Có lần, chị Lê Lê đã hỏi anh trai, nếu sinh nhật A khiêm, cậu sẽ tặng anh ta cái gì?
Anh trai trả lời: Một tá tất.
Ngày hôm qua, là sinh nhật ba ba, anh trai cư nhiên thật sự đưa ba ba một tá tất làm quà.
Hôm nay, ba ba cũng rất đương nhiên đem tất mặc vào.
Sau đó đến buổi tối, tất đều đi một ngày, ba ba bỗng nhiên nhớ tới muốn hỏi: “Vũ Nhiên, con nói anh trai con vì cái gì muốn đưa tất làm quà sinh nhật ba a.”
Ta một bên xem phim hoạt hình, một bên trả lời: “Không biết.”
“Ba hôm nay suy nghĩ một ngày, cũng không suy nghĩ ra vì cái gì.” Ba ba chỉ trầm tư trạng nói.
Rút một con mắt đi ra liếc ba ba một cái, sau đó nói: “Ai nha, ba tưởng không rõ thì đừng nghĩ thôi, có lẽ anh trai chính là muốn đưa cho nên sẽ đưa, căn bản là không hứa hẹn cái gì.”
“Anh trai con làm việc bình thường đều có lý do, cho nên hắn đưa ba tất nhất định cũng là có lý do, nếu hắn tặng tất có lý do mà ba cũng không hiểu được, kia quà của hắn không phải tặng không sao?” Ba ba nhìn chằm chằm đôi tất trong dép lê tiếp tục làm trầm tư trạng.
“Ai, ba ba a.” Ta thở dài: “Con rốt cục tiếp nhận anh trai nói, ba đích thực là thích để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Ba nào có?” Ba ba còn tại phản bác.
“Ba không có, vậy ba hôm nay lúc ăn cơm tối trực tiếp hỏi anh trai không phải tốt lắm?” Xem đi, rõ ràng liền để tâm vào chuyện vụn vặt thôi, còn không thừa nhận.
“Đúng rồi, anh trai con hôm nay phải tăng ca tới khi nào? Chúng ta cơm chiều làm sao bây giờ? TV vặn nhỏ volume chút, ba gọi cho anh trai con.” Ba ba nói xong, dùng điện thoạibàn trong nhà gọi.
Cái kia, ba ba, đến tột cùng là ba lo lắng anh trai tăng ca quá muộn, vẫn là lo lắng chúng ta cơm chiều không tin tức a? Vì anh trai nho nhỏ bi ai một chút.
Buổi tối tám rưỡi, ba ba ở phòng bếp chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu cơm tối, anh trai rốt cục đã về.
Cơm chiều dọn lên, vốn nghĩ ba ba đã muốn quên đâu, kết quả, thời điểm ăn cơm, ba ba vẫn là hỏi, cho nên nói, phía trước ba ba nhất định vẫn là ở để tâm vào chuyện vụn vặt.
Anh trai làm một cái biểu tình không quá tự nhiên, sau đó nói: “Kỳ thật cũng không có gì a.”
“Nhất định có, anh, mặt của anh ~~!” Không nghĩ tới, thật đúng là làm cho ba ba đoán được.
“Thiết, cho dù có, cũng không nhất định phải nói ra.” Anh trai bỏ lại một cái khốc khốc ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
“Kia, là ba ba nói, ba nói nếu anh tặng quà, hơn nữa là có lý do, nhưng là nếu ba không rõ lý do, quà của anh cũng tặng không thôi, anh thật sự không nói a, anh trai?” Hắc hắc, ta cũng không tin anh thật sự không nói.
“A.” Anh trai ứng một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
“A Nguyên.” Ba ba ở bên cạnh nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Anh trai.” Ta đã ở bên cạnh nhỏ giọng gọi một câu.
“Ăn cơm thời điểm nói đến tất, cảm giác tốt lắm a?” Anh trai nghễ chúng ta liếc mắt một cái, tiếp tục ăn cơm.
Không nói thì không nói thôi, trừng chúng ta để làm chi?
Thật vất vả buông chiếc đũa, cơm no rượu say.
“Na ~ hiện tại có thể nói đi.” Ta một phen bám trụ anh trai chuẩn bị ly khai hỏi.
“Kỳ thật, rất đơn giản a.” Anh trai một bên thu bát, bên nói.
“Vậy anh nói đi ~” Ta vì thế tiếp tục ‘bức cung’.
“Tất thôi, bao chân, đi vào giảm bớt ma sát giữa chân cùng giầy, đưa tất thôi, chính là…… Che chở ý tứ lạc.” Anh trai trên mặt, thản nhiên một chút hồng.
Ba ba bên miệng, thản nhiên một chút cười.
Thu bát, anh trai nhìn ba ba liếc mắt một cái, rồi sau đó, xoay người, cũng là một cái ôn nhu cười.
Chỉ sợ, sẽ không đơn giản như vậy đi.
Anh trai đang rửa chén, ba ba ở lau bàn, ta thực nhàn, vì thế, ha ha, lượn vào phòng bếp.
“Anh trai a, đưa tất, thật sự chính là ý đơn giản như vậy sao?” Ta đứng ở cạnh cửa, một bên lưu ý ba ba động tĩnh, một bên hỏi anh trai.
“Bằng không, em cho là còn có cái gì a?” Anh trai đem nước rửa chén đổ vào bồn rửa, hỏi.
“Nhưng là anh trước khi tiến phòng bếp liếc mắt một cái kia, nhìn xem như vậy ý vị thâm trường thôi.” Ta tặc tặc cười, đừng tưởng rằng ta cái gì cũng chưa nhìn đến a.
Anh trai quay đầu liếc ta một cái: “Em hôm nay không nháo hiểu được, sẽ không bỏ qua a?”
“Đúng vậy, bởi vì là chuyện của anh thôi.” Ta cọ cọ, tiếp tục cọ cọ.
“Được rồi được rồi, cách xa một chút, con chuột con không cần học động tác của mèo.” Anh trai ha ha cười, lấy khửu tay đem ta quải ra.
“Vậy nói thôi.” Ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Anh trai quay đầu, cười xem ta: “Kỳ thật, chính là che chở ý tứ.”
“Chính là che chở trong lời nói, anh để làm chi không tặng bao tay.” Hống ta?
Anh trai vẫn là cười, sau đó chỉ vào bồn nước cạnh bồn rửa bát nói: “Đưa bao tay là không được, em xem a Vũ Nhiên, nếu, đem con người coi như là cái hình trụ này, hình trụ nơi này gọi là gì?”
“Đỉnh a.” Ta trả lời.
“Kia nơi này đâu?” Anh trai tiếp tục hỏi.
“Đáy nha.” Vấn đề đơn giản như vậy.
Anh trai ý vị thâm trường cười: “Đầu, ở đỉnh nơi này, mà chân, ở đáy nơi này, mà tay ở bên trong, hiểu chưa?”
Ta lắc đầu, không rõ. (em cũng hêm rõ ~)
Anh trai nói: “Vũ Nhiên biến ngốc.” Sau đó anh trai nhìn ba ba ngoài cửa, cười nói với ta: “Tuy rằng giống nhau đều là che chở, chân ở đáy nơi đó, cho nên kêu che chở hoàn toàn, mà tay ở bên trong, chỉ có thể là bỏ dở nửa chừng.”
Bỗng nhiên cảm thấy, kia tất, thực ấm áp đâu.
“Nếu là che chở hoàn toàn, vì cái gì anh không tặng ba ba giầy a?” Giầy mới là tối ở đáy đi.
“Vũ Nhiên không biết là, tất có vẻ gần sát thân thể hơn sao?” Anh trai cười, độ cong thực hạnh phúc, sau đó, tiếp tục rửa bát.
Kia tất, nguyên lai là “Săn sóc che chở hoàn toàn” ý tứ a! Ba ba thực hạnh phúc.
———— Mỗ Hiên chen mỏ: Một thời gian sau, sinh nhật Vũ Nhiên. ————
Anh trai: “Vũ Nhiên, quà sinh nhật cho em. Sinh nhật vui vẻ.”
Vũ Nhiên: “Là cái gì a, anh trai, gói thật đẹp.”
Sau đó, Vũ Nhiên bóc quà – một đôi bao tay rất được.
Vũ Nhiên, thương tâm: “55555555 anh trai quá đáng, cư nhiên đưa em bao tay.”
Ba ba: “Bao tay là anh trai cùng ba ba cùng chọn đã lâu mới được, Vũ Nhiên không thích a?”
Vũ Nhiên, càng thương tâm: “55555555555555 cư nhiên là ba ba cùng anh trai cùng nhau đưa con bao tay, hai người quá đáng.”
Ba ba nghi hoặc: “Bao tay là quà tặng thực ấm áp, không có hàm nghĩa gì không tốt a.”
Vũ Nhiên phát điên-ing: “5555555555 cư nhiên ở sinh nhật con đưa bao tay……”
Anh trai sờ sờ cái mũi: “Khó trách khi ta chọn bao tay, tổng cảm thấy xem nhẹ cái gì.”
Ba ba: “Xem nhẹ cái gì?”
Anh trai: “Bỏ dở nửa chừng.”
Ba ba: “Cái gì?”
Anh trai: “Không có gì.”
Vũ Nhiên tiếp tục phát điên-ing: “5555555555 cư nhiên ở sinh nhật con đưa bao tay, 5555555555 cư nhiên ở sinh nhật con đưa bao tay, 5555555555 cư nhiên ở sinh nhật con đưa bao tay, 5555555555 cư nhiên ở sinh nhật con đưa bao tay……”
Đáng thương Vũ Nhiên, Hiên tỷ tỷ vuốt vuốt, không khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT