- Vậy ai biết ngươi đã từng làm chuyện tốt gì?

Ôn Tử Bình chế nhạo:

- Ta chỉ biết bộ nghành của ngươi không làm chuyện tốt, luôn luôn không làm.

- Vậy chúng ta chỉ bàn công việc.

Chu Nguyệt Minh vẫn cười híp mắt:

- Các người muốn đón Phương cự hiệp, là phụng lệnh của ai? Có dụng ý gì?

Ôn Tử Bình cười lạnh nói: 

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Hai hàng lông mày của Ôn Nhâm Bình dựng lên:

- Nói cho hắn biết cũng không sao. Ta phụng lệnh của kim thượng mời Phương cự hiệp vào cung, hoàng thượng có chuyện muốn bí mật thương nghị với đại hiệp.

Chu Nguyệt Minh lại mặt mày rạng rỡ, khẽ lui một bước:

- À, ngài đã có lệnh vua trên người, vai vế thân phận còn cao hơn ta nhiều, ta đây phải chắp tay dựa dẫm, nào dám tranh giành. Có điều, phụng thánh dụ thì nhất định là chuyện tốt sao? Như vậy chắc đã sớm không còn dân oán, thiên hạ thái bình rồi, đúng không? Ha ha, ta đã nhiều chuyện rồi. Đã là ý chỉ của thánh thượng, chắc chắn là trên thuận ý trời, dưới hợp nhân hòa rồi, chẳng những là một chuyện tốt, mà còn là một đại công.

Chu Nguyệt Minh là một người lão luyện, không đến lúc cần thiết thì hắn nói chuyện luôn chừa lại đường lui.

Huống hồ chuyện này còn liên quan đến việc phê bình thánh ý.

Giống như những lời vừa rồi, hắn đã nói một cách rất hàm súc rồi.

Ôn Nhâm Bình dĩ nhiên hiểu ý của hắn.

Do đó y giận dữ nói: 

- Hoàng thượng luôn coi trọng Phương cự hiệp, mấy lần muốn mời cự hiệp đứng ra chủ trì đại sự của triều đình, chỉ là cự hiệp vẫn luôn kiên quyết từ chối. Thực ra chỉ cần y chịu rời núi, ở bên cạnh hoàng thượng quản lý đại cục, thanh trừ tiểu nhân, đả kích gian nịnh, khiến triều đình không còn suy đồi, lấy lại sĩ khí, đó không phải là một chuyện cực tốt sao? Cự hiệp cũng vừa lúc dùng một thân bản lĩnh, một đời tâm huyết, cống hiến cho triều đình vạn dân, đó chẳng phải là chí lớn có thể thi triển, chuyện tốt bằng trời sao? Ta không cầu công, chỉ cầu chu toàn chuyện này.

- Đúng đúng đúng.

Chu Nguyệt Minh cười như trăng tròn:

- Là chuyện tốt, cũng là chiến công, càng là công đức vô lượng.

Loại người này, ngươi đánh hắn cũng không thấy hắn sẽ đau, hắn giết người có lẽ cũng không chảy máu.

- Ta cám ơn ý tốt của hoàng thượng, nhưng lại không cho rằng hoàn toàn giống như ngài nói.

Cự hiệp lên tiếng:

- Hoàng thượng trầm mê nữ sắc, tính thích vui đùa, bên cạnh lại có một đám người hùa theo, cho dù y kiên quyết cải cách, chấn hưng đại cục, chỉ dựa vào ý chí của một mình y thì cũng vô dụng. Huống hồ kim thượng mà ta biết, nói chung còn không thoát được lề lối tham hoa háo sắc, sa vào hưởng thụ, cho dù y nhất thời muốn thay đổi, không lâu sau cũng sẽ từ bỏ, an nhàn hưởng lạc. Thẳng thắn mà nói, ta cho rằng gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, hoàng thượng mấy lần bị hành thích, y lo lắng cho an nguy của mình, mới không để ý tới quần thần xung quanh ngăn cản, triệu ta vào kinh vào cung để hộ giá cho y. Tất cả những thứ khác như quan to lộc hậu, lời ngon tiếng ngọt đều là giả dối. Y muốn ta bảo vệ y, đây mới là mục đích. Nếu không, thánh thượng sẽ không cần một kẻ luôn khuyên y phải quan tâm chính sự, quản lý dân sinh, ở bên cạnh y lải nhải không ngừng.

Ôn Tử Bình rất đồng cảm: 

- Cho nên mới nói, triệu ngài vào triều phong quan, chính là để bảo vệ hoàng đế, chứ không phải vì muốn trọng dụng tài năng của cự hiệp, làm chuyện tốt cho thiên hạ vạn dân.

Cự hiệp hiên ngang nói: 

- Những năm gần đây tuy ta đã không hỏi chuyện giang hồ, nhưng tuổi già chí chưa già, hùng tâm vẫn còn. Nếu thật sự có thể cống hiến cho thiên hạ lê dân, ta sẵn sàng dốc hết sức mình, cố gắng đến chết, tuyệt không oán hận. Nhưng nếu chỉ trung thành phục vụ cho một nhà một người, ta lại không muốn làm. Ta thà rằng dạo chơi bốn biển, thấy một người cứu một mạng, gặp một chuyện làm một việc thiện còn hơn.

Ôn Tử Bình nói:

- Tốt!

Ôn Nhâm Bình lại nói: 

- Không tốt!

Ôn Tử Bình hỏi:

- Sao lại không tốt?

Ôn Nhâm Bình tức giận nói: 

- Cũng bởi vì triều chính hủ bại, gian thần hại nước, mà người có năng lực như cự hiệp lại không cố gắng giành lấy sự tín nhiệm của hoàng thượng, được trọng dụng hơn, phát huy ra sức, gạn đục khơi trong, một khi giang sơn Đại Tống ngày càng lụn bại, ai có thể cứu vãn được? Nếu mọi người đều nghĩ giống như cự hiệp, chỉ lo thân mình, không màng chính sự, triều đình không người, Tống thất còn gì để trông chờ?

Cự hiệp nhìn Ôn Nhâm Bình, bỗng sinh ra một sự kính trọng với hán tử tóc trắng quật cường này.

- Ta không phải mặc kệ, mà là không quản được. Muốn cải cách thì phải thay đổi hoàn toàn, chỉ một hai người muốn đổi, chỉ thay đổi một vài chuyện, giống như diễn trò, vậy thì thà rằng không đổi, bởi vì một khi thế lực đối địch phản công, e rằng sẽ ngày một tệ hơn, làm hại muôn dân. Nên biết, chính sự hiện đang nằm trong tay một đám gian nịnh tiểu nhân bên cạnh hoàng thượng. Bọn họ dựa vào đó để chiếm được lợi ích, hơn nữa đã ngồi lâu ở chức vị cao, một khi muốn cải cách sẽ chạm đến điều kiêng kị của bọn họ, đả kích quyền lực của bọn họ, ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ… cho dù quyền lực của bọn họ là chiếm lấy từ việc tổn thương người lương thiện trung nghĩa. Nếu như đánh cắp cướp đoạt đã thành thói quen, muốn hoàn toàn thanh trừ thói xấu này, cần phải liều chết một phen để sống sót, đưa mình vào chỗ chết để tìm đường sống. Thế nhưng hiện nay triều đình suy nhược lâu ngày, chỉ biết hàng đêm ca hát, hàng ngày hoan lạc, giặc ngoại thì nhìn chằm chằm, tùy thời đem binh xâm lấn, có thể nghĩ đến chuyện tiến bộ sao?

Cự hiệp nói:

- Chúng ta nếu mưu đồ đại sự, đổi mới quốc lực, chậm đã không kịp, nhanh cũng chưa xong. Tống thất lâm nguy đã hiện rõ mồn một, giống như người bệnh sắp chết, trăm ngàn vết thương, một khi đổi sang dùng thuốc mạnh, ngay cả một hơi còn sót lại cũng sẽ đứt. Những quần thần quyền quý đã nhận được lợi ích, một khi lợi ích bị khiêu chiến, bọn họ sẽ từ bỏ sao?

Ôn Nhâm Bình cau mày lẩm bẩm:

- Vậy cũng không thể không làm.

Y rõ ràng là phản đối cự hiệp, nhưng lại phản đối một cách không rõ ràng.

Y cũng có nỗi khổ tâm, bởi vì y không thể không phản đối lời của cự hiệp.

Y nhận lệnh của hoàng đế tới mới cự hiệp vào cung, nói tốt giúp hoàng thượng, y không thể thoái thác trách nhiệm.

