Sống từ bé đến lớn,
nàng luôn tự tin mình là một người kiêu ngạo nhất; nhưng lần đầu tiên
nàng gặp người đó, nàng hết lần này đến lần khác thất bại; đầu tiên là
bí mật chưa đánh đã tan, tiếp đó lại phát hiện bản lĩnh của người đó cao hơn mình, thậm chí bản lĩnh sâu không lường được; lúc này để nàng tin
tưởng nàng ta thân thiện? Làm sao tín nhiệm nàng ta không bán đứng mình
đây!
Nhìn Chu Nhan khó có lúc bị nàng nháo đến nghiêm mặt,
Phượng Khuynh Thành cũng không dám tiếp tục tùy ý làm càn thêm nữa; dù
sao hùng sư trước mắt này chỉ là bị nàng lừa gạt, cũng không phải tên
ngốc Hoa Dung Nguyệt kia; cho nên tự mình thu liễm là sự lựa chọn sáng
suốt nhất.
Phượng Khuynh Thành vừa thu lại vui đùa cùng càn
quấy lúc trước, lập tức đứng thẳng người lên giống như núi cao, từ sau
lúc trở về đây là lần đầu tiên trên dung nhan xinh đẹp của nàng ta hiện
ra vẻ nghiêm túc nói:"Chu Nhan, ngươi thật tâm yêu thích quả dưa ngu
ngốc kia sao?"
Chu Nhan vốn cho là nữ nhân này còn muốn
giằng co thêm, không ngờ nàng ta thay đổi đề tài nhanh như vậy, thế
nhưng chuyển đến trên người Hoa Dung Nguyệt; nàng híp mắt lại nhìn
Phượng Khuynh Thành, muốn từ trong mắt nàng ta nhìn ra chút manh mối, nữ nhân này, nàng thật sự đoán không ra.
Thấy Chu Nhan không
nói, Phượng Khuynh Thành cứ thế nói tiếp: "Tiểu Hoa hẳn là đã từng nói
cho ngươi nghe, ta là một tiểu khất cái được lão quốc công nhặt ở bên
ngoài về nuôi; từ lúc ta có trí nhớ đến nay ta chưa từng có người thân,
mỗi ngày đi theo một đám khất cái lôi tha lôi thôi đứng ở bên ngoài viện những nhà có tiền đợi người khác bố thí; vì cuộc sống, ta đã từng móc
trộm tiền trong túi của người khác, đã lừa gạt bánh bao của người bán
hàng rong để no bụng, đã trèo cây cao hái quả ăn, cũng từng đánh nhau
với chó hoang vì đoạt gà quay hào khách ăn còn lại..." Nhìn thời điểm
dung nhan xinh đẹp nói ra những lời này, lại có thể cười hì hì; giống
như những chuyện khổ sở trước kia nàng chưa từng phải trải qua, nói
phong khinh vân đạm.
"Ở lúc
ta sắp bị chết đói, là lão quốc công đã cứu ta, hắn cho ta cơm ăn, cho
ta quần áo đẹp để mặc, cho tên cho ta để ta có được cuộc sống như người
bình thường; từ nhỏ đến lớn ta đều hâm mộ tiểu Hoa, hắn sinh ra đã tôn
quý, người cũng thông minh xinh đẹp; không chỉ lão quốc công thương hắn, ngay cả tiên đế hình như cũng xem hắn như con trai;dù sao ta cũng thích ăn hiếp hắn, thích nhìn ánh mắt hồng hồng của hắn lúc bị ta ăn hiếp,
rồi cả bộ dáng liều chết cắn môi kìm nén không để cho mình bật khóc; đó
là bởi vì hâm mộ cuộc sống quá tốt của hắn, tốt đến mức làm cho ta ghen
tị... Nhưng chậm rãi, loại ăn hiếp này thành thói quen, thói quen trêu
chọc hắn, thói quen nhìn hắn bị ta trọc tức đến giậm chậm nổi điên!"
Nói xong, Phượng Khuynh Thành liền ngước cằm lên cười hì hì; khóe mắt xinh
đẹp mang theo diễm lệ, kinh diễm làm cho người ta quên cả hô hấp.
"Lúc nhỏ tiểu Hoa rất hay bị các công tử Vương hầu khác trêu đùa, bởi vì lúc nhỏ hắn rất lớn lên rất giống một tiểu cô nương, phấn điêu ngọc mài,
trắng nộn đô đô, thời điểm im lặng không nói lời nào càng giống một tiểu kim đồng, nhân gian hiếm có! Cũng chính vì hắn rất dễ nhìn, nên lúc nào cũng bị người chế giễu; ta vì hắn, đánh nhau với đám công tử Vương hầu
trêu đùa hắn kia, chậm chễ chuyện xuất giá,kéo dài qua mức; mà hắn cũng
vì ta, mà nơi khóe mắt bị người cào cho bị thương, đến nay còn lưu lại
một vết sẹo nhàn nhạt..." Nói tới đây, Phượng Khuynh Thành quái gở nhìn
Chu Nhan đứng ở một bên im lặng ngồi nghe nàng nói chuyện "Đây chính là
ràng buộc giữa chúng ta, chán ghét đối phương chán ghét muốn chết, tuy
nhiên vì đối phương ngay cả mạng cũng có thể không cần; cho nên Chu
Nhan, ngay cả lúc chúng ta chia ra cũng không cho phép ngươi ăn hiếp
hắn, để cho hắn chịu một chút ủy khuất gì!"
Nhìn thấy ánh
mắt sắc bén cường thế kia của Phượng Khuynh Thành, Chu Nhan ngây ngẩn cả người; nàng đã sớm đoán ra Hoa Dung Nguyệt và Phượng Khuynh Thành trong đó có một chút cảm tình, nhưng không ngờ lại sâu như vậy; chán ghét đối phương, rồi lại quan tâm đối phương; loại cảm tình này, chỉ sợ là tình
cảm mãnh liệt nhất cũng khó dứt bỏ!
"Cho tới bây giờ ta cũng không có nghĩ qua muốn ăn hiếp hắn, lại càng không muốn ủy khuất hắn!"
Chu Nhan thì thào mở miệng, đối mặt với ánh mắt sắc bén kia của Phượng
Khuynh Thành, nàng đột nhiên loại cảm giác như gặp nhạc mẫu, áp lực
trước nay chưa từng có, suýt nữa làm nàng thở không nổi.
Phượng Khuynh Thành cao ngạo ngẩng cằm lên, không thèm để cam đoan của nàng
vào trong mắt: "Ngươi dám sao?"
'Nhạc mẫu' thật mạnh, mồ hôi của Chu Nhan rất nhanh đều rơi xuống!
"Ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần ngươi không cô phụ tiểu Hoa, ta cũng sẽ không
nsoi ra bí mật của ngươi; dù sao ta nhìn ra được, hắn vô cùng yêu thích
gươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sống cũng tại phải nữ giả nam
trang thành đệ nhất mãnh tướng của Đại Chu? !"
Chu Nhan nghe ra ý ở ngoài lời của Phượng Khuynh Thành, chỉ cần nàng không cô phụ Hoa Dung Nguyệt, nàng ta liền giúp nàng giấu diếm; nhưng nếu nàng đối xử
không tốt với Hoa Dung Nguyệt, đổi lại cũng chỉ có nàng xui xẻo!
Nữ nhân này, thật sự là yêu diễm, cũng quá là lẳng lơ!
Nếu nhận được câu trả lời thuyết phục của nàng ta, tảng đá lớn trong lòng
Chu Nhan cuối cùng cũng rơi xuống: "Lúc trước là vạn bất đắc dĩ, bây giờ trở thành vui vẻ hưởng thụ; giả dạng nam nhân lâu rồi thật ra cũng cảm
thấy không tệ, ít nhất nếu như lúc trước ta không phải là 'Nam nhân'
cũng sẽ không ở chung một chỗ cùng Hoa nhi."
Phượng Khuynh
Thành cũng không phủ nhận: "Cũng đúng, tên kia là đoạn tụ, đặc biệt
thích chơi đùa thố gia tử!" Hơn nữa tật xấu thích chơi đùa thố gia tử
chính là bị nàng bức đi.
Thấy giọng nói của
Phượng Khuynh Thành dịu đi rất nhiều, Chu Nhan liền tận dụng triệt để,
trực tiếp hỏi ra vấn đề vướng mắc trong lòng: "Ngươi biết võ công, có
phải hay không?"
Phượng Khuynh Thành đưa mắt nhìn về phía
Chu Nhan, nhìn sắc mặt nghiêm trang của nàng, cười nhẹ, nói : "Người
trưởng thành trong Trấn quốc công phủ điêu linh(rời rạc tan tác), ông
nội tuổi tác lớn không thể bảo vệ cả đời bên người tiểu Hoa được; năm đó ông nội dẫn ta về phủ nguyên nhân thứ nhất là đòng cảm, thứ hai cũng là hi vọng tương lai ta sẽ có thể ở bên cạnh bảo vệ cháu yêu của hắn; võ
công, trí mưu, mấy thứ này từ nhỏ ta đã được ông nội mời người đến huấn
luyện; cho nên ngươi không phát hiện được hơi thở của ta ban nãy cũng
như chuyện ta chợt xuất hiện lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng là hợp tình lý!"
Thấy Phượng Khuynh Thành
không che giấu chút nào chậm rãi nói ra, Chu Nhan cũng không có ý định
giấu diếm suy nghĩ cũng bất an trong lòng, nói : "Thực không dám giấu
diếm, gần đây kinh thành thời buổi rối loạn; trước lúc ta cùng Hoa nhi
tha hân, ta từng bị đồng liêu ám toán qua; thời gian trước lại có hắc y
nhân ẩn nấp vào Vương phủ ám sát, hơn nữa ta dám khẳng định này ba người trên không cùng một bọn; đổi lại àm nói, ở kinh thành người muốn giết
ta nhiều lắm, ngay cả thiên tử trong lòng cũng kiêng dè ta; Phượng
Khuynh Thành, biết ngươi biết võ công ở nơi này, thật ra ta cũng an lòng không ít, ít ra ngươi cũng có thể giúp ta bảo vệ hắn!"
Phượng Khuynh Thành cười khúc khích, vẻ mặt không sao cả: "Không ngờ Đại tướng quân như ngươi còn là loại bánh trái thơm ngon, cả ngày đều có người
đến ân cần thăm hỏi cái mạng nhỏ của ngươi nha!"
Chu Nhan
cười khổ: "Triều đình phong vân vốn là thay đổi trong nháy mắt, ta cản
trở lợi ích của người khác dĩ nhiên bị coi là cái gai trong mắt người
khác rồi; hơn nữa hiện tại Tây Man Đại hoàng tử và công chúa cũng tới
nơi này, nói thật ta đã có chút đáp ứng không xuể, hơn nữa gần đây bên
cạnh lại có người vòng tới vòng lui, huyên náo, loại phiền này ta chịu
không nổi!"
Chu Nhan cũng không biết mình làm sao nữa, lại
có thể nói những lời này cùng Phượng Khuynh Thành; có lẽ nàng biết nàng
cùng nữ nhân này là cùng một loại người, cũng biết, nàng ta giống nàng
vô cùng quan tâm Hoa Dung Nguyệt; mục đích giống nhau, tính cách giống
nhau, người như thế tụ cùng một chỗ, không phải trở thành bạn thân thì
chính là trở thành kẻ thù một mất một còn; nhưng Chu Nhan nguyện ý trở
thành bạn thân cùng nàng ta.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của
Chu Nhan, Phượng Khuynh Thành cuối cùng cũng thu hồi tính không tập
trung của mình, suy nghĩ một lúc lâu, nói : "Ngươi yên tâm giao tiểu Hoa cho ta, mạnh dạn đi làm; dùng quyết đoán của ngươi , đáng chết giết,
nên giết giết, nam nhân của ngươi, ta thay ngươi coi chừng dùm!"
Chu Nhan chính là cần những lời này của Phượng Khuynh Thành, có nàng ta võ
công cao như thế ở bên cạnh Hoa Dung Nguyệt, nàng tuyệt đối yên tâm.
Phượng Khuynh Thành bị ánh mắt vui mừng kia nhìn đến có chút xấu hộ, lúc sau
bắt đầu ho khan một tiếng nói: "Chỉ là, ta có một điều kiện!"
"Ngươi nói đi, miễn là ta có thể thỏa mãn được!"
Phượng Khuynh Thành lập tức quy mao nói : "Ta ở lại quý phủ này phải miễn ăn miễn ở, lão nương không lấy ra một phân tiền!"
Chu Nhan vốn cho là nàng ta sẽ đưa ra điều kiện gian xảo gì, không ngờ lại là chuyện này.
Nhìn Chu Nhan sửng sốt, Phượng Khuynh Thành có chút ngượng ngùng: "Trước kia ở Trấn quốc công phủ, tốt xấu gì cũng có ông nội chăm sóc nên tiểu Hoa
không dám làm nhiều chuyện khó dễ ta, hiện giờ ta ở dưới mái hiên nhà
hắn, có chuyện gì súc sinh kia không làm được, hiện tại ta vô cùng
nghèo, nếu như hắn vô sỉ đến thu tiền nhà của ta, chỉ là ngay cả một
đồng tiền ta cũng không có; cho nên hai ta đã nói xong; miễn ăn miễn ở,
ta miễn phí trông coi viện cho ngươi; thành giao nhé!"
Khóe
miệng Chu Nhan khẽ nhếch lên, nhìn ánh mắt bức thiết của Phượng Khuynh
Thành, nuốt nước miếng một cái, cuối cùng kiên định gật đầu đáp ứng!
Không hổ là người sống chung từ nhỏ với Hoa nhi, đầu người này nghĩ chuyện gì thật đúng là không phải người bình thường có thể lý giải được.
...
Bởi vì chính miệng Phượng Khuynh Thành hứa hẹn, coi như Chu Nhan cũng không lo lắng chuyện ở nhà nữa; tuy rằng nàng không am hiểu chuyện nghênh đón đưa tiễn ở trên quan trường, nhưng cũng phải người bị đánh mà chỉ biết
buồn bực trong lòng; đương nhiên hiểu được kẻ địch ở trên triều đình của nàng là ai, đồng chiến hữu của nàng là ai; còn về phần Chiêu Quang đế,
chính là một người khẩu xà tâm phật, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi,
tuyệt đối không thể trông cậy được gì.
Dung Quận Vương phủ
là chỗ ở của nàng, là nàng dâu trong nhà; đương nhiên nàng phải bảo vệ
cho tốt, sau khi trải qua sự kiện hắc y nhân mặc dù nàng có thầm nghĩ
muốn điều binh đến tăng cường phòng bị, nhưng thứ nhất lo lắng đả thảo
kinh xà, thứ hai cũng là bản thân nàng đắn đo; hiện giờ đợi lâu như vậy
vẫn không thấy nhóm người tiếp theo nhóm chủ động tìm tới cửa, lần này
nàng phải liều một lần, trực tiếp tìm nhị ca, lợi dụng chức quyền thuận
tiện điều mười mấy tên cấm vệ quân đến đây chông coi đại trạch xa hoa
này dùm; lại đích thân chọn vài tên thân binh thân thủ tốt âm thầm bảo
hộ bên cạnh Hoa Dung Nguyệt mới thực sự yên tâm được.
Trong khoảng
thời gian gần đây nàng phát hiện có một đám người lạ di chuyển bên cạnh, cứ kêu bọn Quý Hải trước, để cho bọn họ phái người nhìn chằm chằm bên
cạnh nàng mọi lúc, chỉ cần phát hiện có người cố ý tiếp cận, lập tức bắt lại đưa đến phòng giam trong đại quân Tây Bắc; thà rằng bắt nhầm một
người, cũng không tha cho một tên khốn nạn không có ý tốt.
Chu Nhan sử dụng một loạt biện pháp nhất thời làm cho triều thần trên triều đình nghe đến đều biến sắc, nhất là ở trong lòng của một đám người
Thương Thái Phó lại càng qua lại chặt chẽ, dùng ánh mắt hết sức nghi ngờ không ngừng qua lại thăm dò ở trên mặt của Chu Nhan.
Sở
Tương Vương biết nhi tử làm việc này, hắn cũng nhạy bén phát hiện hình
như đã xảy ra chuyện gì đó, thừa dịp lúc hạ triều ngăn nàng lại: "Gần
đây quý phủ có xảy ra chuyện gì hay không?"
Chu Nhan hiểu
nếu như nói thực cho phụ vương biết, sợ là mẫu phi cũng sẽ biết; vì để
cho hai vị lão nhân an tâm, nàng cười nhẹ, nâng mũ quan, nói : "Phụ
vương quá lo lắng rồi, chỉ là con cảm thấy Xích Vũ hoàng tử này chưa rời khỏi kinh thành, trước đó con và hắn là địch thủ, tuy nói hiện tại hai
nước qua lại thân thiết cũng không thể tùy ý lơi là; cho nên mới để nhị
ca điều người đến bảo hộ ở trong vương phủ, để con thêm yên tâm mà
thôi!"
Lời này Chu Nhan nói hợp tình hợp lý, ngay cả Sở
Tương Vương dù nghi ngờ cũng không tìm ra sơ hở, chỉ là vỗ bả vai của
nàng, dặn dò: "Tâm tư của đứa nhỏ này thực tinh tế, biết bảo vệ mình như vậy phụ vương cũng an tâm; nhưng nhớ kỹ một điểm, có chuyện gì chớ giấu diếm phụ vương và hai vị ca ca của ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng ai
cũng không dám ức hiếp ngươi!"
Chu Nhan rất ngưỡng mộ và tôn trọng cha của mình, thấy hắn nói như vậy tất nhiên là có ý che chở cho
nàng, vui vẻ gật gật đầu; cũng đi theo phụ thân ra khỏi hoàng cung, chia hướng trở về nhà.
Nhưng Chu Nhan vừa về đến phủ, từ xa đã
nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết; nhất thời dọa nàng sợ tới mức mở to
hai mắt, chỉ là vội vã chạy tới hậu viện lúc nhìn đến người mới nhẹ
nhàng thở ra.
Liền thấy vẻ mặt sợ hãi của Cao Uy, giống như phía sau có cầm thú cắn hắn, chạy loạn khắp nơi.
Nhìn thấy Chu Nhan còn chưa thay triều phục đứng trước vườn hoa ở tiền viện, Cao hồ ly hãy giống như nhìn thấy chúa cứu thế, vừa giang hai tay chạy
qua, vừa liều mạng gọi to: "Tướng quân, cứu mạng! Trong viện nhà ngươi
nuôi súc sinh sao không nói sớm, lão tử thiếu chút nữa thành thức ăn
trong miệng của nàng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT