Nói xong, Chu Nhan
liền rút đoản kiếm trong tay ra, lưỡi dao nho nhỏ lóe ra ánh sáng âm
hàn, ở trong tay nàng, mơ hồ phát ra tiếng như thèm máu.
Sắc mặt Tiết Ưng tái nhợt, kinh ngạc gần như có chút dại ra nhìn Chu Nhan;
khoan đao trong tay "keng" một tiếng rơi trên mặt đất; đối với một người đả kích lớn nhất không phải băm hắn thành thịt nát hoặc là bạo thi ba
ngày, mà là mất đi niềm tin với người mình trung thành nhất; thân thể bị thương dưỡng vài ngày sẽ tốt, nhưng đau xót trong lòng ngay cả chết
cũng khiến người ta không nhắm mắt.
Chu Nhan nhìn thấy Tiết
Ưng lúc này giống nhau một cái chày gỗ đứng ở chỗ này ngay cả động cũng
không động, thậm chí cả ngọ ngoạy cũng không; khóe miệng cười khẩy tiếp
tục tiến lên phía trước mấy bước, lúc dừng ở trước mặt hắn thì dùng lưỡi đao lãnh lẽo vỗ lên gương mặt của hắn: "Ngay lúc đó một đao kia của
ngươi hạ xuống nên mạnh mẽ một chút, quá xem thường ta thì hiện tại
chính là kết cục!"
Nói xong, Chu Nhan liền nhanh chóng xoay
người, ở lúc hàn quang lóe sáng, lưỡi đao giống như tia chớp xẹt qua
cánh tay trái của Tiết Ưng; một giây sau, cánh tay vốn vô cùng cường
tráng giỏng giang kia giống như như diều đứt dây "bộp" một tiếng rơi
trên mặt đất; cánh tay tươi sống bị tháo xuống giống như còn mang theo
sinh mệnh, đầu ngón tay co rút run rẩy; mà Tiết Ưng cũng chỉ cảm thấy
chỗ cánh tay chợt lạnh, tiếp theo, đau đớn thấu xương ——
"A
——!" Tiết Ưng nghe mạch máu vỡ tung, đau đớn không chịu nổi lùi lại phía sau mấy bước, bàn tay phải liều chết ôm chặt lấy cánh tay trái đã đứt,
đau đớn ngay cả hai tròng mắt cũng có chút đỏ lên.
Chu Nhan
nhìn hắn như vậy, ác khí lắng đọng trong lòng cuối cùng cũng xuất ra,
nhưng nghĩ đến ngày ấy nàng phấn đấu quên mình bảo hộ lấy đôi chủ tớ
lòng lang dạ sói này, thì khóe mắt khẽ giựt, giận không kìm được: "Ngươi có thể trở về nói cho Xích Vũ Hoàng tử là ta chém đứt cánh tay của
ngươi; Đại Chu một ngày có Chu Nhan ta, thì không chấp nhận được đám tôm tép các ngươi càn rỡ!"
Tiết Ưng đau đớn ngay cả cơ thể đều
cùng run rẩy, cả người lộ ra vẻ tinh thần tan rã, bước chân không ổn
định chống đỡ bắp đùi như nhũn ra, máu đỏ tươi, chảy đầy đất!
"Chu Nhan, ngươi đúng là được lắm!" Tiết Ưng mím chặt khóe môi cười lạnh,
nhìm chằm chằm người đang dùng khăn lau sạch lưỡi đao.
Tiết Ưng nhìn nhân vật trước mặt giống như tự cao tự đại, nghĩ đến bản thân
một người cưỡi ngựa ở trên chiến trường, ngàn dặm truy địch, trong mắt
hắn dường như không có khả năng, trong ánh mắt vĩnh viễn đều có ngọn lửa sáng rực cháy lên; võ sĩ dũng mãnh nhất Tây Man ở trước mặt hắn giống
như con kiến hôi; Chu Nhan là anh hùng Đại Chu, lại càng là chiến hồn
trên toàn bộ chiến trường; chỉ cần hắn xuất hiện chiến trường, hơn mười
vạn tướng sĩ Đại Chu đều cao giọng hò hét, giống như đang ca tụng, giống như đang tán dương!
Một cánh tay này của hắn có thể bị chặt bỏ, coi như không khuất nhục hắn!
Nghĩ đến đây, Tiết Ưng mím môi nở nụ cười, trên trán đau đớn hiện đầy mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt cũng có chút trơn như dầu; bước chậm xoay người,
quay lại phía sau từng bước một rời khỏi, chỉ để lại vết máu nhỏ giọt
trên đất, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng có vẻ đặc biệt chói mắt.
Đưa mắt nhìn Tiết Ưng rời đi, Chu Nhan lại nghĩ đến Quý Hải và Triệu Quát
hàng năm theo bên cạnh nàng; trong lòng âm thầm thề, đời này nàng tuyệt
đối sẽ không lấy huynh đệ làm quân cờ lợi dụng!
Nhưng, Chu
Nhan vĩnh viễn cũng không biết, chuyện nửa năm sau, nàng nuốt lời, mà
lần đó nuốt lời đối với nàng mà nói, là đả kích gần như có tính chất huỷ diệt!
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẫn cao cao
treo trên đầu; không khí mùa đông lành lạnh, nhánh cây trụi lủi bị gió
đêm thổi rung động; không có một bóng người đi trên đường, hắn một người đứng thẳng ở giữa đường, gió thổi qua, làm vạt áo của nàng rung động,
nhìn qua mang theo một loại phiêu dật nhưng cũng mang theo vài phần lạnh lẽo làm người bên ngoài khó có thể đến gần.
Ngay ở lúc nàng ngẩng đầu nhìn trăng tròn, chỗ phía sau mấy trục thước, trên đỉnh một
chỗ không tính rất cao, Huyễn Ảnh một thân hắc y mang mặt nạ hoàng kim
đứng ở nơi đó.
Ánh mắt Chu Nhan trong suốt, so với lần đầu
gặp mặt lúng túng cùng hồi hộp, lần nữa gặp lại, nàng có vẻ bình tĩnh
hơn rất nhiều: "Nhìn lén lâu như vậy, có lời gì muốn nói sao?"
Huyễn Ảnh đứng ở góc cạnh mái hiên nhà, mái hiên hàng năm bị gió sương mưa
móc thổi qua không nương tay, người bình thường đứng trên đó không đến
một lát sẽ bị lực hút lam cho chênh vênh mà ngã sấp xuống; thế nhưng hắn lại vững vàng đứng ở trước mặt, một thân hắc y, gấm được dệt bằng sợi
kim tuyến trông càng thêm quý khí cùng tôn quý.
Mặt nạ hoàng kim, vẫn che ở trên gương mặt không biết là đẹp hay xấu, nhưng ánh mắt
kia dường như không che được khuôn mặt xinh đẹp kinh tâm động phách, u
nhiếp hồn liễm diễm; hắn hẳn là vô cùng xinh đẹp, mặt nạ hoàng kim tinh
xảo không che được nước da trắng muốt của hắn, không che được đôi mắt
còn sáng hơn lưu ly bảo thạch của hắn; thân hình cao lớn bởi vì hàng năm luyện võ không khỏi rắn rỏi cùng nhanh nhẹn, tuy rằng y phục che thân,
nhưng lại vẫn không che được đường cong lộ tra trên cơ thể hắn; một mông một hông ẩn hiện, xinh đẹp mà thướt tha.
Huyễn
Ảnh biết mình đứng ở đây trốn không được Chu Nhan, lúc này lại nghe hắn
nói như vậy, ánh mắt xinh đẹp lại càng cười đến cong cong, giống như ánh sao nở rộ, ánh sáng óng ánh chiếu sáng bầu trời đêm: "Nghe nói Đại
tướng quân trọng thương nằm trên giường, ta vốn còn hết sức nhớ nhung,
hiện tại xem ra,lời đồn đãi thật sự đáng sợ, Đại tướng quân hiên ngang
mạnh mẽ, tư thế oai hùng, vững vàng mạnh mẽ đứng ở chỗ này, oai phong
hôm đó không giảm!"
Chu Nhan ngoài cười nhưng trong không
cười xoay người nhìn về phía Huyễn Ảnh: "Ta có bị thương hay không ngươi hẳn là người biết rõ nhất, tuy rằng đám hắc y thứ nhất ta không biết là ai, nhưng đám thứ hai đối với ta mà nói chính là 'Lão bằng hữu'; cảm
giác hơn mười mũi ám khí chui vào trong thịt, thật sự làm cho ta suốt
đời khó quên!"
Huyễn
Ảnh hai tay vòng trước ngực, mặt nạ hoàng kim lóe sáng, nhưng ánh mắt
kia lại cười sáng lạn hơn mấy phần: "Tướng quân cũng phải tìm ta trả thù sao? Vừa rồi một chiêu ăn miếng trả miếng đó của ngươi, ta chỉ là liếc
mắt một cái không để ở trong mắt!"
Vốn là dùng ngôn ngữ
công kích để một mãnh tướng đường đường sa trường quên đi bản năng chống cự, đủ để thấy được bản lãnh giương thương múa kiếm của Chu Nhan rất
cao; tiếp theo liền chém rớt cánh tay trái người nọ, trong sóng mắt ngay cả chút cảm xúc cũng không có, cũng có thể thấy quyết tâm muốn giết
chết hắn(TƯ) của hắn(CN) có bao nhiêu ngoan độc; cho nên hiện tại Chu
Nhan nhìn hắn như vậy, Huyễn Ảnh thậm chí cảm thấy được ở một giây sau
người này sẽ xông lên cắm thanh đoản đao trong tay vào trong thân thể
của hắn, để cho hắn(HA) cũng được nếm trải một phen khổ sở dày vò ngày
ấy của hắn(CN).
Nhưng đợi hồi lâu, Chu Nhan cũng không có
động tĩnh; ngược lại lại thu hồi thanh đoản đao chém sắt như chém bùn
giắt thắt lưng, ánh mắt trong suốt, mang theo quật cường cùng tập trung
nhìn hắn, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Lần đầu tiên gặp
mặt, ta là ân nhân của ngươi, này thứ hai gặp mặt chúng ta coi như là
một nửa bằng hữu chứ!" Huyễn Ảnh nói xong, liền hộ một tiếng rồi nhẹ
nhàng tung người dương dương tự đắc bay xuống từ trên chỗ nóc nhà; tay
áo bay, ngọc thụ lăng phong, hình dung hắn như vậy không quá.
Chu Nhan rủ mắt xuống cười, nhưng đáy mắt là một mảng lạnh lẽo: "Ta chưa
bao giờ cùng một người ngay cả mặt cũng không dám lộ làm bằng hữu, hơn
nữa người này còn liên tiếp tổn thương ta!"
Huyễn Ảnh nhíu mày lại, hàm ý trong lời nói đặc biệt rõ ràng: "Tính khí của Đại tướng quân thật lớn!"
Chu Nhan hừ lạnh một tiếng, đây còn không phải là bị đám người các ngươi cả ngày đâm sau lưng đả thương người bức ra đi, huống chi, ngươi xứng với
vẻ mặt dịu dàng hòa nhã của ta sao?
Chu Nhan nhìn Huyễn Ảnh
chỉ lộ ra hai mắt sau mặt nạ hoàng kim, biết nàng muốn biết tất cả hắn
cũng sẽ không cho nàng câu trả lời; nhưng nàng hết sức tò mò bản lĩnh
của hắn ra sao, phải biết rằng đêm hôm đó, lúc nghìn cân treo sợi tóc
thì nàng cũng không dám khẳng định ném ra một khối ngọc bội có thể ngăn
chặn số mũi ám khí đó; nhưng sự thật, người này không chỉ dám làm, hơn
nữa còn làm rất trôi chảy!
Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền hận
đến nghiến răng ngứa; kinh thành ngọa hổ tàng long, quả nhiên phức tạp
nước sâu hơn nhiều với biên ải nàng ở!
Ngón tay, lại bắt đầu không tự chủ được sờ đoản đao bên hông, đây là động tác kinh điển lúc
nàng muốn chiến đấu; Huyễn Ảnh thấy trong mắt nàng bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong lòng kinh hãi không hay đồng thời, khóe miệng ý cười càng
lúc càng lớn; hắn có chút tò mò nếu như hai người thật sự đánh nhau, ai
sẽ ở mặt dưới!(hế hế, bà con nhận ra nhân vật này là ai chưa :v)
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên không cần nói cũng biết; cao thủ so
chiêu cho tới bây giờ đều không cần phải có lý do, chỉ là một ánh mắt,
có thể điện quang hỏa thạch, thiên lôi địa hỏa!
Chu Nhan ở
trong tiếng rít "xoẹt" một tiếng lại một lần nữa rút đoản đao ra, không
giống với ban nãy chém Tiết Ưng hàn quang từng hồi, mà là chân chính
mang theo thị huyết bóng láng, giống như mưa rền gió dữ giống như chém
tới chỗ hiểm của Huyễn Ảnh; Huyễn Ảnh không nghờ Chu Nhan sau khi bị
trọng thương còn có thân thủ như vậy, cuống quít miễn cưỡng tránh né một chiêu sát chiêu này của hắn, cước bộ lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, tiếp theo liền tức thì ổn định hạ bàn, hai chân bước ra cùng bả mở
rộng, nhìn chính xác chiêu thức tay của Chu Nhan, "soạt" vừa ra tay, Chu Nhan chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, tiếp theo chỗ cổ tay đã bị
Huyễn Ảnh tóm chặt lấy.
Trong lòng Chu Nhan bỗng thất kinh, sắc mặt hốt hoảng, tiếp theo chân dài
duỗi ra, xoay người đá ngược lại, mắt hướng thẳng về phía trước mặt
Huyễn Ảnh hung ác đá qua!
Huyễn Ảnh không ngờ tốc độ phản
ứng của Chu Nhan lại nhanh như vậy, dưới tình huống này không nguyện ý
chỉ có thể buông cổ tay bị hắn vây hãm ra, thắt lưng tránh về đằng sau,
lại là hiểm hiểm né tránh một chiêu; hai người, một người hàng năm ma
luyện ở trên chiến trường ra kinh nghiệm chiến thuật, một người trời
sinh là võ học kỳ tài, cố chấp cố chấp đụng nhau thế nhưng lại không
phân biệt được cao thấp, khó mà phân biệt; nhưng so mấy trăm chiêu, Chu
Nhan rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.
Nàng vốn trọng thương chưa lành, nếu không phải trong lòng mang theo một cỗ ngạo khí mạnh mẽ
làm cho toàn bộ tinh thần nàng muốn tìm Tiết Ưng tính sổ, chỉ sợ lúc này nàng còn nằm ở trên giường uống thuốc, tuy nói hiện tại chỗ trọng
thương đã kết vảy, nhưng một đao kia vẫn khiến nàng tổn thương nguyên
khí, cùng cao thủ như Huyễn Ảnh so chiêu, trước còn có thể ngang hàng
cùng chịu đựng, nhưng thể lực dần dần cạn kiệt, trên trán cũng chảy ra
một lớp mồ hôi mỏng, thở càng lớn tiếng hơn ban nãy.
Huyễn Ảnh nhìn nàng có xu hướng suy sụp, bỗng thu hồi chưởng thế sắc bén vừa
rồi, chỉ thủ chứ không tấn công; ở lúc Chu Nhan nhận thấy, hắn làm như
vậy với nàng không thể nghi ngờ chính là nhục nhã cùng khinh thường lớn
nhất đối với nàng; trong lúc nhất thời cáu giận lẫn lộn, Chu Nhan bỗng
dùng toàn bộ khí lực cuối cùng, xuất ra mấy chiêu hung ác nhất tấn công
Huyễn Ảnh.
