Phượng Khuynh Thành vẫn luôn trầm mặt đứng ở một bên, thấy lão quốc công tức thành như vậy, trước tiến lên đỡ lão nhân gia đi ra khỏi phòng; trong viện vốn hanh khô, bởi vì mùi thuốc đông y không dứt xông vào nhưng thật ra lại lộ ra vẻ rát lạnh không như trước đây làm cho người ta cảm thấy lạnh léo; Phượng Khuynh Khành không biết nói câu gì ở bên tai lão quốc công, lão nhân gia lập tức mở to mắt, dại ra nhìn cháu gái trước mặt.

Phượng Khuynh Thành đã dự đoán được lão nhân gia sẽ có bộ dạng như này, cười khổ tựa vào trong lòng lão quốc công giống như lúc còn bé vậy, một tay vuốt vuốt ngực cho hắn, như là làm ra cam đoan: "Ông nội, ngươi yên tâm! Ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ!"

Mắt lão quốc công vốn có chút đục bỗng lóe sáng nhìn đại cô nương trong lòng, ngón tay có chút phát run vuốt ve tóc dài của hài tử trong ngực một chút, sau đó, lại nhìn nơi xa rồi chợt nói: "Hài tử, ông nội thật không biết nên báo đáp ân tình này của ngươi ra sao cho phù hợp!"

Phượng Khuynh Thành cười thẳng người lên, nhìn lão nhân gia trước mắt cho nàng cơ hội trọng sinh, còn thật sự một lòng cảm kích nói: "Ông nội không cần báo đáp ta, giờ là lúc ta nên báo đáp ông nội! Ông nội cho ta một cái nhà, cho ta thân nhân là ngươi cùng Tiểu Hoa, đây đối với ta mà nói, là trân quý nhất!"

Nhìn thấy hài tử có hiểu biết, lão quốc công gần như rơi lệ; bàn tay lớn theo năm tháng nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nắm chặt chẽ, giống như thân nhân, như nối tiếp huyết mạch, vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra!

Nghĩ tới những thứ này, ở trong lòng Hoa Dung Nguyệt suýt chút nữa hận chết bản thân, tại sao ở lúc sắp mất đi nàng, hắn mới biết được trân quý; trong lúc nàng nằm trên giường động cũng không động được, hắn mới biết mình trả giá nhỏ bé như thế nào!

Phú Đậu thương hắn trông coi một ngày một đêm ở trong này không ăn không uống không ngủ không nghỉ, kêu nhà bếp chưng tổ yến bưng đến, bảo hắn nhớ phải uống một ngụm cho có tinh thần, ngàn vạn lần đừng cố gắng chịu đựng làm hỏng thân thể của mình.

Hoa Dung Nguyệt giống như là đang ngồi thiền, quỳ trên gối mềm bồ đoàn, hai tay nắm chặt tay phải của Chu Nhan, giống như chỉ cần nắm như vậy, nàng sẽ không rời khỏi hắn.

Phượng Khuynh Thành đi từ bên ngoài vào, thấy Phú Đậu lo lắng đến phát bực, khóc lóc nước mắt ba ba rơi xuống, cầu xin dụ dỗ Hoa Dung Nguyệt ăn một chút đồ, nhưng Hoa Dung Nguyệt trước sau đều không để ý đến con ruồi như hắn, dùng cặp mắt thâm quầng nhìn chằm chằm thiên hạ sắc mặt trắng bệch trên giường kia, hết sức im lặng.

"Đậu, ngươi đi xuống trước đi! Khóc lóc ầm ĩ như vậy gia nhà ngươi cũng sẽ không để ý đến ngươi đâu!" Phượng Khuynh Thành nhìn chén tổ yến thượng hạng Phú Đậu bưng đến, không chút nghĩ ngợi tự mình chộp lấy, lúc Phú Đậu trợn to mắt nhìn xuống thì đã uống một hơi hết sạch; xong xuôi còn thoả ước mong nguyện liếm liếm khóe miệng, nói câu "Ngon quá! Đi chưng một chén nữa đi!"

Phú Đậu run rẩy nhìn Phượng Khuynh Thành, miệng còn giương không biết nói cái gì cho phải; Phượng Khuynh Thành quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy tiểu gia hỏa này hình như rất không hiểu hành vi của mình: "Nhìn cái gì? Một thân tổn thương này của Chu Nhan còn cần dựa vào lão nương tự mình chăm sóc, không dưỡng thân thể tốt một chút sao có khả năng phòng bệnh chứ? Đi! Kêu phòng bếp một tiếng, chưng a giao, mứt táo, đương quy, nhân sâm tốt nhất cho ta, cầm qua để ta bồi bổ cho tốt!"

Phú Đậu nhìn Phượng Khuynh Thành không phải nói đùa, vội vàng đáp ứng rồi lập tức lui xuống!

Phượng Khuynh Thành nhìn thấy mành vải chớp động hai cái, toàn bộ người trong phòng đều đi rồi, cuối cùng cũng an tĩnh.

Trong không khí, vẫn nồng đậm mùi thuốc đông y không tan được; canh nhân sâm để trên bàn một lần lại một lần được nhà bếp hâm nóng, một hồi lại một hồi rót vào miệng Chu Nhan, chỉ hy vọng nàng có thể giữ lại một hơi thở, chậm rãi chậm rãi trở về.

Phượng Khuynh Thành ngồi ở đầu giường, nhìn Hoa Dung Nguyệt quỳ ở một bên liều chết cầm lấy tay phải của Chu Nhan không buông, ánh mắt thản nhiên xoay tròn lấp lánh ánh sáng, sau một lúc lâu, nói ra miệng: "Ta nói nàng có thể sống sót thì nhất định có thể còn sống, loại sinh mệnh không nhìn được này nói ngươi nắm chặt, là có thể kéo trở về!"

Mí mắt rũ xuống của Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng có dấu hiệu nâng lên, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, giống như vừa rồi khẽ nhúc nhích chỉ là hoa mắt nhìn lầm thôi.

Phượng Khuynh thành rầu rĩ thở dài, nhìn Chu Nhan vô tri vô giác nằm trên giường, nói : "Cũng may nàng mạng lớn, chảy nhiều máu như vậy, cánh tay sắp bị phế đi, trên người còn trúng ám khí, có thể nằm giống như nàng, đã là rất kỳ tích rồi!"

Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng tiếp thu lời của Phượng Khuynh Thành, lăn lăn yết hầu, giọng khàn khàn, nói: "Nàng luôn luôn là cô bé kiên cường nhất ta đã thấy qua!"

Phượng Khuynh Thành nghe thấy lời này, cười khúc khích, bộ dáng yêu yêu: "Này, tiểu tử ngươi, hiện tại nói những lời này đặt tỷ tỷ ta ở chỗ nào hả?"

Hoa Dung Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút "Ngươi là nữ nhân sao?"

Phượng Khuynh Thành bị lời này của chặn làm cho ngực thẳng ngứa, nhịn hồi lâu vẫn là quyết định không nói chuyện nếu như không liên quan đến nàng dâu của xú nam nhân này; chỉ có điều, hắn có thể chống lại được như vậy, ít nhất chứng minh tâm của hắn còn chưa có sụp đổ, hắn vẫn còn bình tĩnh, tuy rằng hiện tại hắn đang làm việc ngây thơ buồn cười nhất, hợp ý, vẫn là mạnh mẽ vững chắc!

Cả người Chu Nhan bị đả thương nặng nhất chính là chỗ sau lưng bị Tiết Ưng chém không chút lưu tình, lưỡi dao sắc bén chém từ sau lưng đến bả vai thẳng tắp đi xuống, nếu không hàng năm Chu Nhan luyện võ thể cốt khác hẳn với người thường, sợ là đã sớm biến thành hai nửa, chết rồi; vết sẹo dữ tợn từ bả vai lan thẳng tới gần chỗ ngực, động mạch chủ chỗ cổ bị cắt đứt, thịt trắng lòi cả xương, gân tay hợp với xương trắng, Phượng Khuynh Thành nếu không phải kẻ tài cao gan cũng lớn, thật sự dùng kim khâu vết thương lớn này lại, sợ là sớm đã bởi vì mất nhiều máu mà đi đời nhà ma rồi.