Y càng bắt buộc phải phản đối, bởi vì nếu lời của cự hiệp là đúng, vậy sau khi y không được trọng dụng nhiều năm, cuối cùng rời bỏ cửa nhà, thoát ly đồng đạo giang hồ, chạy đến trong kinh làm chức “quan” không lớn không nhỏ, nhưng có thể thay hoàng thượng truyền chỉ cho người trong võ lâm, cùng với ghi chép các sự kiện lịch sử ít người biết để hoàng thượng và quan cao trong cung thưởng thức, trong lòng y cũng có ủy khuất vô tận.

Y chẳng qua chỉ muốn lúc sinh thời có thể làm một vài đại sự, ít nhất cũng làm vài chuyện có thể lưu danh sử xanh.

Thế nhưng từ khi y vào kinh nhậm chức đến nay, chỉ làm những việc vặt vãnh. Sử ghi chép lại ít người xem, vị trí của y cũng ít người tôn trọng. Những chuyện ủy thác cho y làm, phần lớn lại là việc vặt có liên quan đến thánh thượng quyền quý an nhàn hưởng lạc.

Y làm chức “quan” này chỉ hữu danh vô thực, có tiếng không có miếng, nhưng lại bị võ lâm đồng đạo chính trực sỉ vả, còn bị một số kẻ cậy quyền nịnh hót gây khó dễ, lại phải bảo trì quan hệ với quan to quyền quý, không cẩn thận sẽ bị chém đầu trị tội. Cho dù y vẫn luôn cẩn thận, nhưng một thân hoài bão lại không thể thi triển được.

Do đó y luôn muốn lập một chút đại công, khiến người ta nhìn y với cặp mắt khác xưa.

Hôm nay, hoàng thượng giao nhiệm vụ “chiêu mộ Phương cự hiệp” cho y, chính là coi trọng địa vị vốn có trên giang hồ của y.

Y rất hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ được thánh thượng và đám quyền thần bên cạnh hoàng đế coi trọng, ngoài ra Phương cự hiệp tiến vào phạm vi quyền lực của triều đình, mình có thể liên kết với y để gia tăng thực lực. Mặt khác, ngay cả Phương cự hiệp cũng vào cung tham gia triều chính, người khác cũng không dám ngang nhiên miệt thị, cười nhạo mình đã gần già nhưng vẫn đam mê chính sự nữa.

Cho nên thành bại của chuyện này có ảnh hưởng lớn đến y.

Nhưng hiện giờ xem ra, Phương cự hiệp không muốn làm việc chung với y, càng không nghe y khuyên bảo vào triều, hơn nữa lý do của Phương cự hiệp vô cùng hợp lý, cũng nói trúng tâm tư của y.

Có lẽ, lời nói của Phương cự hiệp là cố ý để cho mình nghe.

Cũng vì hợp tình hợp lý, Ôn Nhâm Bình mới muốn phản đối, nhưng lại phản đối rất yếu ớt.

Y nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở, đầu lưỡi mặn chát.

Cho nên lời nói của y cũng có phần chua chát, nhưng vẫn hùng hồn:

- Cho dù chỉ một người làm, cũng tốt hơn là không làm. Cho dù không làm được thì cũng đã tận hết sức mình, còn tốt hơn là thế cuộc khẩn trương mà chỉ biết tự bảo vệ mình, trơ mắt nhìn quốc gia suy tàn sắp đổ. Với quyết tâm cải cách của hoàng thượng, cộng thêm lực lượng của cự hiệp, vẫn có hi vọng thành công.

- Nói rất hay.

Cự hiệp hết sức tán thưởng:

- Nếu mọi người đều giống như ngài, có tâm chí xem an nguy của thiên hạ là trách nhiệm của mình, Tống thất đương nhiên có thể lớn mạnh, bách tính chắc hẳn có thể an cư. Có điều, đương kim thiên tử chỉ muốn bảo vệ quyền lực và tính mạng của y, tận tình hưởng lạc, không quan tâm đến lê dân, chúng ta sao có thể giúp y làm ác? Cho dù y có quyết tâm thanh trừ nịnh thần, cải cách phấn đấu, vậy thì thế nào? Hán Vũ Đế xem như là một vị minh quân, cũng coi là một vị hoàng đế có thành tựu lớn sau Tần Hoàng, nhưng y hết lòng tin theo vu cổ, nghi thần nghi quỷ, kết quả bao nhiêu người đã mất mạng dưới cổ thuật, vu thuật này. Cộng thêm y trọng dụng ác quan, dùng hinh luật nghiêm khắc trị tội, liên đới đến cả mười vạn người. Kết quả, y còn chưa chết thì khai quốc danh thần, đại tướng mở mang bờ cõi, thậm chí là thân tín, tâm phúc đã chết không còn một mống. Ngay cả thái tử Lưu Cư được y cưng chiều, cũng cha con giáo binh gặp mặt, bức tử nơi chân trời. Y cũng từng nghe hiền thần khuyên nhủ rằng hình phạt quá khốc liệt, cũng từng nghe can gián không nên quá tin vào vu cổ, nhưng vẫn giống như trước, giang sơn đầy máu, liên lụy khắp nơi, đến chết mới thôi. Tại sao? Là vì y đã tin vào vu thuật, hết lòng tin theo thần tiên, đương nhiên sẽ có một đám lừa đảo, vu sư giả mạo thần tiên phục vụ y. Vì muốn củng cố quyền vị, bệnh đa nghi của y càng lúc càng nặng hơn. Vì muốn người người phục tùng, lại trọng dụng một đám ác quan cầm đao giúp y, thà rằng giết sai chứ không bỏ sót. Đến sau này, cho dù y phát hiện trung thần, tướng hiền, con ruột, ái thiếp đều đã chết hết, hơn nữa thế cuộc khẩn trương, dân tâm không còn, y muốn thay đổi thì cũng không thể được nữa. Bởi vì bên cạnh y có một đám ác quan, vu sư đã chiếm được lợi ích vây quanh, vất vả lắm mới thanh trừ được một nhóm thì lại có một nhóm khác, chẳng qua là bình mới rượu cũ mà thôi. Đây là nói đến thời xa xưa.

- Còn nói đền gần đây.

Cự hiệp dường như xem trọng Ôn Nhâm Bình có tâm chí như vậy, cho nên mới không tiếc phân tích cho y nghe:

- Thần Tông hoàng đế có lòng tiếp nhận hiến pháp cải cách của Vương An Thạch, hiến pháp này khẳng định có lợi với lê dân bách tính, nhưng lại không được sĩ phu tiền triều và quan lại triều đình ủng hộ, kết quả hiến pháp vẫn bị thất bại, khiến cho sau này tân đảng và cựu đảng tranh đấu, tiểu nhân đắc chí, gây họa vô cùng. Đương thời đại thần Văn Ngạn Bác từng nói với tiên đế, hoàng thượng cùng với sĩ phu trị thiên hạ, chứ không phải cùng với dân chúng trị thiên hạ. Nếu như sĩ phu không phục kiến nghị này, cho dù là hiến pháp tốt cũng không thể tiến hành. Văn Ngạn Bác nói rất đúng, trước kia là như vậy, bây giờ là như vậy, sau này nhất định cũng như vậy. Hán Vũ Đế, Tống Thần Tông được xem là hoàng đế anh minh còn như thế, huống hồ là hôn quân tầm thường. Hoàng đế tốt bị đám tiểu nhân vây quanh, những gì nghe thấy đều là lời hay chuyện đẹp, dần dần sẽ bị che mắt, không còn biết lý lẽ nữa. Quân chủ xấu càng không cần phải nói. Vua của một nước như vậy, thủ trưởng một nơi như vậy, thậm chí là tướng của một quân, chủ của một thành cũng như vậy, cho dù là thủ lĩnh của một tập đoàn, tổ chức, họ tộc cũng không ngoại lệ. Vũ Đế, Thần Tông nhiều lần muốn cải cách cầu tiến còn không thể thành công, huống hồ là kim thượng, há là vị quân chủ có tư tưởng tiến thủ sao?

Ôn Nhâm Bình lẩm bẩm, một lát sau, y giống như đã già thêm mười tuổi:

- Thật sự không thay đổi được sao? Thật sự không thể làm sao? Thật sự không cứu được sao? Ngài thật sự không chịu nhúng tay sao?

- Cũng không phải tuyệt vọng như vậy.