Huyễn Ảnh không ngờ hắn còn giữ lại chút thể lực
cuối cùng như vậy, trong lòng âm thầm tặc lưỡi kinh sợ đồng thời cũng
không dám không phòng ngự, vội vàng ứng phó ứng đối, nhưng ai biết mấy
chiêu kia của Chu Nhan nhìn qua hung ác vạn phần, nhưng dù sao cánh tay
trái không tiện, hơn nữa lực đạo không có hung ác như trước kia, Huyễn
Ảnh thu không được thế công trên người, đột nhiên đánh ra một chưởng,
mắt thấy sẽ vỗ vào chỗ lồng ngực của Chu Nhan, khuôn mặt giấu sau mặt nạ hoảng hốt, mà Chu Nhan cũng đột nhiên sửng sốt, thời điểm ngàn cân
treo sợi tóc, bỗng có một bóng người phi nhanh qua, tức thì liền thay
Chu Nhan tiếp được một chưởng mạnh mẽ này của Huyễn Ảnh!
Đã
biết một chưởng của mình không đánh tới trên người Chu Nhan, chuyện này
làm cho Huyễn Ảnh không kịp vui sướng thì, bỗng bóng người kia lại xuất
ra khí thế nổi giận lôi đình, tay cầm trường tiên, một roi đánh qua chỗ
Huyễn Ảnh không chút tình!
Nửa đường đột nhiên xuất hiện
Trình Giảo Kim, hơn nữa người này võ công cũng tương đối khá; Huyễn Ảnh
liền lùi lại phía sau mấy bước, lại lật người dậy, thân thủ nhẹ nhàng
nhảy, lại thẳng tắp đứng trở góc hiên nhà ban nãy.
Chu Nhan
bởi vì vừa rồi vung tay lúc này có chút thở không ra hơi, chỉ là kinh
ngạc nhìn lên bóng người đột nhiên xuất hiện so chiêu với Huyễn Ảnh.
Huyễn Ảnh vươn người đứng thẳng dậy, phong tư có một loại phóng khoáng tùy ý, khuôn mặt ở dưới mặt nạ hoàng kim mang theo ý cười đầy hứng thú, nhìn
thấy người bảo hộ ở sau người Chu Nhan, đầu đội áo choàng đen: "Không
nghờ kinh thành thật sự là ngọa hổ tàng long, trước kia ta chưa bao giờ
biết có một người như vậy!"
Người mặc áo choàng đen kia chậm rãi thu hồi trường tiên trong tay, khuôn mặt người bị áo choàng che lấp chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đó nếu lộ ra tuyệt đối là một nữ nhân xinh đẹp, môi anh đào phấn hồng xinh đẹp khẽ nhếch, chóp mũi bởi vì vừa rồi võ động mà nổi lên một tầng mồ hôi mỏng: "Vậy không biết Ám Môn môn chủ có thể vui lòng đấu cùng ta mấy hiệp nữa không?"
Huyễn Ảnh kinh ngạc hơi ngước mắt, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi mất đi: "Ngươi biết thân phận của ta?"
Người mặc áo choàng đen truyền ra tiếng cười như chuông bạc: "Ám Môn của Đại
Chu, đối với những người khác mà nói là cực kỳ xa lạ, nhưng với ta mà
nói lại tồn tại giống như kẻ thù; ngươi cho rằng ta sẽ không nhận ra
ngươi là môn chủ sao?"
Lúc này trong lòng Huyễn Ảnh xúc động giống như phiên sơn đảo hải(núi lật biển đổ), chính xác đối với người
của Đại Chu mà nói, Ám Môn e là rất xa lạ; bởi vì tổ chức thần bí cho
tới nay đều chỉ dốc sức cho đương kim thiên tử, hơn nữa bởi vì quyền lực quá mức khổng lồ còn bị vương quyền luôn luôn cẩn thận che dấu; mà
người này lại có thể dễ dàng nói ra thân phận của hắn trong Ám Môn, hơn
nữa, khẩu khí còn kiêu ngạo như vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT