xoay người che đi. Thì ra cái lí do này mà hắn bị mất máu.
Nó ước có cái hố nào đó, để nó chui vào, bây giờ làm sao đối diện với hắn, mất mặt chết đi được.
Thấy nó như vậy hắn mới bừng tỉnh lại, vội cởi áo mình đang mặc, đi đến
khoát lên người nó rồi vội vàng đi ra ngoài, nó nhanh chống mặc áo vào.
Bước ra khỏi phòng, nó nặng nề kéo theo mái tóc dài phía sau, thật khó khăn với nó.
Hắn ở dưới nhà đợi nó, vừa thấy nó bước xuống hắn ho khan vài tiếng rồi, trở về với vẻ mặt bình thường.
Vậy là nó đã tiến hóa xong, nhìn nó cũng không thay đổi nhiều, đường nét
trên khuôn mặt vẫn thế chỉ là trở nên hoàn hảo hơn, màu mắt màu Ruby của nó cũng trở nên sắc nét.
Hắn cứ nhìn nó, làm nó cũng tò mò về vẻ ngoài của bản thân.
-em thay đổi nhiều lắm sao?
-không….không đâu, nhìn vẫn vậy.
-vậy sao, để em xem thử.
Nó xoay người đi lên lầu, trong phòng hắn có cái gương lớn, nó nhìn ngắm mình.
-gì mà không thay đổi chứ?
Nó lầm bầm, vì nó nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, nó đẹp lên rất
nhiều mà, đôi mắt to hơn này, mi mắt cũng cong hơn, cái mũi thẳng hơn,
không phải tự khen nhưng thật sự nó thấy mình đẹp lên rất nhiều.
Riêng mái tóc là thay đổi thôi, nó không còn màu đen như trước nữa mà là màu
bạch kim, lấp lánh, nó chợt nhớ đến đôi cánh, không biết có mọc lại sau
khi cắt đi không.
Quả thật cánh nó mọc lại rồi, nó vung đôi cánh ra, một màu trắng tinh khiết, đang lấp la lấp lánh, nó nhìn mà phải suýt xoa.
-em đừng nhìn gương mà tự kỷ nữa, anh có chuẩn bị thức ăn cho em này, trong kén năm ngày không ăn uống, chắc em cũng đói rồi phải không?
Nghe hắn nói , nó mới để ý bụng mình đang biểu tình từ khi nào rồi, làm gì thì làm ăn trước cái đã.
Hắn đặt thức ăn xuống bàn gần đó, nó chạy đến ăn lấy ăn để, sau khi ăn xong nó xoa xoa bụng mình và thở dài.
-em no quá, chắc em lăn chứ không đi nổi nữa.
-em tranh thủ nghỉ ngơi, anh chuẩn bị nước cho em tắm.
-dạ, cám ơn anh! Nó cười tươi.
Hắn tự nhiên xoay người rồi đi nhanh vào Wc. Hắn ôm lấy ngực mình, tim của
hắn…đang đập rất nhanh, chẳng hiểu sao từ khi lúc nó bước ra từ bông hoa đó, hắn cứ như mệ hoặc vậy.
Hắn lại tưởng tượng khi đó, làn
da nó trắng như sứ, ánh mắt vô cùng quyến rũ, còn nữa….cơ thể nó, đằng
sau mấy sợi tóc bạch kim che lại là nơi đầy đặn, khiến hắn…
-chết tiệt, sau máu cứ chảy thế này! hắn lấy tay bụm mũi- cứ đà này, cưới xong mình thành bộ xương mất.
Hắn pha nước nóng vào bồn tắm cho nó, còn cho thêm mấy cánh hoa hồng , sau đó cho thêm vài giọt tinh dầu nữa.
Hắn ra ngoài gọi nó, nhưng nó đang loay hoay với mái tóc dài của mình.
-sao thế?
-tóc em, em cố làm cho nó gọn lại nhưng dài quá, nặng nữa cổ em sắp rẫy rồi a a a a.
-đưa anh xem.
Hắn lại xem xét mái tóc của nó, nếu nó đứng lên thì tóc còn dài hơn chiều cao của nó nữa , nếu thế này thì bất tiện lắm.
-anh cắt nhé.
-hả?
Hắn lấy cây kéo trong ngăn tủ gần đó, và xoẹt một cái cắt đi mái tóc của
nó, phần tóc bị cắt đi tự nhiên sáng lên và nhanh chóng tan mất, tóc nó
còn đến ngang lưng, và nó trở lại màu tóc đen như trước.
Hắn và hắn điều ngạt nhiên, nhưng nó nghĩ màu gì cũng được, bây giờ nó thấy đầu nhẹ hẳn lên.
Hắn sẵn tay nó buộc tóc nó cao lên.
-bới tóc lên cho gọn, em mau tắm đi.
Hắn hôn nhẹ lên sau cổ nó, nó xoay người, hai ánh mắt chạm nhau, chẳng ai
nói với ai câu nào, ánh mắt hắn dần di chuyển đến đôi môi mỏng của nó,
hắn nhớ lại lần hôn nó.
Môi nó thật mềm, thật ngọt, thật
nhanh môi hắn ập vào môi nó, thế là hắn ngan nhiên chiếm lấy đôi môi
ngọt ngào đó, nó lúc đầu có chống cự , cố đẩy hắn ra nhưng rồi dần dần
nó cũng để yên cho hắn tung hoành trên môi nó.
Và rồi chân ai đó như bị vô lực, đứng không vững nữa phải dựa vào vòng tay của hắn, còn tay hắn càng lúc càng xiết chặt hơn.
Mặt nó đỏ ửng, người cứ nóng bừng lên, hắn thở dóc rời môi nó, hắn nhìn nó, ánh mắt vô cùng mong lung, và rồi hắn bế nó và đặt nó xuống giường.
Hắn chẳng thể điều khiển nổi bản thân nữa, lát nữa thôi nó và hắn sẽ tiến xa hơn.
Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cút áo của nó, đầu nó bây giờ rối lắm, không thể nghĩ được gì, tay nó rung lên bần bật.
Đến khi nó hoàn toàn không còn gì che chắn, và đang nằm phía dưới hắn, nó
ngượng ngùng e ấp vì bị hắn nhìn thấy hết, còn hắn thì ngây ngất vì cảnh xuân trước mắt, quần áo hắn cũng bị mất hết tự khi nào.
Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi nó rồi, kề miệng xác tai nó mà thì thầm.
-em đừng sợ…anh hứa sẽ không đau đâu.
Sẽ không đau, sẽ không đau.
Câu nói đó cứ lập đi lập lại trong đầu nó, phải rồi nó đâu còn….làm sao mà
đau được, tự nhiên nước mắt nó rơi xuống, hắn khựng lại.
Chẳng biết sức ở đâu mà nó xô hắn qua một bên rồi chạy thật nhanh vào wc , đóng cửa thật mạnh.
Hắn còn chưa hiểu chuyện gì, có lẽ nếu hắn không nói ra câu đó, nó sẽ không như thế, nó vẫn còn ám ảnh về chuyện đó, nhưng nó chẳng thể biết được
nó chẳng bị sao cả.
……
……
Từ hôm đó, chạm
mặt hắn nó chẳng dám nhìn, hắn thấy tình hình này khó chịu vô cùng nên
bắt cứ như bình thường để thay đổi không khí.
-hôm nay trời đẹp thật, em muốn đi chơi không?
-dạ? nó giật mình- dạ…em không muốn ra ngoài đâu.
Hắn ngồi xuống trước mặt nó giọng nghiêm túc nói.
-em đừng như thế nữa được không? anh không quan tâm những chuyện trước đây
đâu nên em đừng quan tâm, khi đó anh cứ nghĩ em phản bội nên anh mới có
những hành động ít kỷ đó, nhưng bây giờ anh biết em là do chị ta và con
nhỏ đê tiện Luna đó hãm hại anh càng thấy mình có lỗi hơn.
-anh đừng như vậy em….xin lỗi, em không nên như thế, chẳng qua em…em..
Hắn choàng tay ôm nó.
-đừng nói gì hết, chúng ta cứ quên đi, bây giờ nhìn về phía trước mà sống nhé.
-dạ.
Nó và hắn ôm nhau thật lâu, nó hứa với bản thân sẽ không như thế nữa sẽ
quên tất cả, sẽ yêu hắn thật nhiều , sẽ cùng hắn xây dựng một gia đình
thật hạnh phúc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT