Tống Trí Văn lên giường trước, ngồi dựa vào ở đầu giường, đeo mắt kính, lật xem quyển (Đỏ và Đen) mà y trong một thời gian ngắn vẫn chưa có xem xong, còn đang dang dở.

Lúc trước ở chung với Tống Trí Văn, Giang Sam hoàn toàn không hề nghĩ tới Tống tiên sinh còn là một nam thanh niên văn nghệ.

Bất quá cậu phát hiện là lúc anh trước khi ngủ tùy tiện xem một chút, thời điểm khác, cũng không rảnh rỗi xem những thứ này.

Giang Sam rửa mặt, thu dọn xong, liền bưng hai chén nước đến, mỗi một bên trên tủ đầu giường đặt một chén, sau đó mới bò lên giường.

Bây giờ khí trời đã có chút lạnh, hai người mỗi người đắp một cái chăn.

Giang Sam kéo lên chăn của mình, thời điểm muốn nằm xuống, Tống Trí Văn liền khép lại sách trong tay, đem sách bỏ vào tủ đầu giường, y đem mắt kính tháo xuống cũng bỏ vào đó, sau đó hạ thấp người qua hôn Giang Sam, này dĩ nhiên không phải nụ hôn chúc ngủ ngon, mà là “Chúng ta ấy ấy” đi.

Giang Sam cùng anh hôn lướt qua một chút liền thôi, nói chuyện cậu và Tiểu Trì cùng nhau ăn cơm tối.

Ở vào thời điểm này nói câu như thế, Tống Trí Văn sẽ không ngu đến mức cho rằng Giang Sam chỉ là tùy tiện nói một chút, hoặc là, Giang Sam cho dù là tùy tiện nói một chút, y nếu không tỏ thái độ gì, vậy cũng quá biến đổi đến mức không bình thường.

Sau khi cùng nhau sinh hoạt, hai người cũng phải đi thích ứng đối phương, chuyện này đối với hai người mà nói đều là thế giới hoàn toàn mới, thậm chí là khiêu chiến.

Tống Trí Văn sống đến bây giờ, vẫn không có muốn đi thích ứng qua ai, bất quá Giang Sam là nước, sẽ không kịch liệt cùng y va chạm, yêu cầu này yêu cầu kia, chỉ có thể ôn nhu thấm vào trong cuộc sống của y, điều này làm cho Tống Trí Văn dần dần tạo thành thói quen.

Trước đây, y cũng sẽ không tới chỗ nào đều phải đối với người báo tin một chút, nhưng bây giờ cũng quen rồi. Bởi vì Giang Sam sẽ cùng y gửi tin nhắn nói hành trình của cậu, cho nên y cũng chầm chậm hướng Giang Sam nói mình sẽ đi nơi nào, thời điểm nào về nhà, hỏi cậu có muốn chờ chút cùng nhau ăn cơm không, ban đầu cảm thấy có hơi phiền toái, hiện tại cũng thành quen, nếu là ngày nào đó không có nhận được tin nhắn Giang Sam, y còn có thể nhìn thêm vài lần điện thoại di động, xem xem coi mình có bỏ sót tin nào không.

Giang Sam vẫn luôn một thân một mình, ban đầu cũng không thích ứng có người cùng mình chia sẻ không gian, cho dù người này là Tống Trí Văn cậu yêu rất nhiều năm, bất quá cậu chỉ dùng mấy ngày để tạo thành thói quen, bởi vì Tống Trí Văn là một người có nếp sống rất tốt.

Tống Trí Văn không có lại hôn Giang Sam, y không muốn dùng thân thể giao lưu qua lại tránh cho Giang Sam lại hỏi cái vấn đề này. Y là người thông minh, xem sự tình cũng so với người khác nhìn xa hơn, sẽ không dùng phương pháp lảng tránh vấn đề để giải quyết.

Mà cái vấn đề này cũng thực sự không dễ đàm luận, y chỉ là lẳng lặng nhìn Giang Sam, nhất thời nghẹn lời .

Ngược lại là Giang Sam dưa tay ôm cổ anh, bắt đầu hôn môi của anh, ngón tay dần dần tìm tới lỗ tai của y. Lỗ tai Tống Trí Văn, kỳ thực chính là điểm nhạy cảm của y.

Bất quá Tống Trí Văn duỗi tay nắm lấy tay của cậu, y nằm nghiêng xuống dưới, đột nhiên đem Giang Sam mạnh mẽ kéo vào trong ngực của mình.

Hắn nói: “Nghê Hái đã cùng em nói chuyện về Đại Khả sao?”

Giang Sam giương mắt nhìn y, cậu nhận thức được người gọi là Đại Khả kia .

“Đúng vậy, dung mạo em rất giống người kia sao?”

Tống Trí Văn không tránh né: “Ừm. Hai ngày nữa anh có thời gian, chúng ta đi Già Lam. Anh lấy hình của cậu ấy cho em xem, em sẽ biết, hai người thật sự rất giống nhau.”

Giang Sam lần này không có dung túng Tống Trí Văn, cậu từ bên người Tống Trí Văn dời đi thân thể, nói: “Em không muốn xem.”

Tống Trí Văn nghiêng đầu theo dõi cậu, trong ánh mắt của y tuyệt không có bất kỳ chột dạ hoặc là muốn chuyển đề tài, trái lại rất bá đạo nói: “Anh hi vọng em đi xem.”

Giang Sam xoay mình không để ý tới y.

