Quay trở lại Ly Thu Uyển, Ly Thu cảm thấy như mình đang nằm trong mộng cảnh.

Vòng tay quen thuộc, hương vị phong trần mỏi mệt, hơi ấm len lỏi vào tận sâu trái tim thật dịu dàng.

“Ta về rồi” Hắn nói như thế.

“Ừ” Ly Thu trả lời như vậy.

“Thực xin lỗi” Hắn lại nói.

“Vì sao vậy?” Giọng nói y hơi run rẩy.

“Không thể bảo vệ ngươi như đã hứa, đáng lẽ ta nên đưa ngươi đi cùng.”

“Đưa ta đi cùng? Đâu có ai đi đề thân lại còn mang theo nam sủng của mình chứ?”

“Thu nhi, ngươi biết à?” Thanh âm không hề ngạc nhiên, nhưng Ly Thu cũng không để ý tới.

“Biết” Hẳn là có vật nào đó bén nhọn vô cùng đang đục khoét thành từng vết từng vết thương trong lòng y, bằng không sao lại có thể đau tới vậy?

“Thu nhi, ngươi không phải là nam sủng, ngươi là người ta yêu” Hắn nói như thế, kiên định mà mạnh mẽ.

“Bao giờ thì đại hôn?” Ly Thu tự mình lờ đi sắc mặt nhợt nhạt của hắn thẳng thừng hỏi.

“Tháng sau”

“Chúc mừng”

“Ta không yêu nàng ta, nhưng ta phải lấy nàng! Thu nhi ngươi hiểu không?”

“Hiểu”

“Nếu không phải ta chưa đủ thực lực, ta tuyệt đối sẽ không chọn con đường này”

“Ừ”

“Ta thật sự muốn bảo vệ ngươi, nhưng lại không thể khởi binh vấn tội hoàng huynh được. Thu nhi, ta xin lỗi.”

“Không sao mà” Ly Thu nhẹ nhàng bâng quơ, vì một câu “xin lỗi” kia mà tâm y lại từng lần từng lần chìm sâu vào vũng bùn đau thương.

“Khóc sao?” Hắn hoảng hốt nâng mặt y lên.

“Sao ta lại phải khóc? Chẳng có chuyện gì đáng đau lòng cả mà” Ly Thu không khóc, mà là nhoẻn một nụ cười xinh đẹp, sóng mắt lấp loáng những nhu tình quyến rũ thường nhật.

Hoàng Phủ Kỳ thoáng ngẩn người, bàn tay nắm chặt thả lỏng ra, lại như những khi tới ở cùng y ngày trước dịu dàng nói “Ta mang điểm tâm trong cung về cho ngươi”

“Ừ”

Không ai nhắc lại khoảng thời gian trống rỗng suốt nửa tháng ấy.

Nhưng họ đều biết, đoạn thời gian ấy tựa như một bức tường, vĩnh viễn ngăn trở giữa hai người.

Đêm về, Hoàng Phủ Kỳ ôm Ly Thu, hai người lặng yên nằm trên giường, tham luyến hương vị ôm ấp dịu dàng.

“Văn An, ngươi không muốn sao?” Ly Thu nhịn không được đành cất lời, y không hiểu, đã nằm như vậy hai canh giờ, lại không hề ngủ, tại sao người nọ không có chút phản ứng?

“Ta hơi mệt”

“Lâu như vậy rồi ngươi một chút cũng không muốn?” Giọng Ly Thu loáng thoáng tủi hờn.

“Đồ ngốc, nghĩ lung tung gì thế?” Ta chỉ là hơi mệt mỏi, ôm ngươi ngủ là được rồi.”

Hoàng Phủ Kỳ hiểu lòng Ly Thu có điểm khúc mắc, y hẳn là lo sợ bị mình ghét bỏ.

Đương nhiên hắn muốn xé toang y phục của y, gắt gao đè y xuống, đem thân thể y nghiền nát thành từng mảnh hòa cùng máu thịt của mình.

Nhưng là, nửa tháng ấy y sẽ không để ý nữa sao? Hắn muốn đến sắp điên lên rồi, đây mới thực là chuyện khiến hắn đau đầu.

Vậy nên hắn nhịn xuống, tuy rằng có vất vả.

Huống hồ, nói đến cùng, hắn cũng đang e sợ.

[Hơn một tháng nay ta đã dạy dỗ y trở nên cực kì mẫn cảm rồi, không tin hoàng đệ về thử xem sao]

Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy có chút ghê tởm không ngờ được, một loại ghê tởm mang theo ghen tị cùng hận thù.

Đội ngũ tống thân nước láng giềng đã bắt đầu khởi hành.

Sang tháng, Hoàng Phủ Kỳ hắn, đương triều Nhị hoàng tử sẽ thú phi tử.

Bận bịu qua qua lại lại trong cung, vừa chuẩn bị hôn sự lại vừa lo lắng chu toàn mọi việc.

Thân thể lão hoàng đế ngày càng trở nên vô dụng, chỉ có thể ngóng nhìn nhi tử sủng ái của mình liên thân cùng lân quốc.

Tâm tư của lão lại càng vững chắc hơn, muốn đem ngôi vị Hoàng đế này truyền lại cho Hoàng Phủ Kỳ, đến cả mật chiếu cũng đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi.

Đương nhiên lão vẫn không lập Thái tử để giảm thiểu phát sinh những chuyện lằng nhằng ngoài ý muốn, chờ khi quy thiên rồi đại thần tâm phúc của lão sẽ tuyên đọc chiếu chỉ.

Đến lúc đó lão đã mất, tử giả tối đại [2], huống gì lão còn là đế vương một đời.

Thì bè phái thần tử cổ hủ vẫn luôn ủng hộ Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử đó còn làm được gì?

“Thu nhi?” Hoàng Phủ Kỳ từ khi trở thành giám quốc thay phụ hoàng xử lý quốc vụ, hắn vẫn đều đặn hàng ngày trở về Ly Thu Uyển, dù đêm khuya có bao nhiêu muộn màng.

Giờ này vốn tưởng rằng Ly Thu hẳn đã đi ngủ từ lâu, lại nhìn thấy y một thân áo mỏng manh đi chân trần đứng trong đình viện.

“Về rồi à” Ly Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười.

“Ừ, sao còn chưa ngủ?” Hoàng Phủ Kỳ nhíu mày nhìn đôi chân trần của Ly Thu, rời bước ôm y vào lòng ngồi xuống ghế đá trong đình viện.

“Không ngủ được, muốn chờ ngươi” Ly Thu được Hoàng Phủ Kỳ bọc trong lớp áo choàng, cuộn tròn lại như một con mèo con.

“Ngươi gầy đi” Hoàng Phủ Kỳ vuốt ve cánh tay y lẩm bẩm một câu.

“Không muốn ăn”

“Gầy quá không được đâu, ôm vào thấy toàn xương này” Hoàng Phủ Kỳ nhìn cổ áo Ly Thu loáng thoáng ẩn hiện xương quai xanh, nhịn không được cúi đầu mở miệng cắn lên.

Ly Thu nhắm mắt lại, cảm thụ đôi môi mềm ẩm ướt lướt qua xương quai xanh, hơi hơi nhói đau.

“Ngươi như vậy giống cẩu a” Ly Thu buồn cười thở than.

Hoàng Phủ Kỳ không đáp lại, hai tay gắt gao đem Ly Thu siết vào lòng, đôi môi vẫn trăn trở hết lần này đến lần khác lưu luyến nơi cổ cùng xương quai xanh của y.

“Văn An” Ly Thu không dám mở mắt ra, y sợ hãi hết thảy đều chỉ là một mảnh hư ảo.

Sự thực là từ khi Hoàng Phủ Kỳ trở về tới giờ, hắn thủy chung vẫn không chạm vào y, ngay cả mỗi ngày đến cùng y đều là vội vàng rời khỏi.

Y có thể cảm nhận được hắn nửa đêm trở về, nằm bên cạnh y cho y những môi hôn dịu dàng, phải thật lâu sau mới an ổn mà ngủ.

Y có thể cảm nhận được hắn tinh mơ tỉnh dậy, lặng lẽ mặc y phục, thay y đắp lại chăn mềm rồi mới xoay người rời đi.

Ly Thu thường thường tỉnh lại giữa đêm khuya, trong bóng tối dày đặc dùng đôi bàn tay hình dung gương mặt Hoàng Phủ Kỳ.

Từ hàng mày đến đôi mắt đến cánh mũi rồi đôi môi, lại âm thầm xoay tay đặt lên môi của chính mình, ngơ ngẩn nhìn ngắm.

Lòng y ẩn ẩn đau, không buông bỏ được, nhưng mà, y vẫn cố chấp quyết định chờ khi đại hôn qua rồi sẽ tự mình rời đi.

Đi đâu? Giang Nam ư.

Hắn từng nói sẽ dẫn mình đi, dù sao cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Vậy tự mình đi, đi hoàn thành một giấc mộng tươi đẹp.

Rồi sau đó, lại một lần nữa làm một Ly Thu không vướng bận hồng trần.

Y không muốn khóc, y sẽ buông tay, bởi vì, y không muốn bước cùng con đường xưa kia của sư ca.

Chỉ có xoay người cất bước đi trước, mới là lựa chọn không mang nhiều tổn thương.

Y ngơ ngác một hồi tỉnh lại mới phát hiện đã quay về sương phòng.

Môi hôn của Hoàng Phủ Kỳ như bão táp mưa sa từng hồi rơi lên thân thể nghiêng ngả của y, hiển hiện ý tác cầu mãnh liệt.

Y phục trên thân nguyên bản không nhiều lắm đã trượt xuống tận eo, mà hai tay hắn đã bắt đầu không nhẹ không chậm vuốt ve xoa nắn.

Giác quan khắp thân thể thu nhận được khoái cảm, liền theo bản năng mà cong người lên, phảng phất như thỉnh mời van cầu.

Đáy mắt Hoàng Phủ Kỳ phủ lên một tia dị thường, nhưng là Ly Thu đang nhắm nghiền mắt không thể nhìn thấy được.

Hoàng Phủ Kỳ không chút do dự, gần như thô bạo nâng chân Ly Thu kéo sang hai bên, rút ngón tay thăm dò bên trong ra mạnh mẽ đem dục vọng dưới hạ thân thẳng tắp đi vào.

Chỉ nghe người dưới thân nhẹ giọng rên rỉ đau đớn, tiếng khẽ vô cùng, nguyên lai là gắng sức cắn chặt môi.

“Thu nhi?” Hoàng Phủ Kỳ dừng động tác lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ly Thu, đôi môi nhiễm máu đỏ, từng ngón tay siết chặt đệm giường.

“Thu nhi, ngươi sao vậy? Kêu lên đi, ngươi nhẫn nại cái gì?” Hoàng Phủ Kỳ mê muội, hắn không hiểu nổi ẩn nhẫn giờ phút này của Ly Thu.

Ly Thu chợt bừng tỉnh, phải rồi, phải nhẫn nại cái gì chứ? Ở trên thân thể y giờ này là Văn An, là Văn An dịu dàng như nước, là Văn An luôn luôn nói thương y! Không phải là Hoàng Phủ Hùng!

Hoàng Phủ Kỳ kéo tay Ly Thu vòng quanh cổ mình, cúi đầu đặt nụ hôn lên đôi môi đang khép chặt kia, liếm đi từng vệt máu tươi đỏ còn vương trên đó.

Hạ thân lại từng chút từng chút cẩn trọng chen vào sâu bên trong.

“Văn An” Ly Thu cuối cùng kêu lên thành tiếng, vùi trong từng đợt hạ thể va chạm cùng Hoàng Phủ Kỳ mà hưởng thụ khoái cảm điên cuồng kề cận bên.

Dây dưa triền miên, xác thịt tương giao kết hợp thành một thể, vì sao lại làm người ta cảm thấy hạnh phúc mà đau đớn tới vậy?

Thân thể buông thả, trái tim buông thả, nhưng mà, buông không nổi nỗi đau đã bám rễ trong lòng, theo mỗi tiếng rên rỉ ngâm nga mà rơi rớt.

Mà đau này, là liều thuốc phiện lặng lẽ lan tràn trong đêm tối, làm ngươi lạc lối, vô pháp quay đầu.

Thời gian chẳng vì ngươi mà dừng bước, thời gian chẳng thể hiểu được đành lòng bi thương.

Vậy nên thời gian trôi đi vùn vụt, trong một thoáng chớp mắt, đã khiến người nghe được mùi vị của tuyệt vọng.

Chỉ mười hai ngày vỏn vẹn, đếm ngược từng ngày hạnh phúc trôi qua tay, có chút buông thả lại không hề vui sướng.

“Giờ là canh mấy rồi?” Hoàng Phủ Kỳ vẫn còn ở trong cung phê duyệt tấu chương thay phụ hoàng.

“Hồi Điện hạ, đã canh tư rồi” Tiểu thái giám bên người nhỏ giọng nhắc nhở.

“Canh tư?” Hoàng Phủ Kỳ có chút kinh ngạc, thì ra đằng đông vầng dương cũng sắp lên rồi.

“Còn lại mai xem tiếp vậy” Hoàng Phủ Kỳ đứng dậy vuốt vuốt y phục, tiểu thái giám nhanh nhẹn lấy thêm áo khoác thêm cho hắn.

Quay về Ly Thu Uyển, Hoàng Phủ Kỳ thực không biết nói sao nhìn Ly Thu đang nằm úp trên bàn đá mà ngủ.

“Thu nhi? Sao lại ngủ ở ngoài? Sương sớm dày thế này cẩn thận sinh bệnh” Hoàng Phủ Kỳ vòng ra trước mặt vỗ nhẹ lên gò má Ly Thu.

“Thu nhi? Dậy đi, về phòng ngủ, Thu nhi?” Vẫn không hề có phản ứng.

“Thu nhi?” Đặt tay sờ lên trán y, cư nhiên là nóng hập như lửa.

“Thu nhi!” Hoàng Phủ Kỳ hoảng loạn ôm lấy thân thể vô thức chìm sâu vào hôn mê của Ly Thu, bước vội về sương phòng.

“Người đâu, đi thỉnh ngự y! Mau!”

————————————–

[1] Lưu sa: cát chảy (thời gian trôi)

[2] Tử giả tối đại: người chết là mạnh nhất ( ý là lời người đã khuất không thể không nghe)



From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play