Nửa tháng sau là sinh nhật một vị cô cô của Cố Khanh Ngôn, khi còn bé y đã ở với nàng một thời gian dài, vì thế lần này phải đến nhà cô cô chúc thọ.
Xà bảo bảo bước đi mềm mại tới cổng sơn trang tiễn Cố Khanh Ngôn cùng Cố Mộc Mộc, kéo kéo ống tay áo y không muốn dời: “Ca ca, trở về sớm nha.”
Cố Mộc Mộc vỗ cánh, nói: “Cùng đi! Cùng đi!”
Cố Khanh Ngôn ôm Xà bảo bảo vào ngực: “Khanh Ngữ có muốn đi cùng không?”
Xà bảo bảo hỏi y: “Có nhiều Long tộc đến không ca ca?”
Cố Khanh Ngôn ở trong lòng thở dài, đúng sự thật trả lời: “Nhiều a.”
Bảo bảo nhìn nhìn bàn tay mình: “Ca ca, ta không đi.”
Cố Khanh Ngôn buồn bã, đặt Xà bảo bảo đứng trên đất, ngồi xuống dặn hắn: “Ta đi rồi ngươi không có việc gì đừng rời khỏi hồ, ngày mai ta sẽ về.”
Xà bảo bảo cố sức gật đầu: “Ta sẽ ngoan!”
Cố Khanh Ngôn mang theo Cố Mộc Mộc cưỡi mây mà đi, Xà bảo bảo uể oải tiêu sái quay về bên trong hồ.
Đợi khi nào mọc ra long trảo lại cùng các tiểu long khác chơi đùa, thực ước ao được giống như bọn họ. Xà bảo bảo vừa mơ ước đến long trảo, từ từ nhập mộng đẹp. Ngủ không bao lâu, hắn tựa hồ nghe thấy Cố Khanh Ngôn ở trên bờ gọi mình. Xà bảo bảo hưng phấn mà từ dưới nước bơi lên, y thực sự đang đứng trên bờ.
Xà bảo bảo hai mắt phát sáng mà nhìn y: “Ca ca đã về rồi!” Nhưng rồi cảm thấy kỳ quái: “Mộc ca ca đâu rồi ah?”
Bạch Ngọc Bích biến hình giả dạng thành Cố Khanh Ngôn đã phải rất cố gắng. Sơn trang này tràn ngập linh khí của Long vương Cố gia, ở trong môi trường linh khí cường đại như thế, người mang linh khí yếu bị hạn chế hành động rất nhiều.Tuy nơi này không giống Thanh Long dẫn, hoàn toàn không có khả năng sử dụng phép thuật biến hóa, thế nhưng tối đa cũng chỉ có thể biến chính bản thân thành Cố Khanh Ngôn mà thôi.
Bạch Ngọc Bích dụ Xà bảo bảo nổi trên mặt nước: “Lại đây với ca ca, ca ca mang ngươi ra ngoài chơi.” Linh khí trong hồ càng nặng, nếu không Bạch Ngọc Bích đã trực tiếp tiến đến bắt người.
Xà bảo bảo cúi đầu: “Ca ca, ta không muốn đến, chờ sau khi ta mọc ra long trảo rồi hẵng đến có được không.”
Bạch Ngọc Bích hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm chờ ngươi mọc ra long trảo, không bằng đi đầu thai chuyển thế còn nhanh hơn.
Xà bảo bảo nghe thấy tiếng hừ lạnh nhạt như vậy, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không biết vì sao ca ca lại phát ra âm thanh này.
Bạch Ngọc Bích vội vàng làm ra biểu tình ôn nhu: “Bảo bảo ngoan, ca ca mang ngươi đi chơi.”
Xà bảo bảo bơi tới bên bờ, nằm ngửa tại trên mặt nước hài lòng cười nói: “Chơi bóng được không?”
Bạch Ngọc Bích kiên quyết nói: “Không được, ngươi chuẩn bị đi.”
Xà bảo bảo ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao: “Nhưng ngày hôm nay nóng lắm.” Hắn rời xa bờ một chút, chui vào dưới đám lá sen, đối với Bạch Ngọc Bích cười nói: “Ở đây tốt hơn.”
Bạch Ngọc Bích trong lòng giận tím mặt, mày nhăn lại được gần, vận dụng mọi khả năng bình tâm tĩnh trí mở miệng nói: “Ngươi còn chần chờ cái gì, mau lên đây.”
Bản thân tự cho là đã tỏ thái độ hòa ái, nhưng đối với Xà bảo bảo mà nói, thế là đang tức giận rồi. Cố Khanh Ngôn chưa bao giờ nói như vậy, hắn sững sờ, ngốc ở phía dưới đám hoa sen.
Bạch Ngọc Bích nhìn hắn đờ ra, ngực càng thêm khí, cả giận nói: “Lên đây!”
Xà bảo bảo hơi há mồm, ngập ngừng gọi: “Ca ca?”
Hắn chậm rãi bơi tới bên bờ, chậm rãi ly khai hồ nước, uyển chuyển đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Bích.
Bạch Ngọc Bích kéo mạnh cánh tay, túm hắn đi, Xà bảo bảo bị nắm đau, không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ mở to hai mắt nhìn y.
Bạch Ngọc Bích đi nhanh ra phía ngoài, hầu như là kéo hắn trên mặt đất. Xà bảo bảo không đi giầy, bàn chân non mịn quen đi trên cỏ mềm, giờ lại bị kéo lê trên phiến đá, đau được đến hắn hô to, không chịu đi tiếp.
“Ô… Ca ca, ngươi muốn đi đâu? Chân ta đau lắm, đau lắm!”
“Ta mang ngươi ra bên ngoài chơi, đi mau lên”
“Ta không đi, ta không đi”
Bạch Ngọc Bích cố sức kéo mạnh một cái, đau đến mức Xà bảo bảo kêu thảm thiết. Hắn khủng hoảng đến cực điểm, y phục trên người đều là từ da rắn lột biến thành, bị hà khắc ngược đãi như vậy, bản năng giãy khỏi trong tay Bạch Ngọc Bích.