Tống Trí Văn thở dài, đành phải đi kéo Giang Sam, phát hiện kéo lại không nhúc nhích, y không thể làm gì khác hơn là nhìn sau ót Giang Sam nói: ” Đại Khả cùng anh là hàng xóm, từ nhỏ đã nhận thức, tụi anh từ tiểu học đến cấp ba đều học chung lớp, thời đại học cũng là cùng một trường, tụi anh quá thân …” Nói tới chỗ này, y im lặng một hồi, mới lại nói: ” Hồi anh lên đại học, chuẩn bị đi Mỹ, khi đó giao thông không có thuận tiện như bây giờ, đi qua cũng sẽ không sớm trở về, cậu ấy liền hẹn anh đi uống rượu tiễn đưa. Uống rượu hỏng việc, anh nói ra tâm ý của mình đối với cậu ấy. Cậu ấy lúc đầu là cảm thấy thật buồn cười, sau đó liền khó có thể tin, nói anh có phải là có vấn đề hay không, muốn kéo anh đi khám bác sĩ, hoặc là đi tìm nữ nhân để anh thí nghiệm, anh tức giận đến đầu óc chóang váng, đem cậu ấy đánh cho một trận, cậu ấy liền bỏ đi, anh không nghĩ tới cậu ấy lại ra ngoài đua xe, ở ngoại ô gây ra tai nạn xe cộ rồi chết.”

Tống Trí Văn trong thanh âm mang theo tự trách cùng đau đớn trong lòng, Giang Sam không tự chủ xoay người lại, phát hiện Tống Trí Văn luôn luôn cường hãn giờ đây thần sắc lại mờ mịt.

Tống Trí Văn là người của thập kỷ 70, hồi đó y lên đại học, hẳn là đã qua hơn hai mươi năm, nhiều năm như thế, y vẫn không thoát khỏi tự trách của năm đó.

Giang Sam nói: “Người chết không thể sống lại.”

Tống Trí Văn trong thời gian ngắn thất vọng sau đó đã khôi phục tinh thần, nói: “Đúng. Người chết không thể sống lại.”

Y nhìn Giang Sam: “Anh biết ai cũng không thể là cậu ấy. Mà anh thật sự hi vọng cậu ấy chưa chết. Anh cũng không phải nhất định phải yêu cậu ấy, hoặc là cùng cậu ấy có vượt quá tình cảm anh em, hoặc là phát sinh bất cứ chuyện gì khác, anh chính là hi vọng cậu ấy còn sống.”

Giang Sam lần thứ nhất từ trong miệng Tống Trí Văn nghe được chữ “Yêu” này, anh nói rất nhẹ, mà thật sự rất động lòng.

Giang Sam đã từng nghĩ anh là một người không hiểu cái gì là yêu, hiện tại đã biết rõ mình lầm rồi. Chân chính yêu người, thường thường là không nói.

Giang Sam lại giống như Tiểu Trì, cảm thấy Tống Trí Văn thật sự đáng thương.

Cậu ngồi dậy, nắm lấy tay anh.

Tống Trí Văn nói: “Anh không sao. Này đều đã chuyện là hai mươi mấy năm trước.”

Y nhìn Giang Sam nói: “Anh không muốn em hiểu lầm. Trước đây anh đích xác từng làm một ít chuyện khiến em phiền lòng, mà sau này sẽ không có. Em không phải Đại Khả, anh không thể coi em là bài thuốc đã có sẵn. Chúng ta cùng nhau, cũng không phải là bởi vì em giống như Đại Khả.”

Giang Sam nói: “Em hiểu.”

Hai người không có làm tiếp chuyện kia, mà Tống Trí Văn nhất định muốn Giang Sam phải dựa vào một bên vai mình ngủ, hai người đắp một cái chăn.

Qua mấy ngày, hai người đều có chút thời gian, Tống Trí Văn mang Giang Sam trở về nhà y ở Già Lam Đạo.

Đây là một căn biệt thự một người ở trong nội thành sâu trong ngõ hẻm, từ bên ngoài nhìn, đã nhiều năm rồi .

Đây là lần đầu tiên Giang Sam tới nơi này, Tống Trí Văn giới thiệu nói đây là nhà y mua từ nhỏ, bây giờ chỉ một mình y ở.

Tiến vào bên trong, bên trong thiết kế rất khác biệt, mang theo một loại cổ điển ấm áp, cậu từ lâu phát hiện thẩm mỹ Tống Trí Văn thiên hướng cổ phục.

Tống Trí Văn cầm cuốn album y lúc đi học ở thư phòng đưa cho Giang Sam xem.

Bên trong là hình Tống Trí Văn thời thiếu niên gầy gò, cao cao, mà đã có thể thấy được y sau này rất khí phách , cho dù đứng ở nơi đó, cũng làm cho người mơ hồ từ trên người y nhìn thấy bá đạo cùng sắc bén. Hơn nữa kỳ thực y bây giờ đã thu liễm rất nhiều, hiện ra nhã nhặn, y trong hình, căn bản không có nhã nhặn tí nào.

Bên trong bức ảnh là hai người, một người khác đứng ở bên cạnh Tống Trí Văn, so với Tống Trí Văn thoải mái hơn rất nhiều, cười đến lộ ra miệng đầy răng, đôi mắt híp thành một đường, mà nếu là không có cười, liền quả thực như trừng người ta, có chút hung ác.

Tống Trí Văn nói: “Người này chính là Đại Khả.”

Giang Sam ở trong lòng nghĩ, em nơi nào cùng người kia giống nhau a, có lầm hay không. Đôi mắt Tống Trí Văn như thế nào lớn lên?

Cậu cảm thấy được không giống một chút nào, mà không nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play