Lý Ngao đối xử với y coi như cũng không tệ, ít nhất sau khi xong việc còn sai người giúp y tắm rửa, thay đồ mới rồi đưa về hoàng cung.
Ly Thu ngồi trong kiệu, mở to đôi mắt vô hồn nhìn đỉnh kiệu phủ nhung lụa đỏ tươi không biết suy nghĩ gì, một chốc đã về đến cung.
“Chủ tử, người cuối cùng cũng về rồi, Hoàng thượng dặn người đến ngự thư phòng gặp ngài.”
Tiểu Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy chủ tử đã mất tích một đêm của mình liền vội vàng truyền mệnh.
Ly Thu vốn định nằm xuống nghỉ ngơi, nghe thấy thế không thể không đi, xoay người mang thân thể yếu nhược hướng ngự thư phòng cất bước.
Vừa tiến vào ngự thư phòng cửa đã lập tức bị đóng lại, người hầu trong phòng cũng lui cả ra ngoài để lại một mình y cùng Hoàng thượng.
Chuyện này cũng là một thói quen, từ khi Hoàng Phủ Kỳ bắt đầu để Ly Thu ở lại bên cạnh hầu hạ thì sự việc luôn diễn ra như thế.
“Tiểu nhân tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Kỳ ngay cả ngước mắt lên nhìn y một cái cũng không, dường như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú phê duyệt tấu chương của hắn.
Ly Thu quỳ gối trước thư án, lại không thể tự ý đứng dậy, y biết Hoàng Phủ Kỳ cố ý giày vò y liền tức giận, cứ như vậy quỳ không nói lời nào.
Hai canh giờ trôi qua, Hoàng Phủ Kỳ mất kiên nhẫn đành mở miệng nói “Ngươi không muốn nói gì với trẫm sao?”
“Nói gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn giải thích với trẫm một chút, thanh minh cho bản thân ngươi?”
“Cái gì nên nói ngày hôm qua tiểu nhân đã nói cả rồi.”
“Ngươi muốn chết đúng không?!”
“Vậy Hoàng thượng cứ giết tiểu nhân đi”
Hoàng Phủ Kỳ tức đỏ cả mắt, đột ngột ném một bản tấu chương tới trước mặt Ly Thu,
“Tự ngươi xem đi, lại là tấu dâng khuyên can trẫm chém ngươi.”
“Vậy Hoàng thượng hạ chỉ đi thôi.”
“Ngươi muốn chết, trẫm sẽ không cho ngươi chết! Trẫm là Hoàng thượng, giang sơn này là của trẫm, trẫm quyết không cho ngươi dùng cái chết để trốn tội đã phản bội trẫm!”
Hoàng Phủ Kỳ nổi cáu hất tay, thoáng cái tấu sớ chất chồng trên bàn, cả nghiên mực, ngự bút, chén trà gốm trên bàn rơi tung tóe vỡ nát trên nền đất lạnh lẽo.
“Ngươi lại đây” Cơn giận dữ của Hoàng Phủ Kỳ vẫn như cũ thắt chặt lấy ***g ngực.
Ly Thu đứng lên, lại bởi quỳ lâu mà hai chân tê cứng, lảo đảo một chút lại ngã xuống.
“Sao thế? Đêm qua liều mạng quá, đến hôm nay ngay cả đứng cũng không thẳng nổi?”
Ly Thu nghe vậy liền xoa xoa đôi chân như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, gắng gượng đứng dậy bước về phía trước.
“Cởi y phục” Hoàng Phủ Kỳ vô tình nhìn con mồi của bản thân.
Ly Thu tùy tiện kéo tuột y phục của chính mình ném xuống đất, thân thể trần trụi hãy còn lưu lại dấu vết đêm hôm trước.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn y chòng chọc, ánh mắt lạnh băng lóe lên, những dấu vết xanh tím nọ lại nhen lên cơn tức cơ hồ sắp bạo phát trong lòng hắn.
“Ngồi lên đây” Hoàng Phủ Kỳ chỉ vào cái bàn đã trống không.
Ly Thu đưa mắt nhìn mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch trơn nhẵn phía đó, chậm rãi tiến lại gần kiễng chân ngồi lên.
Một luồng hơi lạnh thấu xương tỏa lên khắp người, thân thể vốn không chịu được lạnh liền run rẩy lên một chút.
Y đương nhiên biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, Hoàng Phủ Kỳ cũng không phải chưa từng tại ngự thư phòng này muốn y.
Chỉ là, trước đây hắn sẽ trải một tấm thảm lông dê thật dày trên mặt bàn, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy y đặt ngồi lên, mà hiện giờ, lại là nay đâu bằng xưa.
“Đúng là càng ngày càng biết nghe lời, xem ra quả nhiên vẫn sợ chết.” Hoàng Phủ Kỳ tháo đai lưng của chính mình, đem hai tay Ly Thu đặt sau đầu, quấn hai vòng rồi buộc một cái nút thắt.
Hồi ức trong phút chốc ùa cả về, Ly Thu y chỉ còn nhớ tới đau đớn tàn nhẫn, tới xuân dược, tới dây thừng nhuộm đỏ máu, tới những van thứ cầu xin chưa từng ngừng nghỉ.
Yết hầu y nghẹn cả lại, nghĩ muốn kêu thật to rằng y “không muốn”, nhưng rồi vẫn nuốt xuống. Kêu lên thì sao? Hắn sẽ bỏ qua cho y sao?
Y chẳng qua là một thứ công cụ tiết dục cho hắn đùa bỡn cả trăm lần không chán trong lúc máu huyết dâng trào mà thôi, y có tư cách gì để nói y không muốn?
Y không nhớ được Hoàng Phủ Kỳ làm thế nào ở dưới thân y rạch lên khắc lên từng dấu vết thâm sâu.
Y không nhớ được Hoàng Phủ Kỳ như thế nào một lần lại một lần mãnh liệt tiến vào thân thể y rồi rời khỏi, rồi lại dữ dội đẩy vào.
Y không nhớ được Hoàng Phủ Kỳ đã ghé vào bên tai y nhẹ nhàng buông ra những lời thương tổn người đến nhường nào.
Y chỉ biết mở to đôi mắt trỗng rỗng, vẫn đen láy như thế, vẫn sáng rực như thế, nhưng sinh khí thì đã chẳng còn.
Đến cả chút hận thù cuối cùng, đều đã vô lực cả, y biết làm sao đối mặt những tháng ngày càng lúc càng bất kham này đây?
“Mặc áo vào, nhặt lại tấu chương cho trẫm sắp xếp lại gọn gàng” Hoàng Phủ Kỳ không biết tự lúc nào đã rời khỏi thân thể Ly Thu mặc lại y phục chỉnh tề.
“Dạ” Ly Thu ngây người đáp lại, khổ sở cúi người nhặt lại y phục của y, một cơn đau như muốn xé rách thân thể từ phía dưới truyền tới, y nhịn xuống, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Song, như vậy còn chưa hết, y phải đi nhặt lại hết đống tấu chương rơi tán loạn trên mặt đất.
Một chút không cẩn thận, mảnh vụn đồ sứ vỡ nát cứa trên đầu ngón tay một vệt máu đỏ, giọt máu loang ra trên da thịt như đóa hoa anh túc thầm kín nở rộ, mỹ lệ mà yêu diễm quỷ dị, phảng phất như liều thuốc mê, gọi mời chủ nhân đến hái lấy.
Ly Thu ngơ ngẩn nhìn mảng màu đỏ thẫm trên ngón tay, chớp mắt ý thức đã trống rỗng, tựa hồ như có thanh âm xa xôi nào đó đang gọi y,
“Tới đây…tới đây…giải thoát rồi, mọi chuyện đều rũ bỏ được rồi…”
Hoàng Phủ Kỳ từ trên cao nhìn xuống Ly Thu đang đờ đẫn nhìn ngón tay của mình, liền thấy được máu chảy trên ngón tay y.
Trái tim hắn đập mạnh một nhịp, giống như có ai đó vừa khoét đi một phần thân thể hắn.
Cảm giác sợ hãi bùng lên như lửa, tựa hồ chỉ thở ra một hơi thôi hắn sẽ không bao giờ được gặp lại Thu nhi của hắn nữa.
Sẽ mất y sao? Vì cớ gì cảm giác bất an lại bén rễ trong lòng hắn như thế?
“Được rồi, đứng lên cho trẫm.”
Nghe lời ấy Ly Thu cũng chẳng quản Hoàng Phủ Kỳ rốt cuộc muốn y làm gì, chỉ lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh hắn.
“Người đâu” Ly Thu vừa dừng lại bên người, Hoàng Phủ Kỳ liền gọi, “Vàp quét dọn thư phòng.”
Tiếng cửa mở kẽo kẹt, ánh dương bên ngoài chiếu rọi vào ngự thư phòng, ấm áp vô cùng.
Thì ra, mùa hạ sớm đã về!
—————————————-
[1] Huyết du (血诱) : huyết là máu; dụ là dụ dỗ, cám dỗ
From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na