Hôm nay là chủ nhật, tôi nghỉ tất cả việc làm thêm để dọn đồ, tôi chưa biết mình sẽ đi đâu, nếu xin vào kí túc xá thì không thể làm thêm được mà nếu không làm thêm thì không có tiền để đống học phí…huhu thật sự tôi hết đường sống rồi sao?

-Anna con suy nghĩ kỹ chưa? Con ở kí túc xá như thế có tiện không?

Tôi khoát vai sơ Nhung

-sơ yên tâm đi con sắp xếp mọi việc điều ổn thỏa cả mà!

Sơ Nhung xoa xoa đầu tôi, và nhìn tôi ánh mắt vô cùng ấp áp

-con phải biết giữ gìn sức khỏe, và nhớ ngủ sớm kẻo bệnh nha con à và nhớ thường về thăm ta và đám nhỏ nhé con đi tụi nó buồn lắm đó.

-đương nhiên rồi ạ, con sẽ về thăm mọi người thường, thôi con đi đây ạ!

Tôi quay lại nhìn viện mò côi một lần nữa trước khi rời xa nó, rời xa nơi đã che chở tôi trong khoảng thời gian tôi tuyệt vọng nhất…nhưng tôi còn gặp lại mọi người mà không cần phải buồn gì cả còn chuyện đáng lo là tôi sẽ ở đâu trong những ngày sắp đến đây...haizz

lang thang trên đường mãi mà không biết nên đi đâu, hay là đến siêu thị xin chú Tâm ở lại siêu thị nhưng mà chỉ làm theo giờ ở đó như vậy khó cho chú Tâm…à đúng rồi đến quán ăn, đúng chỗ quán ăn là phù hợp nhất vì nó chỉ bán từ 14h đến 24h còn buổi sáng thì đóng cửa ở đây là hợp lí nhất …haha mình tuyệt quá! Quán ăn thẳng tiếng!

-Anna ơi ! Anna!

Là tiếng của trinh, tôi đầu lại

-chào bạn!

-này sao không kể mình nghe gì hết vậy?

-kể chuyện gì?

-chuyện bạn phải chuyển chỗ ở ý, khi nãy mình đến viện mồ coi tìm bạn sơ Nhung kể cho mình nghe hết rồi!

-thì chuyện cũng không có gì nên mình không kể thôi!

-chúng ta là bạn mà, vậy bạn định ở kí túc xá à, thế còn việc làm thêm của bạn thì tính sau?

Tôi thở dài

-thật sự là mình nói dối các sơ, mình không ở trong kí túc xá mình định đến quán ăn nơi mình làm thêm ở tạm đợi có lương mình sẽ thuê nhà sau!

-cần gì phải thế, bạn đến ở chung với mình đi mình ở nhà có một mình thôi, ba mẹ mình ở nước ngoài!

-thôi mình không muốn làm phiền bạn đâu!

Trinh chau mài nhìn tôi

-thế bây giờ bạn có xem mình là bạn không?

-đương nhiên rồi, nhưng mà….

-không nhưng nhị gì hết đi theo mình!

Trinh dẫn tôi đến 1 tòa nhà rất cao, hình như chung cư, cũng phải gia đình Trinh thuộc dạng khá giả mà, Trinh dẫn tôi lên tần 5 và dừng lại ở nhà số 23, trinh loay hoay lấy chìa khóa và mở cửa ra

-Anna và đi, đây là nơi Trinh sống!

-ừm! tôi chậm chãi bước vào

Một không gian vô cùng khác nó đẹp lộng lẫy như mấy tòa lâu đài trong mấy quyển truyện mà tôi đọc cho các em trong viện, nhưng nó lại không ấp áp bằng căn phòng mà tôi ở trước đây nhưng thế là quá tốt đối với tôi rồi... cuối tháng có tiền lương mình sẽ chã tiền phòng cho Trinh thế là mọi chuyện cũng ổn.

~*~*~*~*~*~

Tôi ở nhà Trinh cũng được 1 tuần rồi,công việc làm thêm và việc học cũng ổn làm tôi thấy nhẹ lòng.

Nhìn xung quanh tôi chưa thấy Trinh đến lớp, lúc sáng khi ra khỏi nhà tôi còn thấy Trinh còn ngủ chắc hôm qua về trể nên dậy không nổi.

Đến giờ giải lao Trinh mới mò vào lớp , nhìn Trinh bơ phờ không có 1 chúc sức sống.

-sao giờ này Trinh mới đến hả?

Trinh rụt mặt xuống bàn

-hôm qua mình đến bar mãi nói chuyện nên quên giờ giấc luôn, về đến nhà thì 2 giờ sáng rồi…hơ hơ! Trinh ngáp dài

- đi chơi cho dữ đi nha 2 tuần nữa thi rồi đó!tập nè chép bài vào đi! Tôi đưa cuốn tập cho Trinh

-thanks bạn hiền ! nhưng để về đi bây giờ mình không cầm nổi viết đâu!

-tùy bạn thôi, mình về chỗ đây gần vào tiết rồi!

-bái bai! Trinh đưa tay lễn vãy vãy trong khi mặt vẫn cấm xuống bàn

10 phút sau thì tiết học kế tiếp bắt đầu , tôi cố gắng những gì cô giảng..vì tôi không có nhiều thời gian ôn bài nên hiểu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

-hôm nay bạn làm thêm về đừng đợi cửa mình nha, hôm nay mình đi chơi mai mới về à bạn mai xin phép cho mình nghỉ luôn nha, cám ơn bạn trước!

Bạn ấy đi đâu mà lại qua đêm

-nhưng bạn đi đâu thế?