Cự hiệp nói:

- Ta dạy dỗ ra một số đệ tử, môn sinh, ai cũng cho rằng quốc gia hưng vong, thất phu cũng có trách nhiệm, chỉ chờ thời nổi dậy, tận trung vì nước. Quốc gia có nhân tài như vậy thì vẫn có hi vọng, mong rằng triều đình có thể tiếc tài, trọng tài, đừng nên hủy tài, giết tài. Mạch sống của quốc gia đều nằm ở đây.

Y than một tiếng, giải thích rõ hơn về thái độ của mình:

- Không phải ta không muốn dốc hết sức mình, ngăn cơn sóng dữ, mà là hữu tâm vô lực, một tay khó kéo. Nếu ta là triều thần, đảm nhiệm một cái quan hàm chức vị, vậy thì thế nào? Theo ngu kiến của ta, việc khẩn cấp trước mắt không gì hơn biên phòng nguy ngập, nên tích cực rèn luyện binh mã, phòng vệ lâu dài đối với người Nữ Chân, Liêu quốc, đóng quân ở biên quan đề phòng ngoài xâm. Nhưng bây giờ triều đình trên dưới chỉ lo xây dựng sân vườn, an nhàn hưởng lạc, vận chuyển hoa lá, kỳ trân dị bảo, đưa vào kinh sư, thừa dịp này để tư lợi cá nhân, đục khoét dân lành, ai để ý tới cái gì biên phòng, đánh trận? Huống hồ, triều thần được hoàng thượng tín nhiệm đều chỉ biết tham nhũng trái luật, không hiểu nỗi khổ của lê dân bách tính, cũng không để ý tới triều chính; tướng quân được tin tưởng đều chỉ biết nịnh hót lừa dối, không biết đánh trận, cũng không biết lãnh binh. Bỏ chuyện quân sự qua một bên, việc cần thiết trước mắt là nên hạ lệnh thiên hạ lập tức ngừng vận chuyển hoa đá, không thể tiếp tục thương dân hại nước, không cho quan viên dùng cống phẩm làm lý do để đút làm của riêng, nhằm giảm bớt sự oán hận của dân chúng, khiến quốc lực có thể nhanh chóng điều dưỡng khôi phục. Ngài thấy kiến nghị của ta ai sẽ tin tưởng? Ai sẽ phối hợp tiến hành? Ta vừa nói như vậy, đám quan lại dựa vào chuyện này để sưu cao thuế nặng, điên cuồng vơ vét, nhất định sẽ hợp sức công kích, kể cả người bên cạnh hoàng đế, thậm chí là bản thân hoàng thượng nhất định cũng sẽ cảm thấy lợi ích bị tổn hại, mặt mũi mất hết, quyền lực bị cắt giảm. Đến lúc đó người đầu tiên bị thanh trừ, khó tránh khỏi là ta đứng mũi chịu sào.

Phương cự hiệp bất đắc dĩ nói:

- Ta chết không sao cả, nhưng hi sinh như vậy thì có ý nghĩa gì? Nếu như ta ở triều đình không thể mưu lợi cho bách tính, ngược lại còn dung túng đám quyền quý tham quan kiêu ngạo, vậy thì không bằng làm một giang hồ người nhàn rỗi, giúp nghèo cứu thiện còn tốt hơn. Chỉ cần ta kiên trì không đồng lõa với đám tiểu nhân gian nịnh kia, như vậy thực lực của bọn chúng đã nhỏ lại một phần. Nếu bọn chúng hành sự quá ngông cuồng, ta khó đảm bảo cũng sẽ ra tay, răn ác trừ gian, dùng bạo thay bạo.

Y cười cười:

- Dù sao, loại chuyện này lúc còn trẻ đã làm quen rồi.

- Nhưng mà, cự hiệp, ngài nói như vậy, nếu bị phía trên nghe được.

Lần này Chu Nguyệt Minh mặt cười thịt không cười:

- Là phải chém đầu đấy.

- Đâu chỉ là chém đầu, đã sớm tru di cửu tộc rồi.

Ôn Tử Bình đính chính:

- Thế nhưng không ai giết được cửu tộc của cự hiệp, bởi vì không ai đánh lại Phương cự hiệp.

Phương cự hiệp cười ha hả nói: 

- Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà ta dám lên tiếng. Bọn họ không đối phó được ta, đành phải mua chuộc ta.

Ôn Tử Bình nhướng mày nói: 

- Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà ngài kiên trì không để bị mua chuộc.

Phương cự hiệp cười đùa nói: 

- Một khi bị mua chuộc rồi, sẽ mặc cho người khác ức hiếp.