Mà trên người nhiều chỗ bị ám khí làm bị thương miệng vết thương tuy nhìn qua có dữ tợn, nhưng so với vết đao chém kia quả thực tốt hơn nhiều lắm, rắc kim sang dược tốt nhất, từ từ liền có khuynh hướng khép lại; chỉ còn lại một đường vết thương bắt ở trên cổ, làm cho người ta không rõ ràng lắm sau khi nàng tỉnh lại còn có thể hoạt động tự nhiên giống như lúc trước hay không, hay thực sự tàn!

Thời gian như thoi đưa, ngày qua rất nhanh; Chu Nhan hôn mê ba ngày ba đêm tựa như đắm chìm ở trong biển rộng, toàn thân vô lực mặc cho nước biển nâng nàng lên, phiêu ở đâu chính là làm sao; bao nhiêu lần nàng bị miệng vết thương đau đớn kéo đến cả da đầu cũng tê dại, lại có bao nhiêu lần trong lòng nàng buông tha cho giãy dụa cùng hi vọng, hy vọng mình vừa nhắm mắt lại liền chết đi, ít nhất nàng không cần tiếp tục chịu cái loại đau đớn xé rách gần như cạo xương này.

Nhưng, ở trong ánh trăng mờ, nàng không chỉ một lần nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt khóc đỏ con mắt canh giữ ở bên người nàng, một lần lại một lần gọi tên của nàng; bên người, phụ vương và mẫu phi dường như cũng vô cùng sốt ruột, trên mặt của mỗi người gần như đều lộ ra chút tuyệt vọng đau đớn, nhưng lại không cam lòng lộ ra hi vọng, khẩn cầu kỳ tích thực sự có thể xuất hiện.

Nàng chình vì loại tuyệt vọng cùng hi vọng này mà không ngừng giãy giụa, rốt cục ở lúc tưởng như chết đi cố gắng chịu đựng không buông bỏ; ánh sáng trước mắt càng lúc càng lớn, ánh sao nho nhỏ từ từ biến thành từng khoảng ánh sáng lớn, sau đó, giữa một hồi những tia sáng chói mắt, nàng nhìn thấy hai người Hoa Dung Nguyệt và Phượng Khuynh Thành kinh hỉ khuôn mặt tươi cười cùng trong mắt rơi lệ.

"Nhan lang —— Nhan lang ——" Hoa Dung Nguyệt quỳ sấp ở đầu giường, gắt gao nắm chặt lấy tay của Chu Nhan, nhìn thấy nàng không dễ dàng gì mở mắt ra trong ba ngày, tuy rằng tiêu cự tan rã không hề có bất kỳ màu sắc gì, nhưng chỉ cần nàng có thể lại mở mắt ra, hắn nguyện ý lấy tất cả đến trao đổi: "Nhan lang, ngươi đã tỉnh rồi có phải hay không? Ta là Hoa nhi—— Hoa nhi đây!" Hoa Dung Nguyệt vui quá mà khóc, toàn thân đè nén không nổi run rẩy; hắn đang cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng gắt gao dán lên trên mặt của hắn, hi vọng nàng có thể sờ sờ hắn giống như trước đây vậy.

Chu Nhan vừa mới tình dậy đã nghe tiếng reo hò ầm ĩ bên tai, chỉ sợ thanh tịnh nhiều ngày tới bị phá tan, ấn đường có chút không chịu nổi hỗn loạn này khẽ cau lại; nhưng lúc lòng bàn tay chạm đến một mảnh mềm mại lạnh lẽo quen thuộc thì đột nhiên con ngươi khuếch tán từ từ co lại, tiếp theo, đầu ngón tay bắt đầu trở nên dịu dàng ấm áp, sau đó lúc nàng quay đầu nhìn về phía của người nọ, thì khóe môi khốc kéo ra một nụ cười giống như sinh mệnh nở rộ.

Hoa Dung Nguyệt kích động nhìn Chu Nhan cười với mình, giống như là đã phát hiện ra chuyện gì cực kỳ ghê gớm, vui mừng nước mắt không ngừng rơi xuống; Phượng Khuynh Thành nhìn Hoa Dung Nguyệt đã bị một nụ cười của nàng dâu nhà mình làm cho điên rồi, thầm than một tiếng nam nhân bị tình yêu làm cho mê muội ngu ngốc rồi, xoay người bước đi tới cửa, gọi người lập tức đi mời thái y.

Viện thủ thái y viện Trương Mặc nghe nói Đại tướng quân tỉnh, không nói hai lời lập tức mang theo cái hòm thuốc chạy vội mà đến, cúi đầu xem đáp mạch tỉ mỉ chẩn đoán bệnh, sau đó đang lúc mọi người cấp bách, rốt cục kinh hỉ nói ra miệng: "Thật tốt quá! Đại tướng quân có thể sống lại! Thật sự là kỳ tích! Kỳ tích quá lớn nha!"

Thái giám được Chiêu Quang đế phái đến canh ở chỗ này và cung nữ được Đoan phi nương nương phái đến coi chừng dùm vừa nghe lời này xong, mấy ngày mấy đêm liên tiếp mệt nhọc cũng tiêu tán, hỉ tước xoay người liền nhắm thẳng hướng Hoàng cung bay đi, tất phải báo tin tốt lành này cho nhóm chủ tử trong cung đầu tiên.

Sở Tương Vương và Sở Tương Vương Phi mấy ngày nay đều ở trong Dung Quận Vương phủ trong, lúc này nghe nói nhi tử sống lại, trong mắt Vương Phi điểm lệ quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu tạ ơn ông trời, Sở Tương Vương vuốt vuốt chòm râu hoa râm một đêm không ngừng gật đầu, khen hắn sinh được tiểu tử tốt, chịu tổn thương nặng như vậy còn có thể gắng gượng qua; Phúc bá vội vàng chạy đi Trấn quốc công phủ báo tin vui, để tránh cho lão quốc công phải một ngày ba bốn lần lo lắng chạy đến chỗ này.

Tóm lại, tình cảnh bi thảm vẫn luôn quanh quẩn ở Dung Quận Vương phủ, cuối cùng gạt qua một bên tiêu tán, một mảnh trời quang tiết trời tốt.

Chu Nhan được Hoa Dung Nguyệt nâng dậy, Phượng Khuynh Thành bưng bát súp vừa mới nấu lên từng miếng từng miếng đút cho Chu Nhan ăn; mấy ngày nay Chu Nhan vẫn luôn dựa vào miếng nhân sâm cùng súp nhân sâm nuôi, hiện giờ thật vất vả mới tỉnh lại, tự nhiên là phải ăn vào mấy ngụm bồi bổ cho tốt, giống như nóng nòng muốn chỗ máu tươi bị mất đi kia đều bổ trở về.

Sở Tương Vương Phi vọt tới trước mặt ái tử, gắt gao nắm chặt tay nàng, thương tâm đau lòng không ngừng rơi lệ: "Ngươi đứa nhỏ này đúng là không nghe lời, trước kia đã nói qua cho ngươi mặc dù đang ở kinh thành thái bình yên ổn, nhưng không được buông lỏng cảnh giác; nhưng ngươi cũng không vâng lời vi nương, hiện tại vừa vặn, tổn thương còn nặng hơn ở trên chiến trường, thiếu chút nữa đều đi đời nhà ma!"

Sở Tương Vương đau lòng ái thê, tiến lên phía trước ôm lấy bả vai run lẩy bẩy vì khóc của ái thê, giống như là muốn đem sức mạnh truyền cho ái thê.

Chu Nhan đã uống mấy ngụm súp nhân sâm, yết hầu không giống như mới tỉnh lại sít chặt, hiển nhiên cũng có chút tinh thần, liền cố chấp chống đỡ thân thể, tựa vào trong lòng Hoa Dung Nguyệt, cười trấn an nhìn mẫu thân thương tâm nói: "Mẫu phi, không cần lại khóc, ta đây không phải là vẫn tốt hay sao? Nhìn ánh mắt của người đều sưng lên rồi, nếu tiếp tục như vậy hai vị ca ca đều trách ta bất hiếu đi!"

Sở Tương Vương Phi từ nhỏ chính là được cưng chiều lớn lên, sau lại gả cho Sở Tương Vương, người nam nhân này lại càng cưng chiều ái thê, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng chưa dám, hiện giờ thương tâm khổ sở vì đứa con trai thứ ba này, ai dám nói câu nào?

"Hai người ca ca kia của thương ngươi còn không kịp, làm sao dám nói ngươi bất hiếu? Cũng trách nhị ca của ngươi đến muộn, bằng không có thể chắn giúp ngươi!" Nói xong, Sở Tương Vương Phi lại gạt lệ một hồi, nhìn Chu Nhan có chút đau lòng khó xử.

Hiện tại nhớ ra, sau khi nàng ngất đi lần cuối cùng nhìn thấy hẳn không phải là ảo giác; nhị ca mang theo cấm vệ quân tiến đến cứu nàng, mà lúc sau nàng cảm giác giống như được người nào đó ôm lấy người nọ hẳn cũng là nhị ca; song... Nếu như không phải nhị ca đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ nàng thật sự sẽ không về được nữa.

Sở Tương Vương an ủi tốt ái thê, liền đưa người đi xuống nghỉ ngơi, sau đó đuổi tất cả mọi người tạp ra khỏi phòng, có yếu nhân(nhân vật quan trọng) ở bên ngoài coi chừng dùm, lúc này mới ngồi xuống một cái ghế tròn, nhìn sắc mặt 'Nhi tử' trắng bệch như cũ, vặn lông mày, hỏi: "A Nhan có biết ai làm ngươi bị thương không?"

Chu Nhan thấy trong phòng ngoài Hoa Dung Nguyệt chỉ còn lại phụ thân, ngay cả Phượng Khuynh Thành cũng không biết chạy đi đâu, tự nhiên cũng là có cái gì thì nói cái đó không hề che: "Vết đao trên người là Tiết Ưng chém..." Cánh tay ôm Chu Nhan của Hoa Dung Nguyệt bỗng thắt chặt, Chu Nhan đau quay đầu nhìn hắn một cái, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, vội buông ra: "Còn về phần những vết thương khác trên người, hẳn là tổn thương lúc ta thay Xích Vũ Hoàng tử chắn ám khí!"

Sắc mặt Sở Tương Vương quả nhiên đen xì, nắm tay gần như có chút phát run đặt ở đầu gối: "Sớm đã biết Tây Man lòng lang dạ thú, khuyên thiên tử không nên nghe theo lời đám người Thương thái phó kia mà thực sự liên nhân, nhưng thiên tử khư khư cố chấp, vẫn cứ một mực mang dã lang này vào hậu viện cắn con ta bị thương, nhân vật giống như đại ác súc sinh như thế, lão phu định sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Thấy phụ thân thật sự nổi giận, Chu Nhan phỏng đoán hết lần này đến lần khác, khuyên nhủ: "Phụ vương ngàn vạn lần không cần phật ý thiên tử đâu!"

"Vì sao không thể? Thiên tử trẻ tuổi, căn bản không biết Tây Man này từ tiền triều tới nay chính là người lật lọng, một đám man di đả thương người sau lưng, nếu quả thật thu công chúa của bọn họ, sợ là sớm muộn gì có một ngày chúng ta còn có thể một lần nữa lầm vào cảnh chiến tranh cực khổ!"

Sở Tương Vương là em ruột tiên đế, năm đó lại có công nâng đỡ ấu chủ đăng cơ; cho tới nay tuy rằng Chiêu Quang đế kiêng kị vị thúc thúc quyền cao chức trọng này của mình, nhưng lại không thể không dựa vào thân thúc đến giúp đỡ; có thể nói là yêu đến nghiến răng nghiến lợi, rất nghiến răng nghiến lợi; nhưng Sở Tương Vương hiển nhiên một trung thành vốn không để ý đến điểm ấy, chỉ là thuận theo tính tình của mình sớm cho rằng một số ít chuyện, hoàn toàn do thiên tử tuổi trẻ mà xem nhẹ.

Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền có chút lo lắng: "Phụ vương, người có biết vì sao sau khi thiên tử biết đám người Thương Thái phó kết bè kết cánh, còn dung túng đám người bọn họ không?"

Sở Tương Vương đa mưu túc trí, tự nhiên một câu nói toạc ra: "Thiên tử tâm tính đa nghi, hắn là muốn để đám lão gia này ngăn chặn ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play