-bí mật mật để mình kể bạn sao nha mình đi đây!

Trinh vãy tay với tôi và chạy đi, tôi đi đến gần cửa xổ thì thấy Trinh chạy ra ngoài cổng trường và bước lên 1 chiếc xe hơi màu trắng.

tôi thấy lo cho Trinh lắm bạn ấy dạo này hay bỏ tiết , còn lại đi chơi đến khuya mới về. nhưng khuyên thì Trinh không nghe tôi , tôi cũng không biết phải làm gì.

tôi đi đến siêu thị để làm việc, tranh thủ siêu thị ít khách tôi lấy bịch bánh mì ra gặm.

Tinh…

Có người bước vào siêu thị, tôi vứt mẫu bánh mì qua một bên.

Tôi cúi người

-xin chào quý khách!

-oh trái đất tròn ghê!

Nghe giọng quen quen tôi ngước lên nhìn… giọng nói ấy không ai khác là Linh em tôi, và bước vào sau đó là ba mẹ nuôi của tôi, đúng là trái đất này tròn ghê….

-con làm việc ở đây sao Hạnh Nhi ( Anna)? Ba nuôi nhìn tôi với ánh mắt ngạt nhiên

Tôi nhìn ba nuôi rồi cười rồi đáp.

-dạ, con làm thêm ở đây ạ!

-bộ mày nghỉ học ở cái trường danh giá gì gì đó rồi sao mà đi làm? Mẹ nuôi tôi cheng ngang với giọng khinh bỉ

Mẹ nuôi tôi vẫn thế. Vẫn nhìn tôi với ánh mắt khó chịu đó tôi chỉ biết cười trừ.

Linh nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói.

- Hình như chị béo ra thì phải? chắc quyết định bỏ nhà ra đi là đúng phải không?

-Linh! Ba nuôi tôi quát nó

-anh làm gì mà quát con hả? Mẹ nuôi tôi chợn mắt nhìn tôi-con nhỏ xui xẻo đi là đúng, mày biết không khi mày bước đi ra khỏi nhà tụi tao, thì mọi chuyện điều được xuông xẻ công việc làm ăn của chồng tao ngày càng đi lên, à cho mày biết tụi tao đang trên đường đi du lịch đấy, mày biết là khi mày còn ở đó gia đình tao đã khó khăn thế nào mà… chồng tao đã sai khi nhặt mày về nuôi!

-em à thôi đi, đừng làm con bé buồn, mọi chuyện đâu phải do lỗi con bé!

Linh với gương mặt khó chịu nhìn tôi.

-đến bây giờ ba vẫn bênh vực chị ta! Chị ta là đồ xui xẻo!

-thôi được rồi ! ba nuôi tôi quát lớn-hai người đi ra xe trước đi !

Chắc 2 người họ sợ nên không dám nói gì và bỏ ra ngoài, ba quay sang nhìn tôi

-con đừng để trong lòng mấy chuyện đó nhé ! ba có chút tiền con lấy mà ăn uống cho đầy đủ nghe con !

Ba đưa ra 1 xấp tiền trước mặt tôi.

-không đâu ba, con không cần tiền đâu, chuyện tiền bạc con tự lo được mà !

Ba biết tính tôi nên chỉ thở dài và cất tiền đi, sắc mặt ba bổng thay đổi như nhớ ra chuyện gì đó

-à đúng rồi, sợi dây truyền của con con còn giữ chứ ?

Dây truyền sao ? à nhớ rồi sợi dây truyền nhìn mặt trăng mà ba đưa tôi

-dạ còn, nhưng sao ba lại hỏi thế ạ ?

-khi ta nhặt được con trong một lần vào rường và sợi dây truyền đó đã được đeo trên cổ con , ta nghĩ đó là vật duy nhất để con tìm lại người thân con nhớ giữ cẩn thận nhé !

-dạ con nhớ rồi ! tôi miễm cười

-thôi ta đi đây, con có rãnh thì về thăm nhà nhé con !

Tôi cuối đầu chào ba, nghĩ lại câu của ba mà tôi phì cười, tôi mà đặt chân về đó nữa thì banh xác với mẹ và con Linh à.

~*~*~*~

Tôi mệt mỏi vương vai sau khi dọn xong đống chén bát trong quán, nhìn đông hồ thì gần 23h rồi, tôi chào mọi người và dắt xe ra về.

Tôi đạp xe hết sức và sau đó cho nó tự chạy cảm giác lạnh lạnh khi gió luồn qua tóc làm tôi rất thích.

Tôi có thể tìm được họ không ? tại sao họ lại bỏ rơi tôi trong rừng sâu có phải như mẹ và Linh nói tôi là một người xui xẻo nên họ mới ruồng bỏ tôi…. Tôi đạp nhanh hơn để về chung cư.



Tôi lấy chìa khóa và mở cửa bước vào , tôi đặt balo xuống và đi vào phòng tắm , nước ấm làm tôi dễ chịu mọi mệt mỏi như tan hết… tôi dọn dẹp một lát rồi đi về phòng, nhà mọi hôm vắng nhưng đêm nay lại vắng hơn, không biết Trinh làm gì mà đi luôn ban đêm, tôi với lấy cái hợp đen trong học bàn, tôi từ từ mở nó ra bên trong là sợi dây truyền đó,nó lấp lánh một ánh sáng màu bạc chói vào mắt tôi, mặt dây truyền là hình mặt trăng trên đó có hàng chữ nhỏ nhưng tôi không hiểu nó ghi gì…nhìn nó tôi lại có lòng tin một ngày nào đó tôi sẽ tìm được người thân của mình và…và hỏi họ tại sao lại bỏ rơi tôi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play