Xà bảo bảo kinh hoàng khóc rống: “Ca ca … Ô … ca ca … ngươi muốn làm gì nha.”
Bạch Ngọc Bích thấy hắn né tránh càng thêm tức giận, tuy rằng gia đinh bên trong sơn trang đã bị y lừa đi chỗ khác, nhưng cũng không có nhiều thời gian tốn sức với tiểu xà này. Y đưa tay tóm Xà bảo bảo, làm hắn giật mình lùi về phía sau, xoay người chạy về hướng Danh Hoa hồ. Bạch Ngọc Bích vội vã rụt tay lại, dụ hống gọi: “Bảo bảo, bảo bảo.”
Xà bảo bảo dừng lại, quay đầu chần chờ nhìn y: “Ca ca, ngươi làm sao vậy?” Trên mặt tràn đầy lệ ngân, thân thể run nhè nhẹ, đương nhiên là bị phát cuồng “Cố Khanh Ngôn” dọa cho sợ không ít.
Bạch Ngọc Bích ôn nhu nói: “Ca ca là muốn mang ngươi đi ra ngoài chơi, ngươi thế nào không nghe lời.”
Xà bảo bảo khóc thút thít: “Ta không muốn đi ra ngoài chơi.”
Bạch Ngọc Bích đè xuống trong lòng lửa giận: “Vậy ngươi quay về trong hồ đi, sau đó ta vĩnh viễn cũng không thèm nhìn ngươi.”
Xà bảo bảo giật mình đứng im tại chỗ, không hiểu vì sao ca ca luôn ôn hòa lại tức giận như vậy, ủy ủy khuất khuất nói: “Vậy chúng ta về phòng đi.”
Bạch Ngọc Bích không nghĩ đến tiểu xà này lại khó bắt đến thế, nếu như vào trong phòng, phạm vi trốn ít hơn, gật đầu đồng ý. Xà bảo bảo khiếp sinh sinh đi theo phía sau y, vừa đi vừa lau nước mắt. Y trước đó đã tại hai bên đường rắc bột hùng hoàng (trị tà khí), gió nhẹ đưa đến một chút, Xà bảo bảo lập tức cảm thấy cả người khó chịu.
Vừa bước chân vào phòng, Bạch Ngọc Bích liền đóng cửa lại, Xà bảo bảo ngồi trên giường, nơm nớp lo sợ nhìn y. Y đi đến gần, tát vào mặt hắn một cái. Xà bảo bảo bị đánh ngã trên đất, đau đớn che mặt gọi: “Ca ca, ca ca.”
Bạch Ngọc Bích nhấc chân đá trúng vào phía trên bụng của hắn. Xà bảo bảo lui thành một đoàn, nước mắt nước mũi chật vật chảy xuống. Thấy y định đá tiếp, bảo bảo lui nhanh vào góc nhà, run run ôm đầu. Bạch Ngọc Bích kéo hắn ra, lại đá mạnh vào đùi bảo bảo. Tâm tình của y luôn luôn không tốt, tiểu xà càng phản kháng, y càng tức giận. Xà bảo bảo sợ hãi, chậm rãi lê đến góc nhà cuộn mình lại, động nhẹ cũng không dám. Bạch Ngọc Bích tiến đến dẫm vào bàn chân hắn, bảo bảo chỉ biết khóc không dám đánh lại.
Xà bảo bảo hoàn toàn không phản kháng, Bạch Ngọc Bích thấy không có ý tứ đánh tiếp, kéo ghế ngồi bên cạnh. ” Không nghe lời như thế, ngay hôm nay ngươi cút ra ngoài sơn trang cho ta, không được trở về nữa.”
Xà bảo bảo bị dọa cho đông cứng, lời nói không còn rõ ràng: “Ta nghe lời mà, ta nghe lời mà, ta ngoan mà.”
Bạch Ngọc Bích lạnh nhạt nói: ” Nghe lời ta thì cút đi.” Y nắm lấy tóc Xà bảo bảo kéo lên.
Xà bảo bảo dãy dụa khóc hô: “Ca ca, ca ca.”
Người ca ca bởi vì hắn bị thương mà thức suốt đêm chiếu cố, tại sao lại biến thành như hiện tại? Xà bảo bảo nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ cảm thấy thật kinh khủng.
Bạch Ngọc Bích liếc hắn, lạnh lùng phun ra câu nói tối vô tình: “Ta rất chán ghét ngươi, chán ghét hình dáng xấu xí chẳng ra sao của ngươi, từ hôm nay ngươi cút đi cho ta.”
Xà bảo bảo bị đẩy ra ngoài cửa, hắn sợ hãi, không hiểu gì. Nghĩ trở về Danh Hoa hồ, vừa bước được một bước đụng trúng vào bột hùng hoàng, giống như lửa đột nhiên thiêu đốt, nửa thân dưới hiện ra đuôi rắn. Chỉ còn con đường hướng ra ngoài sơn trang là có thể đi, hắn quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn. Xa xa mây đen lặng lẽ kéo đến, Xà bảo bảo quay trở lại gõ cửa, ở bên ngoài hô khóc: “Ca ca, trời sắp mưa rồi. Ca ca, trời sắp mưa rồi.”
Cánh cửa truyền đến âm thanh băng lạnh tuyệt tình: “Cút đi.”
Ngày xưa, ca ca nếu như nghe thấy mình bảo trời sắp mưa, sẽ cho mình vào nằm trên giường, sẽ làm cho mình lều linh khí trong suốt.
Xà bảo bảo nằm úp sấp bất động ngoài cửa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên phiến đá trắng lót đường, hội tụ dần thành một mảng.
Đi, đi nơi nào đây? Hắn lần đầu tiên mở mắt ra là thấy ca ca bên Danh Hoa hồ đọc sách. Sơn trang bên hồ như là mẫu thân của hắn, hài tử dời xa mẫu thân thì biết đi đâu?
Xà bảo bảo không hiểu tự hỏi, hắn đã bị những thay đổi của Cố Khanh Ngôn dọa cho tâm cam đau nhức. Nhưng dù cho ca ca có phát cuồng thì vẫn là ca ca. Tiểu xà thống khổ cuộn cuộn đuôi, không dời khỏi ca ca, không dời khỏi ca ca.
Cửa được đẩy ra, Xà bảo bảo ngẩng đầu nhìn. Bạch Ngọc Bích thấy đuôi rắn của hắn, chán ghét nhíu mày: “Ngươi làm gì còn chưa đi?”
Xà bảo bảo nước mắt chảy xuống nhanh hơn, hắn nắm lấy vạt áo Bạch Ngọc Bích: “Ca ca, ta ngoan mà, ta ngoan mà, ta ngoan mà.”
Bạch Ngọc Bích lui về phía sau một bước: “Ta không phải ca ca của ngươi, không được lại gọi ta ca ca.”
Y cũng không nghĩ mang tiểu xà ra bên ngoài giết, cho dù thu phục yêu quái là chuyện bình thường của Long tộc, nhưng đều là các yêu quái tà ác. Kể cả y chán ghét tiểu xà, cũng không thể làm trái lương tâm cho rằng hắn cũng giống như những yêu quái tà ác kia.
Phải thừa nhận, Cố Khanh Ngữ dưỡng được tiểu xà này rất ôn hòa. Nhưng cho dù là dạng yêu quái nào, một khi đã ly khai lãnh địa của rồng, sẽ không có biện pháp quay trở lại.
Xà bảo bảo không biết y đang nghĩ cái gì, lần nữa kéo kéo vạt áo của y. Lần này đổi lấy một cước không nặng không nhẹ, đá vào bàn tay hắn. Bảo bảo vẫn kiên trì không chịu buông, Bạch Ngọc Bích nắm lấy tóc hắn làm Xà bảo bảo lo sợ lại bị kéo đứng lên.
Bạch Ngọc Bích: “Ta mang ngươi về đúng chỗ của mình, là núi non rừng rậm nơi các ngươi vẫn sống, nơi nào đó có hồ nước giống như Danh Hoa hồ.
Y quyết định đưa tiểu xà này rời xa khu vực ảnh hưởng của Danh Hoa hồ, đến lãnh địa của yêu quái. Hắn thấy những xà yêu khác tự nhiên sẽ hiểu bản thân là thuộc về đâu.
Xà bảo bảo khóc rống: “Ta không đi, ca ca, ca ca a, ca ca.”
Bạch Ngọc Bích kéo hắn ra phía ngoài sơn trang, Xà bảo bảo thống khổ dãy dụa cái đuôi. Trong lúc dây dưa, Bạch Ngọc Bích cảm thấy một cỗ khí lực rất lớn từ lòng bàn tay truyền ra ngoài. Tiểu xà đứng trên đuôi rắn cách y vài bước, con mắt đỏ bừng, mạnh mẽ hướng về phía Danh Hoa hồ trườn đi. Hắn biết lúc này bột phấn hai bên đường sẽ làm bản thân thống khổ, thế nhưng so với nỗi đau phải rời xa ca ca, nỗi đau này chẳng là gì.
Bột phấn hùng hoàng dính trên người làm Xà bảo bảo lăn lộn thét chói tai, thân mình đã hoàn toàn biến thành một con rắn. Lỗ lực trườn về phía trước, bản năng nói cho hắn biết chỉ cần tiến về phía trước, có thể vào được Danh Hoa hồ, nước hồ sẽ thanh tẩy những thống khổ do bột phấn hùng hoàng gây nên.
Bạch Ngọc Bích kéo đuôi hắn, tiểu xà dãy dụa phun ra tín tử. Y kéo hắn chạy nhanh ra phía cổng sơn trang, tiểu xà dùng đuôi quấn lấy cửa, vô luận như thế nào cũng không chịu đi tiếp.
Bạch Ngọc Bích lúc này đã ra bên ngoài sơn trang, không bị linh khí của Long vương khống chế nữa, liền xuất ra toàn lực kéo thân thể tiểu xà. Tay y nắm chặt tại tiểu xà thất thốn làm cho hắn không thể động đậy chỉ có thể dùng đuôi gắt gao quấn chặt cánh cửa sơn trang.
Xà bảo bảo có thể duy trì bản thân trong thời gian dài nhưng không phải không có giới hạn. Hắn cảm thấy đau đớn giống như khớp xương toàn thân sắp dời nhau ra đến nơi, đau đến mức thần trí dần dần không rõ ràng, trước mắt một mảng huyết hồng.
Bạch Ngọc Bích bỗng nhiên buông lỏng tay, lao về phía trước ngã sấp. Tiểu xà từ trên cửa thoát xuống, ngay tại khoảng khắc y không phòng bị, hung hăng cắn một nhát xuống cánh tay.
Y trong nháy mắt đã bị tê dại, sắc xanh đáng sợ nhanh chóng từ trên cánh tay lan tràn lên mặt. Y không còn duy trì được hình dạng Cố Khanh Ngôn nữa, lộ ra bộ mặt thật của bản thân, vội vàng bỏ rơi tiểu xà, muốn chạy nhanh khỏi đây đi giải độc.
Bạch xà trườn trên mặt đất, con mắt ánh lên quang mang huyết hồng đáng sợ, lộ ra hàm răng sắc nhọn, nhanh chóng lần thứ hai vọt đến bên cạnh y. Hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ nghĩ cắn người trước mắt này một nhát.
Bạch Ngọc Bích cả người bị quấn chặt. Đầu tiểu xà đặt trên cổ y, hướng về phía yết hầu cắn xuống.
“Khanh ngữ! Khanh ngữ!”
Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Bạch xà thoáng chần chừ, quay đầu nhìn về phía bên kia.
Cố Khanh Ngôn sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.
Bạch xà nhìn Cố Khanh Ngôn, chớp mắt do dự.
Bạch Ngọc Bích nhân cơ hội vung tay giãy khỏi Bạch xà, dùng cánh tay còn lại không bị tê liệt nắm tại thất thốn của hắn. Bạch xà tức giận, cố sức cắn xé hướng về phía y. Y chỉ có thể cố gắng đưa hắn lên cao, cách xa bản thân một chút. Răng nanh kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, vậy mà lại mang kịch độc đến ngay cả loài rồng cũng phải tê liệt, y thực sự không muốn đụng đến lần nào nữa.
Bạch xà không cắn được y, càng tỏ ra tức giận, thân thể quấn Bạch Ngọc Bích càng chặt hơn. Giằng co qua lại một trận, hầu như có thể nghe được âm thanh của xương y phát ra khanh khách.
Hàm răng tức giận cuối cùng cũng cắn được gì đó, Cố Khanh Ngôn đã đặt cánh tay vào miệng hắn, nhẹ nhàng xoa đầu: “Khanh Ngữ, Khanh Ngữ.” Y tách cánh tay của Bạch Ngọc Bích ra, ôm lấy đầu Bạch xà vào ngực.
Bạch xà nhanh chóng quấn chặt lên người y.
Cố Khanh Ngôn ôm bạch xà, hôn lên đầu hắn, lòng bàn tay hiện lên ánh sáng triệu hồi ra long sừng mà phụ vương cho. Long sừng gặp được linh khí, tự động xuất hiện. Linh khí của Bạch Ngọc Bích không thể thương tổn đến Xà bảo bảo được nữa, trái lại dựa vào độ tuổi cùng thể lực, y ngược lại nhận hết mọi thống khổ.
Sau khi long sừng xuất hiện Bạch xà liền an ổn hơn một chút. Vẫn quấn chặt lấy Cố Khanh Ngôn, không ngừng phun ra tín tử, nhưng không có tấn công nữa.
Cố Khanh Ngôn căm tức đối Bạch Ngọc Bích: “Ngươi còn không mau đi đi.”
Trong bữa tiệc chúc thọ của cô cô y luôn luôn không yên tâm, Cố Mộc Mộc cũng buồn bã ỉu xìu. Đây là chuyện chưa từng có, bởi vì cảm thấy thập phần bất an nên đã để lại Mộc Mộc một mình quay về, không nghĩ tới lại thấy Xà bảo bảo đang phát cuồng cắn người.
Bạch Ngọc Bích chán ghét này tiểu xà không phải chuyện mới một hai ngày. Cố Khanh Ngôn thực sự tin tưởng Xà bảo bảo sẽ không chủ động công kích người khác, tất cả phải có nguyên nhân gì đó, nên đối với y hoàn toàn không khách khí. Bất quá Cố Khanh Ngôn trời sinh bản tính ôn hòa, hữu lễ, cho dù giận đến cực điểm cũng không nói ra những lời quá tuyệt tình.
Bị một con rắn quấn đến mức đó đối với Bạch Ngọc Bích là vô cùng nhục nhã, nghe vậy cả giận nói: “Cố Khanh Ngôn, xem ra ngươi dưỡng được cái yêu nghiệt.”
Bạch xà trong lòng Cố Khanh Ngôn khi nghe những lời này, phút chốc nhanh chóng thăm dò đến bên cạnh Bạch Ngọc Bích, mở to miệng. Y trên người còn độc xà, hầu như không áp chế được, vội vã tìm địa phương để bức độc. Vì thế giậm chân oán hận, phất tay áo dời đi.
Lúc này trời mưa xối xả, cuồng phong gào thét. Mưa tầm tã rơi xuống, Bạch xà bản năng muốn chui vào trong đất tránh né. Cố Khanh Ngôm ôm hắn trở vào sơn trang, y cũng trúng độc xà, không còn sức đưa Xà bảo bảo trở lại Danh Hoa hồ, lại không biết chuyện gì đã xảy ra, tốt nhất là đưa bảo bảo vào trong phòng.
Cố Khanh Ngôn tìm đan dược ăn vào, độc xà lần này quá nặng, y không có cách nào lập tức bài trừ ra ngoài, chỉ có thể dựa vào linh đan dược hiệu trợ giúp.
Bạch xà buông y ra, trườn đến bên giường, Cố Khanh Ngôn thay y phục đã ướt, lấy bố khăn lau nước trên thân mình Bạch xà, sau đó ôm hắn lên giường. Hai người nằm cùng nhau, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Bạch xà phiền chán không yên, có lúc sẽ dựng lên thân thể, từ trên xuống dưới quấn lấy cổ Cố Khanh Ngôn, con mắt huyết hồng nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Cố Khanh Ngôn ôn nhu nhìn hắn, thấp giọng gọi: “Khanh Ngữ, Khanh Ngữ.”
Bạch xà không hiểu hay không nghe thấy, cái đầu dần dần xuống thấp, tùy thời có thể một nhát cắn vào yết hầu của Cố Khanh Ngôn. Y xoa xoa thân thể của Bạch xà: ” Hài tử ngoan, ngủ một lúc nha, ngươi mệt rồi.”
Hắn thoáng do dự, chậm rãi cúi xuống, cùng y ngủ một chỗ.
Cố Khanh Ngôn thương tiếc nói: “Khanh Ngữ, xin lỗi, sau này ta vĩnh viễn sẽ không dời khỏi ngươi.”
Bạch xà lắc lắc đuôi, cái đầu gác trên hõm vai Cố Khanh Ngôn, khép lại con mắt đỏ màu máu. Vào đêm, khi y đã ngủ rồi, hắn lặng lẽ ngẩng đầu, quan sát Cố Khanh Ngôn. Yêu tính ẩn sâu cùng năng lực bị kích phát, nháy mắt áp đảo toàn bộ ký ức và tình cảm. Hắn không nhận ra người trước mắt mình là ai, chỉ là phiền muộn trong lòng khi nhìn thấy con người này thì thư hoãn rất nhiều. Y bây giờ đang ngủ, con mắt Bạch xà đỏ lên, nhìn chằm chằm vào yết hầu Cố Khanh Ngôn. Vị trí trí mạng khi đột kích.
Cố Khanh Ngôn trong giấc mộng vẫn thân thủ ôm Xà bảo bảo, dưới hàng mi thon dài chảy ra một giọt lệ trong suốt.
Bạch xà nhìn hạt lệ này, chần chừ cúi người đi xuống, cảm thụ khí tức của nó. Nơi nào đó chứa đựng hối hận, đau đớn, vô tận quan tâm cùng tình ý. Cố Khanh Ngôn ngủ không sâu, tín tử của Bạch xà nhẹ nhàng đụng chạm trên mặt, y mở mắt cùng hắn nhìn nhau. Thật nhiều bi thương lẫn thâm tình từ trong mắt Cố Khanh Ngôn phát ra, sắc đỏ trong mắt Bạch xà dần dần phai nhạt.
Cố Khanh Ngôn ôm hắn: “Khanh Ngữ, Khanh Ngữ…”
Một tiếng nhẹ cất lên. Giống như ngày đầu tiên đặt tên cho Xà bảo bảo, ở bên cạnh hồ nhiều lần gọi, hi vọng vật nhỏ trong hồ kia biết là mình đang gọi hắn. Kêu lên không biết bao nhiêu lâu, vật nhỏ thích truy đuổi dược thảo rốt cục tỉnh ngộ, ngậm dược thảo mà đi lên nhìn y.
Khi đó, Cố Khanh Ngôn thường vui mừng xoa đầu hắn, vì hắn đã hiểu mình đang nói gì mà hân hoan, không quản gian khổ mà vào sâu hơn trong núi, thu thập trân quý dược thảo cho hắn.
Dược thảo sinh trưởng trên kỳ sơn không thể dùng tiên thuật leo lên được, mà những dược thảo này đối với bản thân cũng không có nhiều tác dụng, chỉ là muốn nhìn thấy vật nhỏ bên dưới mặt hồ trong suốt vui vẻ truy đuổi. Đã toàn tâm toàn ý tin tưởng, sẽ vì hắn cáng đáng mọi cực khổ, chỉ nhượng hắn cùng chính mình khoái hoạt. Đó không phải là quyết định vô duyên vô cớ mà do bản thân hắn cũng đã cho y rất nhiều niềm vui. Mỗi khi đọc sách buồn chán, cầm khối bánh gạo nếp bột lọc ném về phía mặt hồ, sẽ gặp được Xà bảo bảo nhanh chóng tiến đến. Hắn sẽ ngậm khối bánh mà lấy lòng y.
Xà bảo bảo đã coi y là người thân duy nhất, mở mắt ra đầu tiên sẽ đi tìm. Thế nhưng hắn cũng quyến luyến hồ nước ôn nhu, rất ít khi dời khỏi Danh Hoa hồ, nếu như phải lên bờ, nhất định là có việc gì đó.
Khi trời có mưa, hắn sẽ ủy khuất tìm đến mình mà đòi làm lều linh khí. Đến lúc đói bụng, hắn sẽ lên bờ nhẹ nhàng gẩy gẩy chiếc đàn cạnh đó để gọi y. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà Cố Khanh Ngữ biến thành hình dạng như vậy?
Cố Khanh Ngôn trong lòng đau khổ chua xót, nước mắt chầm chậm chảy xuống. Y từ nhỏ đã ôn nhu kiên định, số lần rơi lệ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch xà nhìn nước mắt của y, cúi đầu xuống để tại phía dưới cằm Cố Khanh Ngôn. Tín tử ngay tại chỗ yết hầu phun ra nuốt vào. Nước mắt Cố Khanh Ngôn từng giọt từng giọt rơi trên đầu hắn, nhịp tim của y thật bình ổn.
Người trước mặt là ai? Tiếng tim đập quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức làm hắn cứ muốn nghe mãi.
Là ai dạy ta đọc thơ, là ai cho ta dược thảo, là ai khi trời mưa thì tạo ra lều linh khí, là ai ôm ta trong long trảo, cả ngày theo ta chơi đùa trên mặt hồ, là ai …
Là chủ nhân của nhịp tim này, là tiểu Long ca ca.
Thế nhưng vì sao y muốn đuổi ta đi, đá vào đùi ta, dẫm vào bàn chân ta? Ngoại trừ ở bên ca ca, ta không còn biết đi đâu. Vì sao muốn kéo ta ra khỏi cánh cửa? Y nặng tay như vậy, như là muốn hủy ta đi. Sau đó .. lại xuất hiện một người ca ca khác. Người ca ca đánh ta, không có nhịp tim bình ổn như thế.
Bạch xà trong ngực Cố Khanh Ngôn biến thành hình dáng Xà bảo bảo, mạnh mẽ ôm lấy y, khóc rống lên: “Ca ca, ca ca, ta ngoan mà, ngươi đừng đuổi ta đi nhé, ta sợ lắm.”
Cố Khanh Ngôn ôm chặt hắn: ” Ngươi ngoan, ca ca thích ngươi nhất, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không để ngươi đi, Khanh Ngữ, Khanh Ngữ.”
Xà bảo bảo ruột gan đứt từng khúc, nhớ đến sự tình lúc ban ngày làm hắn run lên, tức giận cùng sợ hãi dằn vặt, như vậy thương tâm, hắn không còn chỗ nào để đi ngoại trừ sơn trang sinh sống từ nhỏ.
Một đêm này dài dằng dặc, Xà bảo bảo vẫn nằm trong lòng Cố Khanh Ngôn.
Hắn luôn khép hờ con mắt, gối đầu lên vai Cố Khanh Ngôn, qua một lúc lại đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu quan sát tỉ mẩn khuôn mặt y. Cố Khanh Ngôn ôn nhu nhìn lại hắn, mỗi lần đều là đợi cho đến khi bảo bảo nhắm mắt, lại một lần nữa ôm thật chặt, ôn nhu vỗ về, trấn an hắn. Cho đến khi bình minh lên, Xà bảo bảo rốt cục không chống đỡ được nữa, uể oải ngã xuống ngủ.
Cố Khanh Ngôn nằm trên giường ôm hắn, trong lòng trăm mối không thể lý giải. Ánh mắt Xà bảo bảo nhìn y, trong vô hạn ỷ lại hỗn loạn sự sợ hãi cùng hoài nghi, cho dù phần nghi ngờ này rất nhỏ không đáng kể, vẫn làm Cố Khanh Ngôn đau đớn. Y lặng lẽ ngồi dậy, một mình đi ra ngoài.
Gia đinh trong sơn trang rất ít, nhưng đều có vị trí nhất định, ngay ngắn phù hợp. Cố Khanh Ngôn gọi tất cả vào phòng khách, hỏi mọi người hôm qua ở đâu.
Các thủ vệ và gia đinh trong viện đều nói nhận được thư của y, yêu cầu bọn họ trông chừng gì đó, thư của Long tộc khi đã nhận được sẽ tự tiêu thất, ít có giả tạo. Cố Khanh Ngôn khẽ gật đầu, không có trách cứ bọn họ. Y tuyển chọn gia đinh là quen thuộc từ nhỏ, tuyệt đối tín nhiệm.
Bước dần đến Danh Hoa hồ, không gian xung quanh được trận mưa cọ rửa qua, cỏ xanh biếc, nhìn không ra bất luận đầu mối nào.
Cố Khanh Ngôn thong thả tiến về phía trung tâm thảm cỏ, đi qua đi lại đến lần thứ ba liền đến cạnh hồ đứng lặng. Ven hồ đột nhiên hiện lên ánh sáng, Cố Khanh Ngôn hóa thành thanh long, phi thân vào trong Danh Hoa hồ.
Nước là Xà bảo bảo yêu thích nhất, cũng là thứ yêu thích của loài rồng. Khi Cố Khanh Ngôn lựa chọn nơi này, để cải tạo cho nước hồ trong suốt đã phải mất khá nhiều tâm sức.
Y lặn sâu xuống phía dưới, dùng bản thân cảm nhận biến hóa của nước. Ngay cả khi mưa to đã rửa trôi tất cả, cũng sẽ vẫn tìm được điểm nào đó lưu lại. Cố Khanh Ngôn ở trong nước trở mình qua lại rồi chậm rãi trồi lên mặt nước, quay về hình người.
Trong nước có hùng hoàng, là thứ mà xà tối e ngại.
Nhưng hồ nước được y bảo vệ, sẽ không bị nhiễm tạp chất từ bên ngoài sơn trang đưa đến, vậy nên trong nước có hùng hoàng nhất định là từ bên trong sơn trang, chắc chắn do nước của trận mưa to đã cuốn tất cả từ trong viện vào hồ.
Cố Khanh Ngôn cường lực trấn áp tức giận, sắc mặt xanh trắng đứng trong nước.
Xà bảo bảo từ trong phòng chạy ra, nét mặt kinh hoảng tìm kiếm Cố Khanh Ngôn, từ xa thấy y đứng trong hồ lập tức chạy tới. Đến gần liền thấy y sắc mặt tái nhợt, hắn sợ hãi mà đứng im tại chỗ, do dự bước lùi lại.
Cố Khanh Ngôn thở dài, chìa tay vẫy hắn đến bên cạnh.
Xà bảo bảo chầm chậm từng bước đi tới, như con mèo nhỏ mẫn cảm, tùy thời chuẩn bị xảy ra tình huống gì là chạy trốn.
Cố Khanh Ngôn cũng không vội vàng hấp tấp, chỉ là đứng ở nơi đó chờ đợi, chờ Xà bảo bảo chậm rãi bước vào trong nước, chậm rãi đi đến gần mình, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi bảo bảo rõ ràng khát vọng ở bên cạnh y rồi lại e ngại y.
Nước hồ thanh lương giống như bàn tay ôn nhu của mẫu thân, vì Xà bảo bảo xua đi phiền toái trong lòng. Hắn hơi mở miệng thở dài, yên tâm cúi đầu trong ngực Cố Khanh Ngôn. Y ôm hắn chìm vào trong nước, Xà bảo bảo vững vàng ôm lấy y, vẫn không nhúc nhích.
Hắn dán chặt như thể là bộ phận nào đó trên người Cố Khanh Ngôn, có lẽ là do y khuyết thiếu lân phiến, có hắn, nên mới hoàn chỉnh.
Cố Khanh Ngôn vận dụng linh khí lần nữa thanh lọc hồ nước, tàn dư của bột hùng hoàng trong Danh Hoa hồ hoàn toàn bị bài trừ ra ngoài. Xà bảo bảo có thể ở trong nước như trước chơi đùa.
Bọn họ ở trong nước chơi một buổi sáng, đến bữa trưa mới nổi lên.
Xà bảo bảo ngồi bên cạnh Cố Khanh Ngôn, đang ăn một bát đậu hũ, y dùng dược thảo đã nghiền nát đắp lên vết thương trên chân hắn.
“Khanh Ngữ, ngày hôm qua sau khi ta đi, chân của ngươi tại sao lại bị thương rồi?”
Xà bảo bảo cảnh giác ngẩng đầu, nhìn y thật kỹ, hồi lâu mới nói: “Ca ca làm đấy, ca ca dẫm vào đấy.”
Đó thực sự là thiên đại oan uổng, mà bí mật ẩn sâu trong đấy làm Cố Khanh Ngôn phẫn nộ.
Y khẽ vuốt tóc hắn: “Sau đó thì sao?”
Xà bảo bảo cẩn thận nhớ lại: “Sau đó ca ca kéo ta ra bên ngoài.” Hắn bỏ đậu hũ không ăn, ôm lấy chân Cố Khanh Ngôn khóc rống: “Ta không muốn đi, ta không muốn đi.”
Trong mắt Cố Khanh Ngôn chợt lóe lệ quang, rất nhanh liền tiêu thất, y ôn nhu nói: “Xảy ra chuyện gì cũng không để ngươi đi.” Khẽ vuốt bàn tay bảo bảo đang đặt trên đùi mình: “Sau khi ngươi cắn ca ca, ca ca biến thành một người khác, ngươi còn nhớ không?”
Xà bảo bảo lắc đầu, khi hắn cắn Bạch Ngọc Bích đã mất đi thần trí. Nếu như vẫn tỉnh táo, thì Bạch Ngọc Bích với khuôn mặt của Cố Khanh Ngôn có đánh chết hắn, hắn cũng không cắn về phía người kia.
Nhưng Xà bảo bảo vẫn còn nhớ một việc: “Rồi tới một ca ca nữa, gọi tên của ta.”
Cố Khanh Ngôn kéo hắn đứng lên, nghiêm túc nói: “Chỉ có một ca ca là ta. Người đuổi ngươi đi không phải là ta.”
Y đã biết rõ chân tướng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, vô luận như thế nào, đầu tiên phải giải thích rõ ràng cho bảo bảo minh bạch.
Xà bảo bảo mờ mịt nhìn y, Cố Khanh Ngôn hôn lên trán hắn: “Ca ca thay đổi sang hình dáng khác, ngươi không phải sợ.”
Trước mắt Xà bảo bảo chợt lóe lên ánh sáng nhạt màu, khuôn mặt Cố Khanh Ngôn biến mất, hiện lên là Cố gia Long vương dáng dấp.
Hắn a lên một tiếng, mạnh mẽ nhảy đến: “Bá bá”
Này tiếng bá bá thốt ra được ủy khuất đến cực điểm, nước mắt dâng lên chực khóc. Như hài tử hướng đến phụ mẫu tố khổ, chờ mong toàn tâm âu yếm cùng an ủi.
Chỉ là dưới khuôn mặt bá bá lại truyền đến thanh âm của Cố Khanh Ngôn, bế Xà bảo bảo lên cao: “Ta không phải bá bá, ta là ca ca.” Nói đến bốn chữ cuối cùng, thanh âm giống như của Long vương.
Xà bảo bảo kinh ngạc nhìn, Cố Khanh Ngôn trước mặt hắn biến trở về hình dạng ban đầu. Hắn đến gần sờ vào mặt y, kinh ngạc nói: “Bá bá, ca ca, ca ca, bá bá.”
Cố Khanh Ngôn để hắn ngồi lên đùi mình: “Ngươi nhìn cho rõ nhé, nếu như học được phép thuật, có thể biến thành hình dáng của người khác. Ca ca mà đánh ngươi là người khác biến thành. Ta cùng Mộc Mộc vẫn ở tại tiệc chúc thọ của cô cô.”
Xà bảo bảo si ngốc nhìn y, như muốn khóc, bỗng nhiên cười lên, hắn ôm cổ y: “Ca ca, không phải là ngươi, không phải là ngươi, đều không phải là ngươi đánh ta … Ca ca, người khác vì sao lại biến thành ngươi rồi đánh ta?” Những lời này nói ra, nước mắt phút chốc đầy lên.
Cố Khanh Ngôn đau lòng: ” Không liên quan đến ngươi, là do ta sai.”
Xa xa truyền đến tiếng chim hót, một chấm đen bay đến gần, có thể thấy được bộ lông hoa mỹ. Cố Mộc Mộc đậu lên vai Cố Khanh Ngôn, nhìn thấy hồng ngân trên mặt Xà bảo bảo. Hắn kinh ngạc, phẫn nộ, hóa thành hình dáng thiếu niên đứng bên cạnh Cố Khanh Ngôn, đưa tay sờ lên mặt bảo bảo: “Ai đánh ngươi thế?”
Xà bảo bảo lần đầu tiên thấy Mộc Mộc biến thành hình người, khụt khịt cái mũi, ủy khuất nói:” Không biết là ai.”
Cố Mộc Mộc thất vọng ngã ngồi: “Ngươi sao lại ngu ngốc như thế, là ai cũng không biết, Mộc Mộc ca làm sao cho ngươi trút giận đây.”
Cố Khanh Ngôn lạnh nhạt nói: “Ta biết là được rồi.”
Đại thụ che trời quấn quanh tấm bia đá màu trắng cao to, hoa văn cứng cáp mang phong cách cổ xưa. Khối bia đá đã đứng đây hơn nghìn năm rồi, nó đại biểu cho gia tộc vinh quang cùng huy hoàng. Cố Khanh Ngôn đứng phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa chữ viết trên mặt, đợi gia đinh đi gọi Bạch Ngọc Bích.
Bạch Ngọc Bích đã dẫn được độc xà ra ngoài, sắc mặt âm trầm đi ra nhìn Cố Khanh Ngôn, lạnh lùng nói: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Cố Khanh Ngôn ngữ khí đạm mạc: “Về sau không được có bất cứ chủ ý gì đối với Cố Khanh Ngữ.”
Bạch Ngọc Bích ngạo nghễ cười nhạt: “Yêu nghiệt hung tàn, cần phải diệt trừ. Độc xà của ngươi lợi hại dị thường, lẽ nào ngươi không biết? Ta không chỉ muốn giết hắn, còn muốn báo lên long đình (sân rồng), thỉnh xuất thần khí, đánh hắn hồn phách tiêu tán.”
Cố Khanh Ngôn bất động thanh sắc: ” Chuyện quan trọng nhất của Long tộc không phải diệt trừ yêu quái, mà tạo mây làm mưa. Ngày hôm qua phụ cận Danh Hoa hồ có một trận mưa to đúng không? Ta cũng muốn lên long đình hỏi một chút. Có thể tại khu vực Danh Hoa hồ làm mưa chỉ có lệnh muội, mà Long tộc nào làm sai sẽ bị nhốt trong hàn đầm ba trăm năm.”
Bạch Ngọc Bích híp lại con mắt, lạnh lùng nói: “Cố Khanh Ngôn, San San ái mộ ngươi như thế, vậy mà ngươi lại quá vô tình.”
Cố Khanh Ngôn ngữ khí càng thêm lãnh đạm: “Loại ái mộ này, ta vô phúc hưởng thụ. Ngày hôm qua có một trận mưa to đã đưa vô số phấn hùng hoàng vào trong Danh Hoa hồ của ta, Bạch huynh hiển nhiên biết rất rõ lai lịch của chúng đi.”
Bạch Ngọc Bích cả giận nói: “Biết thì thế nào?”
Cố Khanh Ngôn vươn tay ra, ngón tay thon dài tuyết trắng, lòng bàn tay bỗng nở ra một đóa liên hoa bạch sắc (hoa sen trắng), ở giữa lóe ra quang mang, một thanh kiếm xoay tròn tại trung tâm.
“Bạch huynh vô cớ đột nhập vào sơn trang của ta, thương tổn người của Cố gia. Hôm nay chúng ta phải đánh một trận, người nào bại sẽ vĩnh viễn không được bước vào khu vực của đối phương trong vòng mười dặm.”
Trong khi nói chuyện, thanh kiếm đã dài ra đến ba thước, (1 thước=40cm, kiếm dài khoảng 1m2), trên thân hàn khí lóng lánh.
Cố Khanh Ngôn vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, hàn khí phút chốc tan biến. Đây là chưởng kiếm rất khó luyện thành trong Long tộc, nhất là với tuổi trẻ như y càng hiếm gặp có tu vi cao như vậy, dĩ nhiên thao túng thanh kiếm dễ dàng.
Bạch Ngọc Bích đương nhiên biết mình không phải là đối thủ có thực lực tương đương với Cố Khanh Ngôn, nhưng chỉ vì muội muội thích mà chú ý đến y nhiều hơn. Ngày hôm qua nhìn y lấy thân mình ngăn lại tiểu xà kia bản thân đã cảm thấy ngoài ý muốn, hôm nay lại thấy y thao túng thanh kiếm như thế, trong ngực càng khiếp sợ.
Bạch Ngọc Bích không phải là kẻ nhát gan, lại khó gặp được trong đời người tuổi trẻ có khả năng cùng thực lực có thể đối kháng với mình, thống khoái nói: “Hảo, đánh liền đánh.”
Xa xa trong rừng đi ra một nữ tử, buồn bã nói: “Đánh rồi thì thế nào, nếu ca ca thắng, y sẽ danh chính ngôn thuận không bao giờ … đến nữa, ngươi thua thì từ nay về sau còn có thể có một ngày vui sướng sao, ca ca?”
Gió thổi liêu khởi quần áo của nàng bay phấp phới, Bạch San San buồn thanh nói: “Hàn đầm ba trăm năm, không phải là việc gì quá khó khăn. Cố Khanh Ngôn, ngươi không cần uy hiếp huynh trưởng của ta.”
Nàng ta rút ra kiếm trên thắt lưng: “Không bằng ta thay huynh ấy, thua rồi ta sẽ đến long đình nhận sai.”
Bạch Ngọc Bích vội la lên: “San San, ngươi đừng làm phiền, đi về nhà đi, chuyện không liên quan đến ngươi.”
Bạch San San oán hận huynh trưởng nhúng ta vào, đẩy nàng đến hoàn cảnh xấu hổ như thế.
Vì tình huynh muội, cũng chỉ có thể buông tha Cố Khanh Ngôn, bị loại phiền muộn này dày vò khiến nàng muốn hét lên, giận dữ nói: “Ca ca, đây là chuyện của ta!”
Trong lòng Cố Khanh Ngôn thở dài một tiếng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, ngữ khí càng thêm băng giá: “Là chuyện của ngươi cũng tốt.”
Y biết rõ nếu lộ ra biểu tình hòa hoãn, chính là tăng thêm dằn vặt cho Bạch San San. Nếu như đã không định cùng nàng ta một chỗ, hà tất phải hảo tâm, cho nàng biết không còn hi vọng, để nàng không thực hiện được mong muốn mà đau lòng. Cố Khanh Ngôn cảm thấy bản thân lúc này chẳng đáng phải làm người tốt, trên đời không thiếu gì người ái mộ người.
Bạch Ngọc Bích lắc mình ngăn cảm trước mặt muội muội: “San San, ngươi về nhà đi.”
Một cỗ lực nhu hòa nhưng ít có khả năng chống lại vọt tới, Bạch Ngọc Bích bị ép lùi về phía sau mấy bước. Vài tiếng đinh đương, kiếm trong tay Bạch San San gãy thành vài đoạn rơi trên đất. Cố Khanh Ngôn lui về chỗ cũ, thu hồi kiếm: “Cố Khanh Ngôn xin cáo từ, thỉnh hiền huynh hiền muội tuân thủ giao ước.” Y phiêu nhiên (từ từ, tà tà, phiêu dật) ly khai, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Bạch San San che mặt khóc rống lên, quỳnh hoa trên cây như hiểu được tâm ý nàng ta, sà xuống bên cạnh.
Cố Khanh Ngôn trở về sơn trang, Xà bảo bảo đang nằm trên võng ngủ trưa. Mà Cố Mộc Mộc ghé vào trên ngực hắn, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh.
Y đuổi nó xuống dưới: “Đừng đánh thức hắn.”
Xà bảo bảo nghe thấy thanh âm của y, hân hoan mở mắt ra, xòe ra bàn tay cho Cố Khanh Ngôn xem bảo bối trong đó: “Ca ca, bá bá vừa tới, người cho ta viên ngọc này.”
Cố Khanh Ngôn cầm lấy bàn ta hắn: “Bá bá đưa cho, ngươi phải giữ gìn cho tốt.”