Ôn Nhâm Bình ngượng ngùng nói: 

- Ta là biết không thể làm nhưng vẫn làm, còn các người chỉ bình chân như vại, khoanh tay đứng nhìn.

Ôn Tử Bình nói: 

- Lời này của huynh rất nặng mùi. Ta e rằng huynh làm quan chỉ là vì muốn thăng chức mà thôi.

Ôn Nhâm Bình nổi nóng:

- Câu này của ngươi mới đúng là chua. Ngươi tới đón Phương cự hiệp là vì cái gì? Chẳng qua cũng là giúp Lão Tự Hiệu một nhà một tộc củng cố giang sơn, tăng cường uy danh mà thôi.

Ôn Tử Bình hừ một tiếng nói:

- Ta dốc sức vì Lão Tự Hiệu, có gì không được? Ta vốn là đệ tử của Lão Tự Hiệu Ôn gia, cúc cung tận tụy là chuyện đương nhiên. Lão Tự Hiệu trên giang hồ luôn đứng giữa chính tà, nhưng công phu dùng độc có lẽ là hạng nhất trong võ lâm. Sự đáng sợ của độc là không cần ra tay mà vẫn có thể giết người, hơn nữa không chỉ dùng một người giết một người, mà là dùng một người giết ngàn người, vạn người. Xét về địa vị giang hồ, nhân tài đông đảo, không mấy gia tộc có thể so sánh được. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa được Ôn gia phê chuẩn, nếu như có thể mời được Phương cự hiệp làm trợ thủ, dẫn dắt chúng ta phát triển theo hướng chính đạo, đó chẳng phải là chuyện tốt đối với giang hồ, võ lâm, triều đình, bách tính sao? Chúng ta có lực lượng không thể xem thường như vậy, sao không cố gắng vươn lên, được người tài gia nhập, được cao thủ dẫn dắt. Một khi bị dị tộc ngoại địch xâm phạm, cũng có thể liên hợp hảo hán giang hồ, các bang các phái, đánh phủ đầu bọn chúng, hộ quốc an dân. Đây là mưu lợi cho gia tộc, cũng cho cả thiên hạ, tốt hơn nhiều so với huynh chỉ lo đam mê danh lợi, cầu thăng quan phát tài, gia tăng thực lực của mình mà dụ dỗ đại hiệp luồn cúi triều đình, thông đồng làm bậy.

Ôn Nhâm Bình nghe vậy rất tức giận, sắc mặt biến đổi. Chu Nguyệt Minh lại mỉm cười giảng hòa:

- Ta thấy, lời của hai vị đều đúng, đều có lý, đều không nặng mùi, cũng không phải cay, càng không phải chua, chỉ có một chút mặn thôi.

Hắn mắt cười lòng không cười nói: 

- Những lời này của chúng ta cũng chỉ là tán gẫu, chớ nên truyền ra ngoài thì hơn. Nếu không, cự hiệp mời không được, tiểu quan ta đây mất mạng cũng không quan trọng, nhưng Lão Tự Hiệu từ đây trở thành hắc bang, Thiên Tàn huynh không không còn được trọng dụng, Lục Phân Bán đường, Kim Phong Tế Vũ lâu gì đó đều bị xếp vào phần tử phản loạn, như vậy thì rất không hay.

Hắn da cười thịt không cười lại bổ sung một câu: 

- Tán gẫu nói chuyện phiếm. Tất nhiên nói chuyện giống như xào rau, thêm một chút vị mặn luôn khiến người ta có dư vị, nhưng chỉ là muối thì ăn không ngon nữa. Chúng ta vẫn nên nói ngọt một chút. Trước kia có tiểu thuyết người Đường, đoạn này của chúng ta chỉ xem như là tiểu thuyết nói mặn, nhất định đừng lưu truyền ra ngoài. Sau này mong mọi người nói ít lời mặn thôi, để tránh ta đây bị xem là tiểu nhân “ác quan gian nịnh”, bắt người ta không dám, thả người ta không tiện, thật là không dễ làm người, trái phải không ra người.

- Ngươi xem.

Hắn cười khan nói:

- Ta có nực cười đáng ghét giống như những kẻ đã sớm ưỡn cái bụng phệ, nhưng lại cố ý thắt eo ưỡn ngực, chê cười người khác bụng lớn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play