Khi Lôi Mị lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, ba người Phương Ứng Khán, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng đều không hẹn mà cười lên.
Lúc này nắng chiều đã chìm xuống, trời tây chỉ còn lại một góc đỏ hỗn loạn.
Nhưng trên biển mây phía đông Tống Tử sơn lại từ từ dâng lên một vầng trăng sáng.
Trăng sáng tỏ, giống như tẩy hết một vùng cừu hận, tay đầy máu tanh trên đỉnh núi vừa rồi.
- Sau này.
Phương Ứng Khán thuần khiết thanh tú đến mức hoàn toàn không nhiễm bụi trần, chưa từng dính máu, giống như một đóa hoa sen trắng, cười một cách rất tận tâm, càng rất chân thành nói:
- Còn có rất nhiều đại sự phải dựa vào Cao sư ca và Tam thiếu gia, cùng với Mễ công công chư vị, vì chúng ta đánh ra giang sơn tốt đẹp, lập nên công lao cái thế.
- Không dám, không dám. Sau này chúng ta muốn đứng chân trong võ lâm, vẫn phải nhờ tiểu hầu gia rộng lòng giúp đỡ, ban cho cơm ăn.
Cao Tiểu Thượng cũng cười nói. Hắn càng cười, biểu tình trên mặt lại càng sầu muộn:
- Chúng ta đều chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia có gì phân phó, cứ hạ lệnh chỉ thị là được, không cần khách khí, cũng không cần xa cách.
Đường Phi Ngư cũng đang cười.
Hắn đang cười, ngay cả tiếng cười cũng rất sắc bén, chói tai.
- Dù sao, một lần khai, hai lần tanh, ba lần không ngại cả người đầy mùi. Hợp tác giữa chúng ta đã bắt đầu, đã giết đến mức đủ để chọc giận luật trời, không quan tâm giết thêm vài tên khiến dân chúng phẫn nộ, làm thêm vài chuyện khiến người người oán trách.
Ba người vỗ tay cười lớn.
Đột nhiên trong tiếng cười, Cao Tiểu Thượng giống như tán thưởng hâm mộ nói một câu:
- Thương Tâm tiễn quyết của Lôi nữ hiệp đúng là thiên hạ vô song.
Hắn ung dung nói:
- Sau khi Nguyên Thập Tam Hạn chết, mọi người vẫn không biết tiễn quyết lợi hại này rơi vào tay ai. Có người nói là vào lúc lâm chung hắn đã giao cho tiểu thiếp Vô Mộng Nữ, cũng có lời đồn là rơi vào tay Vương Tiểu Thạch. Hiện giờ xem ra đều là nghe sai đồn bậy, môn tuyệt học này thật ra là rơi vào tay nữ anh hùng đây mới đúng, thật là giỏi. Một tên này nếu như bắn ta, có lẽ ta cũng không chống đỡ được.
Nói xong hắn lại lén liếc nhìn Lôi Mị và Phương Ứng Khán, giống như hai mắt trái phải của hắn có thể tách ra, mỗi con liếc nhìn một hướng.
Vừa rồi hắn đột nhiên thoáng nhìn, phát hiện Lôi Mị ra tay ẩn chứa tuyệt thế võ công.
Xem ra võ công tiềm lực của cô gái này mới thật sự là sâu không thể lường.
Sau đó lại thấy Phương Ứng Khán bỗng nhiên quát mắng, hắn đoán Phương tiểu hầu gia cũng không biết Lôi Mị thân mang tuyệt kỹ. Hơn nữa từ trong tiếng quát của Phương Thập Thanh vừa rồi, có thể đoán được Phương Ứng Khán cũng tức giận vì bị lừa gạt.
Cho nên lúc này hắn đặc biệt nhắc đến.
Hắn nhắc lại “chuyện cũ”, là vì muốn xem thử rốt cuộc Phương Ứng Khán sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nhưng Phương Ứng Khán lại cười.
Cười rất hồn nhiên, rất chân thật, lại rất thành khẩn, ngữ khí càng ân cần.
- Hóa ra tiễn quyết ở trong tay nàng.
Hắn vui mừng nói:
- Hại ta mấy lần sai người lục soát khắp nơi. Nếu sớm biết là ở chỗ nàng, vậy thì trời đã quang rồi, cần gì phải tìm tìm kiếm kiếm nữa. Chỉ cần biết nàng đã học được, vậy thì ta yên tâm rồi.
Hắn nói như vậy, ngay cả Lôi Mị cũng cảm thấy bất ngờ.
- Tất cả mọi thứ, không phải đều của tiểu hầu gia sao.
Lôi Mị dịu dàng cười nói:
- Nếu không phải tiểu hầu gia gợi ý, ta làm sao có thể học được bí kỹ nho nhỏ này từ chỗ Vương Tiểu Thạch. Mấy cái công phu mèo quào này của ta, làm sao so với được với đại thần thông, đại pháp lực của tiểu hầu gia, có thể khiến mùa đông nở ra hoa sen, mùa hè rơi xuống sương tuyết, ngay cả trời chiều ngả về tây cũng có thể ngược trời mà đi.
Nàng vừa nói vừa cười dịu dàng đáng yêu.
Nàng vừa cười quyến rũ vừa đến gần Phương Ứng Khán.
Nàng biết rõ tình thế hiện giờ.
Phương Ứng Khán vốn không biết nàng đã học được “Thương Tâm tiễn quyết”.
Chỉ cần hắn biết được, lập tức sẽ hiểu ra ngọn nguồn chân tướng ngày đó Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu mơ mơ màng màng. Phương Ứng Khán nhất định không thể khoan dung.
Nhưng vừa rồi là giây phút sống chết, cũng không biết Phương Ứng Khán thật sự không thể ra tay, hay là không muốn ra tay cứu giúp. Nếu như nàng không phát ra tuyệt chiêu, cho dù không bị hài cốt của Hắc Quang Thượng Nhân do Đường tam thiếu gia kích nổ thành một đám mây đánh rơi xuống vách núi, cũng nhất định sẽ bị kình lực sinh ra do “Đại Ma tiễn” và “Sơn Tự Kinh” của cha con Phương Ứng Khán và Phương cự hiệp va chạm nổ đến tan xương nát thịt.
Nàng đành phải dùng kiếm làm tên, phát ra đòn sát thủ.
Thương Tâm tiễn vừa ra tay, lập tức hóa giải nguy cơ, nhưng cũng khiến người ta biết được nội tình của nàng.
Nàng không đoán được Phương Ứng Khán sẽ đối phó với mình như thế nào.
Phương Ứng Khán đang muốn triển khai kế hoạch lớn, bây giờ chính là lúc cần người.
Nếu như nàng lập tức chạy trốn, vậy trước tiên sẽ chọc giận Phương Ứng Khán. Nếu Phương Ứng Khán động thủ với nàng, Cao Tiểu Thượng và Đường Phi Ngư cũng đồng loạt ra tay, vậy nàng nhất định không thể sống xuống núi.
Cho dù nàng không đi, chỉ cần Cao Tiểu Thượng và Đường tam thiếu gia có ý giết nàng, e rằng nàng cũng rất khó sống xuống Thục Sơn. Nàng từng nhiều lần góp lời phá hoại âm mưu hợp tác giữa Phương tiểu hầu gia và Loạn Thế Giao Long, hơn nữa trong Tập đoàn Hữu Kiều cũng từng tranh giành ân huệ với Đường Phi Ngư mà tạo thành thế nước với lửa.
Cho nên nàng quyết định không đi, không trốn.
Nàng quyết tâm phải đối diện.
Nàng vừa nói vừa đến gần Phương Ứng Khán, nhưng cũng không phải quá gần. Ít nhất nếu như Phương Ứng Khán đột nhiên ra tay, nàng vẫn có cơ hội né tránh và phản kích.
Nàng đến gần như vậy, người khác cũng không đoán được nàng và Phương Ứng Khán rốt cuộc có chuyện gì.
Nàng một mặt nói những lời tâng bốc lấy lòng Phương Ứng Khán, một mặt lại úp úp mở mở, thuận theo tình thế lộ ra một bí mật lớn trong võ công của Phương Ứng Khán.
Nàng biết bí mật này sẽ khiến người có mặt ở đây đều động dung.
Bọn họ quả nhiên đã động dung.
Người tranh quyền coi trọng địa bàn và thế lực, người tranh tiền coi trọng lợi và ích, người tranh danh coi trọng ca tụng và phỉ báng, người tranh chức vị trong võ lâm đương nhiên coi trọng võ công và chiến lực.
Người động dung là Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng (đôi mày rậm của hắn trầm xuống, lại đè trên mắt), còn có Mễ Thương Khung.
Mễ Hữu Kiều động dung bởi vì hắn và Phương Ứng Khán là chiến hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, Phương Ứng Khán có tuyệt thế võ công như vậy, hắn sao có thể không nghe nói đến? Gần đây từ rất nhiều manh mối, hắn đã đoán được Phương Ứng Khán nhất định đang bí mật luyện công, hơn nữa còn là công phu vô cùng lợi hại, nhưng rốt cuộc là công phu gì thì hắn lại tra cứu không ra.
Cao Tiểu Thượng động dung bởi vì hắn là Cao Tiểu Thượng, một tên đệ tử ngoài phòng của Phương cự hiệp. Về võ công hắn không trực tiếp nhận được chân truyền của Phương cự hiệp, nhưng về tư tưởng và địa vị thì lại hoàn toàn được y truyền thừa. Huống hồ hắn còn là “Loạn Thế Giao Long”.
Đường Phi Ngư lại cười khan, tiếng cười the thé.
Sau đó hắn trực tiếp không hề khách khí hỏi:
- Khiến đông lạnh nở hoa sen, bảo mùa hè rơi mưa tuyết, ngay cả mặt trời lặn cũng có thể kêu trở lại? Ta từng nghe nói đến, nhưng những người biết được đều chết cả rồi, có một người thì mất tích không biết đi đâu. Hắn biết sao?
Hắn yên lặng nhìn Phương Ứng Khán, lạnh lùng nói:
- Ta không tin.
Sau đó hắn lại cất giọng the thé nói:
- Ta không tin ngươi có thể làm được.
Người cười là Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán đã cười.
Sau đó Phương Ứng Khán cười hiền lành nói:
- Ngươi không tin? Ta lập tức làm cho ngươi xem.
Không ai tin Phương Ứng Khán lại nói ra những lời này.
Không ai tin Phương tiểu hầu gia có thể làm được loại chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT