Giang Sam đem hứng thú của Tống Trí Văn nổi lên, nhưng lại không có thêm gì sau đó.

Tống Trí Văn cho là Giang Sam dù như thế nào cũng sẽ liên lạc lại với mình, y nghĩ tới Giang Sam khả năng không có phương thức liên lạc với mình, còn đối Hái Thải bảo, nếu như Giang Sam tìm y, liền đem số điện thoại của y nói cho cậu biết.

Mà Giang Sam không liên lạc lại Tống Trí Văn .

Tống Trí Văn cảm thấy được có chút kỳ quái, nhưng y sự tình bận bịu, rất nhanh lại phải đi nơi khác,y cũng đành đem chuyện Giang Sam trước tiên quăng ra sau dầu.

Ước chừng là hơn hai tháng sau, y trở về thành phố S, lại tới chỗ Thải Thải thả lỏng, liền hỏi: “Giang Sam không có liên hệ cậu sao?”

“Giang Sam?” Thải Thải sững sờ.

Tống Trí Văn đối Thải Thải có chút không biết nói gì, nghĩ thầm hắn bây giờ là tiến nhập trạng thái lão già si ngốc sao, cái gì cũng đều không nhớ được?

Y không thể không nhắc nhở một câu: “Chính là Tiểu Khả.”

Y ngữ khí không được tốt, điều này làm cho Thải Thải vốn đang hoảng thần, đại não lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị đấu tranh, Tống Trí Văn vẫn là cha mẹ, áo cơm của hắn, hắn không dám để cho hắn cảm thấy phiền phức.

Hắn nhớ tới Tiểu Khả quả thật gọi là Giang Sam, hắn nói: “Cậu ấy không có liên hệ với tôi.”

Nhìn thấy Tống Trí Văn mặt không hề cảm xúc, hắn liền biết Tống Trí Văn không cao hứng, liền nói: “Tôi cho là cậu ấy sẽ trực tiếp liên hệ anh?”

“Lẽ nào cậu ta không có liên hệ anh sao?” Thải Thải kinh ngạc nhìn Tống Trí Văn.

Tống Trí Văn không có bày tỏ điều gì, bưng tách trà uống, Hái Thải nói: “Vậy tôi đi gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi một câu, bảo cậu ấy lại đây.”

Tống Trí Văn lúc này nói: “Có liên lạc, kêu tiểu La đi đón cậu ấy, đưa cậu ta đến Già Lam Đạo. Tôi cũng đi về.”

Tống Trí Văn ngữ khí bình thản, kì thực tràn đầy phấn khởi.

Y gần đây sự tình nhiều, kì thực là hoàn toàn không gần nam sắc, lại nói đêm đó bị Giang Sam khơi lên thích thú vẫn còn, y không muốn tìm người khác.

Y ngược lại sai người đi thăm dò qua, Giang Sam bây giờ tình hình cụ thể và tỉ mỉ y cũng biết, là một thầy thuốc, bối cảnh sạch sẽ, thuần khiết, không có vấn đề gì.

Tống Trí Văn ngủ qua bao người như Đại Khả, y đã không còn nghĩ tới là mình muốn ngủ với Đại Khả, y thậm chí có cảm giác mình chính yêu thích bộ dáng này.

Nhưng bởi vì Giang Sam cùng Đại Khả quá giống nhau, y mới có thể lần thứ hai đi nỗ lực muốn Đại Khả.

Thời niên thiếu chờ đợi tình cảm, bao nhiêu năm, đều không quên được.

Y muốn từ Thải Thải nói chuyện trước, y nghĩ y hẳn là nên đi thăm Đại Khả, một năm này tiết thanh minh hắn rất bận, không có đi tảo mộ cho cậu, chỉ là cùng cha mẹ cậu gọi điện thoại hỏi tình huống.

Thời điểm Thải Thải tràn đầy phấn khởi gọi điện thoại cho Giang Sam, Giang Sam đang ở trong phòng luyện tập bài giảng ngày thứ hai, cậu từng lần, từng lần một mà đem bài giảng đọc thuộc làu làu, hơn nữa nhìn có rất nhiều tư liệu, lấy đó để giải đáp các vấn đề của giáo viên dưới đài.

Cậu mang theo tai nghe nhận điện thoại, đôi mắt còn đặt trên PPT, Hái Thải nói: “Ông chủ Tống nói muốn cậu đến chỗ ngài ấy ngồi một chút, cậu xem bây giờ có thời gian hay không, nếu có thời gian, tôi kêu tài xế qua đón cậu, cậu bây giờ sống ở đâu?”

Giang Sam đầy đầu là danh từ y học, lời này của Thải Thải làm cho cậu đến nửa ngày mới phản ứng được “Tống tiên sinh tìm mình?” Giang Sam nghĩ như thế, chần chờ nói: “Hái tỷ, thật xin lỗi, em ngày hôm nay không có thời gian ra ngoài.”

“A!” Thải Thải vừa sợ vừa sững sờ, một tiếng kêu sợ hãi này lớn vô cùng, đem Tống Trí Văn đang đứng dậy muốn rời đi phải kinh ngạc một chút, nhìn về phía hắn.

“Không thể tới sao?”

“Đúng vậy a. Thật xin lỗi, Hái tỷ, em không có thời gian.” Giang Sam nói tới rất áy náy cùng khẩn thiết.

“Vậy cậu không có ở thành phố S sao?” Thải Thải ngữ khí đã không tốt lắm, bởi vì hắn là ma cô, cuộc đời còn chưa bao giờ bị người cự tuyệt như vậy.

“Có ở, thế nhưng em đêm nay rất bận, ngày mai có chuyện rất trọng yếu. Em cần phải chuẩn bị cho xong.”

“Thật sự không thể tới sao? Thời gian của ông chủ Tống chẳng lẽ so với cậu không quý giá sao, ngài ấy cũng thật vất vả mới trở về một chuyến. Cậu cần nghĩ cho rõ nha.” Thải Thải đã mang một chút không kiên nhẫn cùng uy hiếp.

“Thật sự xin lỗi. Em thật sự không thể đi. Em ngày mai có bài diễn thuyết rất trọng yếu, em là chủ giảng, không thể để cho người khác thất vọng.” Giang Sam còn chưa nói hết, Thải Thải đã cúp điện thoại.

Thải Thải cảm thấy được Giang Sam thật là không có mắt nhìn, bất quá Tống Trí Văn đã nghe được, Tống Trí Văn rất rộng lượng nói: “Không thể tới… Không có chuyện gì.”

Thải Thải lấy lòng nói: “Anh họ, em nói với anh, em gần đây nhìn thấy một mỹ mạo tài tử, so với Tiểu Khả rất có ý tứ, anh có muốn hay không gặp mặt?”

Tống Trí Văn buồn cười đem hắn đẩy ra, nói: “Không cần, thôi. Tôi gần đây nào có tâm tình.”

Y đứng dậy đi, Thải Thải đuổi theo y đưa y đến cửa, tài xế đã lái xe đến trước cửa đợi, hắn nhìn y lên xe, lái xe đi, hắn mới đi trở về, trong miệng thì lại nói thầm: “Người này cũng thực sự là, chẳng lẽ còn cùng Tống Trí Văn làm bộ làm tịch dùng chiêu muốn nghênh còn cự này. Cậu cho là Tống Trí Văn có thời gian chờ cậu như vậy sao?”

Thải Thải đem Giang Sam phun tào một trận, nhưng lòng vẫn không thoải mái, quả thực muốn đem Giang Sam đến trước mặt mắng to một trận.

Hắn chưa từng thấy Tống Trí Văn có thời gian nhàn hạ, bay khắp nơi thu xếp sự vụ, sản nghiệp chính là cuộc sống của y, có thời gian muốn cho Giang Sam một cơ hội, Giang Sam lại còn làm bộ làm tịch, thực sự là ngu xuẩn muốn chết.

Mà Giang Sam bị Thải Thải cúp điện thoại, cậu vốn định gọi điện thoại lại nói xin lỗi, mà nghĩ chính sự quan trọng, hay là trước luyện tập bài giảng, thế là đem điện thoại di động vứt sang một bên .

Hội thảo kết thúc mỹ mãn, cả nhóm liền tổ chức liên hoan, Giang Sam ở bữa tiệc uống hơi nhiều, bất quá không có say, cậu sau khi về đến nhà, ăn thuốc giải rượu, liền tắm nước nóng, sau đó loạng choạng ngồi trên ghế salon, điện thoại cho Thải Thải, Thải Thải vốn là nghĩ không tiếp, mà nghĩ mắng cậu một trận cũng tốt, liền nhận, nói: “Này, cậu bây giờ điện thoại tới đã chậm, thực sự là chưa từng thấy cậu không hiểu chuyện như thế, cho rằng thời gian ông chủ Tống là bắp cải thảo sao? Gọi cậu đến cậu không đến, hiện đang gọi điện thoại làm cái gì?”

Giang Sam bị tiếng nói của hắn đâm vào lỗ tai đau, mà cậu vẫn chuyên chú nghe, nghe Hái Thải nói xong, cậu mới nói: “Hm, Hái tỷ, thật sự xin lỗi, đối với Tống tiên sinh, cũng rất có lỗi. Mà em ngày đó thật không có thời gian, nếu như là chuyện của em, em nhất định sẽ đẩy xuống phía sau, thế nhưng đây là chuyện của công ty, phải đối mặt với khách hàng, em không thể để công ty mất mặt…”

Thải Thải ngắt lời cậu, nói: “Được rồi, được rồi, không muốn nghe cậu than này nọ, cứ như vậy đi. Sau này cậu khỏi đùa nữa. Hai mươi vạn kia, tôi trả cậu, cậu đem tài khoản cho tôi.”

Giang Sam tuy rằng cảm giác mình không có say, mà phản ứng kỳ thực so với bình thường chậm không ít, cậu sửng sốt một hồi mới nói: “Cái gì hai mươi vạn?”

Thải Thải mắng: “Chính là lúc trước cậu gửi tới số tiền kia. Ông chủ Tống y không muốn. Tôi cũng không phải tham chút tiện nghi của người. Nếu như lúc trước nghĩ để tôi làm người mai mối, tôi cố hết sức cũng có thể thu số tiền này, hiện tại cậu chính là quỳ cho tôi dập đầu lạy, bà đây cũng sẽ không để ý đến cậu.”

Giang Sam lăng lăng “A” một tiếng, còn nói: “Ồ.”

Sau đó Thải Thải mắng mệt mỏi, cúp điện thoại, chờ Giang Sam đem tài khoản gửi tới, mà đợi rất lâu rồi cũng không đợi được, sau đó hắn liền đem việc này quên mất.

Giang Sam ngày thứ hai tỉnh lại mới phản ứng được Thải Thải được đến cùng nói cái gì, cậu thở dài, đem mặt chôn ở bên trong gối, nghĩ thầm Tống tiên sinh thời gian xác thực rất quý giá, cậu bỏ mất một cơ hội, hơn nữa e sợ còn làm Tống tiên sinh tức giận, không phải, Thải Thải sẽ không nổi nóng như vậy.

Mà muốn cậu lựa chọn lần nữa, cậu không thể không đem hội thảo công ty coi là chuyện to tát mà chạy đi hưởng thụ tính dục vui sướng.

Như thời điểm lúc trước cậu cùng Tống Trí Văn bên nhau, bởi vì trong nhà cha còn bệnh tật, cho dù có tiền trị liệu, cậu vẫn như cũ lo lắng bệnh của ông, cho nên trong lòng có gánh nặng, khẳng định cũng biểu hiện ra, lúc đang cùng Tống Trí Văn bên nhau, sợ là cũng làm cho Tống Trí Văn phát ngán , có phải Tống Trí Văn chịu không nỗi liền kêu tài xế đi nói với cậu, bảo cậu sau này không cần đi Đồng gia nữa.

Ít nhất, những người khác tách ra, cũng phải ngay mặt nói một tiếng mà.

Cho nên Giang Sam cảm thấy mình thật xin lỗi với Tống Trí Văn, nếu hiện tại lại ở chung, cậu thấy mình hẳn là có thể để cho anh cảm giác tốt hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play